Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi

Chương 15: Chương 15: Sẽ không trở lại




Tháng tám, bầu trời Amsterdam xám xịt. Tôi thức dậy lúc 7 giờ, uể oải kéo rèm sang một bên, có vẻ như vừa có một trận mưa rất to. Amsterdam không hay mưa nhiều vào hè như thế này. Mọi năm, trời luôn nắng, chỉ thi thoảng lắm mới có vài cơn mưa nhỏ. Tôi nhìn ra bên ngoài. Trời không chút gió, mọi thứ tĩnh lặng như một bức tranh phong cảnh.

Nơi tôi ở là khu trọ dành cho sinh viên. Mỗi tòa đều được sơn những màu sắc nổi bật để dễ dàng tìm kiếm và ghi nhớ. Có khoảng hơn 20 cái như thế. Phòng tôi ở khá nhỏ, chỉ khoảng 12 mét vuông, có được vài tiện nghi cơ bản như giường, bàn học, và nhà vệ sinh riêng trong phòng.

Tôi vừa tốt nghiệp xong Master ngành Marketing. Hôm qua, cô giáo hướng dẫn đã báo tin vui rằng luận văn đã đậu với điểm số đứng thứ nhì. Tôi không nhớ nhiều về cuộc trò chuyện đó, tôi chỉ nhớ câu nói cuối cùng với cô: “À, thế là em sắp phải rời xa thành phố này mất rồi!” vì tôi từng nói với cô là sẽ về nước làm việc. Cô hỏi tôi sao không chọn ở lại, tôi đáp: “Cảm giác không gì níu giữ em ở lại nơi này, nên em muốn quay về!” Cô và tôi giống như hai người bạn, ngoài việc học hành, cô cũng hay hỏi han và quan tâm tôi. Cô hay bảo: “Sinh viên Việt Nam thường hiền lành và chịu khó nên cô rất quý.” Tôi cười định bảo với cô, coi vậy chứ không phải vậy, bề ngoài hiền lành đôi khi lại nổi loạn bên trong.

Tôi đánh răng rồi lững thững đi ra căn bếp được dùng chung cho tầng một, đã thấy Vĩ ở đó cùng một cô gái. Thấy tôi, Vĩ nhanh nhảu giới thiệu:

“Đây là Kate, bạn gái của Vĩ, cô ấy sẽ dọn về ở cùng Vĩ từ hôm nay.”

Tôi khá bất ngờ, hết nhìn Kate rồi lại nhìn Vĩ. Đó là một cô gái có gương mặt dễ chịu, mái tóc màu hạt dẻ. Kate là con lai, mẹ là người Trung Quốc, còn ba là người Hà Lan.

“Cô ấy học dưới Vĩ hai lớp!”

Tôi ậm ừ, không nói gì nhiều. Sau khi ăn xong, Kate nhìn đồng hồ rồi chào hai chúng tôi. Kate nói đến giờ Kate đi làm ở một tiệm ăn Châu Á. Hẹn buổi chiều sẽ gặp lại.

Tôi hỏi Vĩ:

“Vì sao Vĩ lại làm vậy?”

“Không gì cả, Vĩ cần có một người yêu mình, thế thôi.”

“Thế à?”

Tôi ậm ừ, nói với Vĩ bằng giọng chán nản: “Quân vừa được báo đậu rồi... Chắc một tuần nữa mình về luôn.”

Vĩ đang rửa chén, ngừng lại vài giây tồi lại tiếp tục rửa chén, hỏi lại bằng một giọng thờ ơ:

“Thế à?”

Tôi cười, không đáp.

“Trông Vĩ và cô ấy có vẻ vui.”

Vĩ ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Quân nghĩ Vĩ có vui thật không?”

Tôi im lặng, nhìn lơ đễnh ra không gian chán ngắt phía ngoài kia. Tôi và Vĩ là một mối quan hệ không tên. Vĩ và tôi là hai người Việt Nam duy nhất trong tòa nhà này. Ở đây đến năm thứ hai thì mới đụng mặt nhau, khi Vĩ chuyển từ tòa nhà màu vàng sang tòa nhà màu xanh của tôi, và lại ở ngay căn phòng bên cạnh. Ngày đầu tiên Vĩ đến, chúng tôi mừng rỡ khi biết được cùng người Việt. Thành ra, đi đâu, làm gì, chúng tôi cũng hay đi chung cùng nhau, như một thói quen.

Chúng tôi không nhớ rõ đã bắt đầu ngủ với nhau, thường xuyên làm tình với nhau khi nào. Mọi thứ đến rất tự nhiên và lặng lẽ. Không có cơn say nào, cũng không cần cần những lúc cô đơn bất chợt.

Vĩ nói: “Một lúc nào đó, khi Quân có người yêu thì chúng ta kết thúc mối quan hệ này!” Tôi gật đầu. “Và ngược lại?” Vĩ cười: “Chắc chắn!”

“Vĩ đã từng như thế này trước đó bao giờ chưa?”

“Chưa, Vĩ từng quan hệ rồi, nhưng một mối quan hệ như thế này, với một người con trai thì lần đầu tiên.”

“Ừ, Quân cũng vậy.”

Vĩ cười to: “Suy nghĩ nhiều làm gì. Cứ làm những điều mình thấy vui là được. Cảm xúc đôi khi không có lý lẽ, nó cứ đến, và mình cứ tuân theo.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình yêu Vĩ, và tôi biết, Vĩ cũng thế. Chúng tôi đều có những lựa chọn riêng về cuộc sống tình cảm của mình. Tôi đang có bạn gái ở Việt Nam, không thường xuyên liên lạc, những đó là một mối quan hệ ổn thỏa kéo dài 4 năm. Còn Vĩ, cũng là một anh chàng mê gái như điếu đổ. Đôi làn, khi đi cùng nhau vào những ngày cuối tuần, tôi thấy Vĩ nhìn tôi rất lâu rồi bối rối khi bị phát hiện, vội vàng quay mặt đi. Những lúc ấy, tôi cũng cảm thấy có chút gì đó kỳ lạ trong lòng. Nhưng rồi, những cảm xúc đó cũng trôi tuột qua.

Tôi nhớ có lần, vào dịp cuối tuần, chúng tôi uống rất say. Tôi và Vĩ mua rượu bia về nhà, cùng nhau nấu nướng và ngồi nhậu trong phòng. Hôm đó, bỗng nhưng Vĩ bỗng khóc như một đứa trẻ. Vĩ nói, Vĩ hoang mang và nhận ra bắt đầu yêu tôi, nhưng cảm xúc của Vĩ dành cho các cô gái vẫn không thể mất. Vĩ phải làm sao? Vĩ hỏi tôi về cảm xúc của mình dành cho Vĩ, tôi không đáp, chỉ lặng lẽ đặt vào môi Vĩ một nụ hôm. Tôi không biết phải trả lời Vĩ làm sao khi chính tôi cũng đang trải qua những điều tương tự. Tôi vẫn nhớ người yêu ở Việt Nam da diết, vẫn không thể không ngoái đầu nhìn một cô gái khi bước qua, nhưng tình cảm dành cho Vĩ ngày một lớn dần, đến mức, không gặp Vĩ một ngày, tôi thấy mình như chết rôi, nhớ đến cồn cào, da diết. Đêm đó, chúng tôi đã làm tình bao nhiêu lần không nhớ. Đến sáng dậy, đã thấy Vĩ ăn mặc gọn gàng, bảo tôi ra ăn sáng, Vĩ đã nấu xong từ bao giờ. Rồi sau đó, Vĩ nhanh chóng biến mất.

Khi tôi thi xong, buổi tối đang ăn cùng nhau, Vĩ bỗng nhưng hỏi: “Nếu Vĩ có bạn gái, giống như Quân có bạn gái ở Việt Nam vậy, Quân có buồn không?” Tôi giật mình một chút, trả lời giọng tình queo: “Sao lại buồn? Phải vui mời đúng!” Vĩ đáp: “Ừ!” Im lặng một lúc, Vĩ nhìn thẳng vào mắt tôi và hỏi: “Nếu phải chọn lựa, ở đây với Vĩ, yêu nhau, hay trở về, Quân chọn điều gì?” Tôi mím chặt môi không đáp. Vĩ vẫn ngoan cố hỏi: “Quân trả lời Vĩ đi!” Tôi nhắm mắt vài giây rồi thở nhẹ, trả lời nhanh gọn, mà đau như có ai dùng giao đâm vào tim: “Việt Nam!” Vĩ im lặng, không nói, không hỏi gì thêm, lặng lẽ ăn nhanh phần còn lại, đứng dậy rửa chén dĩa của mình rồi nhanh chóng trở về phòng. Sau hôm đó, tôi không gặp lại Vĩ. Vĩ chỉ để lại lời nhắn qua điện thoại: “Vĩ đi một tháng rồi về!”

Kate buồn bã hỏi thăm tôi về Vĩ hầu như mỗi ngày. Vĩ cũng chỉ bảo với cô có việc phải đi xa một tháng, rồi sẽ quay về sau. Kate ngồi uống bia ở phòng bếp, có vẻ say lắm nhưng vẫn còn muốn uống. Thấy tôi bước ra, cô ấy rủ tôi ngồi uống cùng. Cô ấy khóc và tâm sự với tôi nhiều. Tôi chỉ nhớ mang máng, cô ấy thất vọng nhiều về Vĩ. Cô nói, giọng nhừa nhựa: “Vĩ không yêu em, nếu yêu đã không đối xử với em như thế!” Tôi cũng uống và nghĩ về Vĩ.

Tối hôm đó, tôi đã làm tình với kate. Kate nói rằng, chưa bao giờ Kate cảm thấy thỏa mãn khi quan hệ với Vĩ. Vĩ dường như không yêu cô ấy hết mình. Tôi nói với Kate: “Mình không yêu Kate, chỉ đơn thuần là sex thôi!” Kate gật đầu đồng ý. Thực sự, lúc quan hệ, tôi nghĩ về Vĩ nhiều hơn. Một sự ghen tuông, hờn giận gì đó trong lòng khiến mọi thứ căng cứng khiến tôi xả hết vào trận làm tình.

Kết thúc, tôi đi vào toliet, bỏ bao cao su vào bồn cầu và dội nước, rồi đứng trước gương nhìn mình rất lâu. Tôi tự hỏi mình đang làm gì.

Sau hôm đó, Kate nói không muốn ở lại nữa. Tôi không ngăn cản, chỉ đứng yên nhìn Kate thu dọn hành lý rất nhanh gọn rồi chào tạm biệt.

Một tháng sau, Vĩ trở về, gương mặt hốc hác và làn da đen sạm. Vĩ bảo mình mới đi du lịch bụi một vòng Châu Âu về. Vĩ hỏi, tôi có nhớ Vĩ không, tôi cười: “Bạn bè xa nhau, sao mà không nhớ.” Vĩ vẫn cười, hỏi tôi khi nào về lại, tôi nói, ngày mai là đi rồi. Vĩ nhìn bâng quơ ra ngoài trời: “Cùng còn kịp tiễn.” “Kate giận và dọn đi rồi, sao làm vậy với người mình yêu?” “Người Vĩ yêu là ai, Quân thừa biết kia mà.” Vĩ ôm tôi, mắt ngấn nước, hỏi: “Quân có quay lại không?” Tôi không trả lời được. Giây phút đó, tôi thực sự muốn khóc và đặt vào môi Vĩ một nụ hôn, bỏ hết tất cả để ở lại, và nói với Vĩ một điều gì đó tự sâu trong trái tim mình. Những tôi đã không làm. Tôi chỉ mỉm cười và nói, giọng nhẹ bâng: “Vĩ nhớ giữ gìn sức khỏe!”

“Quân sẽ nhớ đến Vĩ chứ!” Tôi gật đầu: “Dĩ nhiên, sao Quân có thể quên được một người bạn tốt như Vĩ.” Rồi tôi đi nhanh, không dám quay đầu lại lần nào, vì sợ mình sẽ bắt gặp ánh mắt buồn đau ấy.

Tôi rời khỏi Amsterdam và trở về Việt Nam, Mang theo cả bí mật về đêm vụng trộm với người yêu Vĩ. Tôi thấy mình không xứng đáng với tình cảm của Vĩ. Tôi yêu Vĩ hay chỉ cần một người tạm bợ cho đỡ những ngày tháng mọt mình? Tôi cũng không biết rõ...

Có thể, nhiều năm sau, khi nhìn lại, cả tôi và Vĩ đều sẽ thầm cảm ơn bản thân đã mạnh mẽ chọn điều ngược lại. Sự lựa chọn ấy, có khi không hẳn là lựa chọn của trái tim, không hẳn là sự lựa chọn khiến tôi thanh thản, nhưng là điều mà chúng-tôi-đã-chọn.Và cũng có khi, sẽ hối hận khôn ngươi vì chẳng ai sống lại được hai lân với những gì đã qua. Có thể một ngày, tôi sẽ quay lại Hà Lan tìm Vĩ, nhưng mọi chuyện lúc ấy đều sẽ khác.

Vì ngày tháng, sẽ không trở lại bao giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.