Ba giờ sáng, Minh bị đánh thúc bởi trận mưa lớn. Phòng ngủ lại sát mái, nghe rõ tiếng mưa đến buốc óc. Cô trườn người vén màn để ngó ra bên ngoài. Gió ù ù đập vào cửa, màn mưa trắng xóa dưới ánh đèn đường vàng lấp loáng.
Minh xuống bếp, rót ly nước đầy, cho vào đó một viên sủi giảm đau chờ nó tan hẳn và uống cạn. Cô ngồi im, thật im, nghe lòng toang hoác. Phía ngoài của kính, mưa vẫn nhảy múa khúc dạ vũ cuồng điên, thi thoảng lại lạc nhịp và va vào kính.
***
Minh trở về Việt Nam sống đã được một tuần. Không ai biết sự trở về này. Cô không thích gặp gỡ nhiều người, chỉ để hỏi han vào câu hỏi quen thuộc, chán ngán.
Những người ở Mỹ về, người ta không quen ở nhà trọ kiểu này. Nhưng Minh thì khác. Cô muốn tự sống lại lại những ngày tháng cũ, thời còn là một đứa sinh viên tỉnh lẻ lên Sài Gòn trọ học.
Lúc đó, cô và Nguyên đều nghèo, phương tiện đi lại là chiếc xe cub cà tàng. Cả hai yêu nhau suốt thời sinh viên, sống cùng nhau trong một gác trọ nhỏ. Trong mắt Minh lúc ấy, Nguyên là người con trai tử tế, ít nói, và chịu khó. Ngoài giờ học, anh đi làm thêm ở một tiệm ăn đến tận khuya, mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày.
Minh mê Nguyên bởi giọng hát trầm ấm. vẻ ngoài lãng tử. Những buổi chiều mưa hay trời nóng như đổ lửa., anh vẫn ngồi đàn cho cô nghe những tình khúc xưa cũ. Minh hay trêu: “Đang hạnh phúc mà anh cứ toàn hát nhạc chia tay thất tình.” Nguyên cười hiền, nhìn cô trìu mến, vẫn không ngừng hát:
“Một đời quá ngắn cho người mà yêu thương bỗng chốc xa vời
Đêm nay có một người âm thầm ru nỗi sầu theo gió cuốn về đâu
Tình bỗng chốc là không, buồn mãi trong chờ mong.”
Cái gì mà buồn không tả nổi.
***
Không ngờ Minh và Nguyên chia tay thật. Mà lại là vì Minh.
Cô bỏ Nguyên ra đi khi âm thầm hoàn tất giấy tờ đi Mỹ. Cô nhận ra mình mong muốn một cuộc sống mà ở đó cô không phải lo lắng chật vật, không phải là căn gác trọ tồi tàn mưa dột ướt chiếu, với những bữa cơm không đủ đầy thịt cá. Cô nói Nguyên đừng đợi. Chúng ta chẳng thể nào có một tương lai tốt đẹp. Em không muốn mình nghèo mãi. “Giấc mơ Mỹ” có thể không giản đơn, nhưng chắc chắn sẽ không như thế này nữa.
Nguyên chỉ im lặng, một lúc mới nói nhỏ: “Dù thế nào đi nữa, anh vẫn tôn trọng quyết định của em.” Nguyên không nài nỉ, không trách móc, chỉ buồn bã lặng lẽ lôi đàn ra hát lại bài hát cũ.
“Một đời quá ngắn cho người mà yêu thương bỗng chốc xa vời.
Đêm nay có một người âm thầm ru nỗi sầu theo gió cuốn về đâu
Tình bỗng chốc là không, buồn mãi trong chờ mong.”
Sau hôm đó, cô và Nguyên không gặp lại. Bốn năm yêu nhau rồi cũng như nước cuốn bèo trôi. Minh khóc nhiều, vì biết lòng vẫn còn yêu Nguyên, nhưng tham vọng đổi đời trong cô lại lớn lao hơn.
***
Qua tới Mỹ, Minh ở nhà dì, một tháng sau dọn đi, lấy cớ chỗ làm xa quá nên lên đó thuê nhà đi làm cho tiện. Thực ra cô thấy sợ ánh mắt của chồng dì, đó là ánh mắt thèm muốn, nó khiến cô bất an. Minh thuê một phòng nhỏ trong căn hộ của một gia đình người Mã Lai. Có khi cả tháng cô chưa nói chuyện với họ đến 3 lần, vì khi cô về nhà thì họ đã ngủ say.
Minh bắt đầu trải qua những tháng ngày nhọc nhằng nhất trong đời mình. Nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý đối diện với điều đó. Minh làm liền lúc hai công việc ở hai nơi khác nhau, làm xong chỗ này, cô phải chạy sấp ngửa tới chỗ kia ngay, có khi không kịp ăn phải bỏ bữa. Kể cả những ngày cuối tuần, khi tất cả mọi người đều tự thưởng cho mình một nhà hàng sang trọng hay ngồi ở quán bar nào đó nhâm nhi một ly cocktail, cô vẫn hùng hục ở cửa hàng thức ăn nhanh.
Minh không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để kiếm tiền. Một phần muốn trả cho xong món nợ đã vay mượn để lo thủ tục qua đây, phần khác cô muốn mượn sự bận rộn để quên Nguyên. Minh không còn thời gian suy nghĩ về những nỗi đau trong đời mình. Dù nhiều đêm nằm ngủ, giấc mơ về những tháng ngày mưa nơi có căn gác trọ có Nguyên ôm cô thật chặt vì cô rất sợ tiếng sét, vẫn lặp lại ám ảnh cô. Bây giờ Minh bỗng dưng hết sợ sấm sét, cô chỉ còn nỗi cô đơn khi mưa về. Chẳng còn vòng tay nào ôm lấy cô.
Mỗi lần dì gọi hỏi, Minh luôn bảo rằng mình ổn, cũng đã tích lũy được một số kha khá. Dì nói ừ, kiếm một tấm chồng đi, về làm gì nữa, còn có ai đâu, ba mẹ đều đã mất, về lại nhớ nhiều chuyện cũ không vui. Minh cười cười: “Dạ, con biết rồi.” Dì cũng có làm mai cho cô vài người, là con của bạn dì, người làm kỹ sư, người có xưởng may nho nhỏ... Đều là những người thành đạt mong tìm người vợ ngoan hiền, nhưng cô luôn tìm cách khước từ.
Khi bắt đầu quen dần với mọi thứ, cô được bạn bè báo tin Nguyên chuẩn bị kết hôn. Chưa cưới mà cô gái ấy đã mang thai 3 tháng rồi. Từ khi cô đi, Nguyên say triền miên. Minh lặng người. Cô gái ấy có yêu Nguyên như cô đã từng?
***
Toại là nhân viên ở nhà hàng Việt Nam ngay gần tiệm giặt ủi mà mình làm thuê vào buổi sáng. Toại hai mươi, sinh viên năm cuối về ngành truyền thông. Cậu ấy cao hơn cô một cái đầu, có làn da rám nắng và nụ cười hiền lành.
Đôi lúc, Minh thấy cũng đỡ cô đơn hơn khi có Toại. Cậu hay lôi kéo rủ rê cô đi đâu đó vào những ngày nghỉ hiếm hoi, xem một bộ phim mới, hay ngồi uống rượu ở pub. Mỗi lần hỏi Toại sao không có người yêu, Toại cười khanh khách: “Chị lớn hơn em, chị còn chưa vội có thì em có để làm gì, em lại là đàn ông, muốn có lúc nào chẳng được.”
Minh cũng biết Toại có tình cảm với mình. Đôi lần, cô cũng thấy trái tim mình yếu mềm. Đó là lúc cả hai cùng lang thang ra bờ biển, ngồi ở đó, vầ cô dựa vào vai Toại, lặng im. Toại tinh ý chọn folder nhạc nhẹ nhàng cho cô nghe. Mỗi đứa một dây nhưng tuyệt nhiên không đi hơn, không có nụ hôn nào, cũng không có ai nói lời yêu ai...
Nhưng đến một ngày tháng Hai, Cali lạnh buốt, Minh đã bật khóc khi nghe ba chữ: “Anh yêu em!“. Toại bối rối rồi vỗ lưng cô: “Chị nín đi, em xin lỗi, điều này đường đột quá phải không?” cô lắc đầu. Nhưng không thể nói gì nhiều với Toại. Gần 7 năm trời xa quê hương và cũng ngần ấy năm lao vào công việc, đóng chặt lòng mình không muốn bắt đầu mối quan hệ nào. Tự nhiên ba chứ anh yêu em của Toại làm Minh xúc động lạ lùng. Cảm tưởng như cô đang ở cái tuổi hai mươi ba ngày nào. Đêm đó, cô và Toại hôn nhau say sưa, rồi cuốn vào nhau như bão xoáy. Toại trẻ trung và sung mãn, còn Minh đã quá lâu không được ấm nóng thế này. Hai cơ thể bùng lên cháy bỏng, thiêu đốt.
Nhưng Minh không nhận lời làm người yêu Toại. Sau hôm đó, cô trốn không gặp cậu. Minh bảo, cô cần thời gian, để duy nghĩ lại về mọi chuyện.
Toại nhắn tin điên cuồng mỗi ngày, nói rằng cậu nhớ Minh khủng kiếp, xin đừng hành hạ cậu như thế nữa... Minh chỉ im lặng. Cô cũng không biết mình đang nghĩ gì? Cô còn mong đợi gì từ Nguyên khi anh đang hạnh phúc với tình cảm mới và đứa con gái xinh xắn. Chính cô là người chọn lựa sự ra đi và bảo Nguyên đừng đợi kia mà?
***
Lấy hết can đảm, Minh nhắn tin qua Facebook cho Nguyên, bảo rằng cô đã về.
Buổi sáng cuối tuần. Minh và Nguyên gặp nhau tại quán cà phê cũ.
- Em vẫn đẹp như ngày xưa! –Nguyên nhìn vào mắt cô. Ánh nhìn vẫn dịu dàng như thuở nào mà chẳng hiểu sao làm cô đau nhói...
- Anh hạnh phúc chứ?
Nguyên cười, tay vẽ một hình thù vô nghĩa từ vệt nước loang trên bàn.
- Ừ...
Còn em, đã yêu ai rồi? Anh không thấy em cập nhật gì nhiều trên Facebook.
- Em bận, chỉ vừa đủ thời gian để theo dõi Facebook anh và biết rằng anh hạnh phúc.
- Ừ...
Minh đã định hỏi anh nhiều câu hỏi. Rằng anh và cô gái ấy đã quen và yêu nhau khi nào, anh có yêu cô ấy không, đám cưới kia thật sự là vì yêu hay chỉ đơn thuần là trách nhiệm... Nhưng rồi cô lại không thể mở lời.
- Anh còn hay đàn hát?
- Từ lúc em đi, anh đã treo đàn không đụng nữa.
- Vì sao?
- Mỗi khi đàn, anh lại nhớ đến em.
Nguyên nhìn sau vào đôi mắt cô, ánh nhìn khiến cô phải bối rối quay đi vì nhận ra, anh vẫn còn tha thiết yêu mình.
Minh thở sâu, đứng dậy nói tạm biệt anh, rồi vội vã rời đi. Bao năm nay cô mong gặp lại Nguyên chỉ vì muốn biết câu trả lời: Anh có còn yêu cô không? Vậy mà bây giờ, cô lại trốn chạy. Nguyên còn yêu cô thì sao, mọi thứ đã chẳng thể nào như cũ...
Minh đâu thể khuyên anh bỏ vợ bỏ con. Cô không đủ sự hèn hạ để khiến một người phụ nữ phải đau khổ vì mình...
***
Minh quay lại Cali vào một ngày mưa nhẹ. Có lẽ, dì nói đúng. Cô không nên quay trở lại Việt Nam nữa. Cuộc sống của cô bây giờ, là ở đây.
Tối cuối tuần, Minh không đi làm thêm nữa, cô đến một quán Hàn Quốc gần nơi làm việc cũ, uống bia một mình. Bất ngờ, Toại đi vào. Gặp cô, Toại bổi rối vì cậu đang đi cùng một cô gái trẻ, da trắng mịn màng với đôi mắt to thơ trẻ. “À, đây là chị Minh, ngày trước làm gần ở chỗ anh!” Toại giới thiệu, ánh mắt nhìn cô ngập ngừng.
Cô gái cuối đầu chào. Trong thoáng chốc, Minh nhìn vào mắt cô gái trẻ, thấy rõ niềm hạnh phúc của cô gái trẻ đang yêu và được yêu, ánh mắt y như cô ngày ấy, với Nguyên. Minh cười nhẹ: “Toại, có khỏe không? Hai bạn định khi nào cưới?” Cô gái nhanh nhảu đáp: “Chắc sang năm chị ơi. Tụi em đang suy tính có nên về Việt Nam sống hay không. Ở đây hiện đại và đầy đủ hơn, nhưng buồn chán quá. Với lại đồng tiền bên này làm ra, mình mang về Việt Nam giá trị hơn!” Câu trả lời thật thà của cô gái làm Minh giật mình.
Uống nốt một ngụm bia, rồi Minh xin phép về trước. Toại đứng bật dậy luống cuống: “Ấy, sao chị không ngồi với tụi em chút nữa!” “Chị phải về rồi, anh ấy đang đợi chị ở nhà.” Rồi Minh cười với cô gái: “Hai em phải thật hạnh phúc đó, biết không?” Toại đưa tay ra bắt tay nói cảm ơn chị. Minh biết, Toại chưa quên được cô, bàn tay ấm nóng, ướt mồ hôi, và run lên nhè nhẹ. Nếu Minh nhắn với Toại rằng cô đồng ý yêu Toại, thì có lẽ cậu sẽ lập tức rời theo cô ngay. Nhưng để làm gì?
Minh lái xe nhanh trong đêm, lại nghêu ngao hát mấy câu cũ rích.
“Một đời quá ngắn cho người mà yêu thương bỗng chốc xa vời
Đêm nay có một người âm thầm ru nỗi sầu theo gió cuốn về đâu
Tình bỗng chốc là không, buồn mãi trong chờ mong...”