Cẩm Sắt

Chương 2: Chương 2: Vô đoan




Có người ba tuổi có thể xem là già, có người phải kinh lịch mười tám lần.

Nhìn Thi Vô Đoan là biết sâu róm hóa bướm như thế nào – rất nhiều năm về sau đều có người cảm khái, cái thứ hồi nhỏ vô pháp vô thiên, bất hảo thành tính như vậy, rốt cuộc làăn nhầm thuốc gì mà về sau lại trở thành kẻ nhân mô cẩu dạng vừa mở miệng là đầy nhân nghĩa đạo đức, nhã nhặn đến mức có phần chất phác như thế chứ?

Trên Ân Thịnh đại lục, vô luận là bình dân bách tính hay vương hầu tướng, xưa nay vẫn có tình kết tu tiên vấn đạo.

Đương thời có người tu tiên và người tu đạo, người tu tiên hư vô thấp thoáng, phần nhiều nằm ngoài lục hợp, nhân gian nóng lạnh nắng mưa, loạn thế thịnh thế, nhất loạt không nhúng tay, xem trăm năm vương triều đổi thay vạn vật tròn khuyết, sống những ngày ăn gió uống sương vô tranh với đời, tỷ như Giang Hoa tản nhân rất có giao tình với chưởng môn nhân đạo tổ Huyền Tông Cửu Lộc sơn kia, chính là một người tu tiên hiếm thấy.

Tu đạo phân thành rất nhiều môn phái, môn phái tu đạo lớn nhất, nổi danh nhất có“Cửu Lộc sơn Huyền Tông”, “BồĐề sơn Đại Thừa giáo tông”, “Tây Cực cốc Mật Tông”, cùng “Lạc Du nhai Lạc Du giáo tông”.

Trừ Lạc Du giáo tông trong giáo lỏng lẻo, đến nỗi môn hạđệ tử tu đạo vừa chính vừa tà, thường xuyên bởi vì tìm hoan mua vui mà làm ra mấy chuyện kinh thế hãi tục kia, ba đại môn phái khác trong lòng phàm nhân tự nhiên là vô cùng cao quý.

Huyền Tông xưa nay nhập thế, đệ tử phần nhiều được dạy lấy thiên hạ thương sinh làm nhiệm vụ. Đại Thừa giáo tông truy cầu đại thiện, vững tin thần linh, môn hạđệ tử không ăn đồ mặn, cảđời áo vải, bình hòa trung chính, hành thiện sự, làm thiện hạnh. Mật Tông thì chìm trong huyền học, truy cầu chẳng qua hai chữ“tự nhiên”, môn hạ cũng phần lớn thần thần bí bí, không dễ dàng lộ hình tích.

Truyền rằng người tu đạo trăm ngàn năm thọ mệnh không tuyệt, có thểđằng vân giá vũ, trảm yêu trừ ma, văn nhân võ tướng, trụ cột trong triều lại có không ít đều xuất từ ba đại môn phái trong thâm sơn kia.

Truyền rằng Hoàng đế cũng rất kính sợ tông chủ ba đại tông này, không ít phượng tử long tôn, vương hầu tướng sau đóđều chen vỡđầu muốn vào tu tập, cũng phải chọn kẻ căn cốt ngộ tính tốt, mới có thể may mắn được thu làm đệ tử.

Tiểu tử Thi VôĐoan này, người cũng như tên, vô cớđi trúng vận cứt chó, sinh ra chưa bao lâu đãđược Huyền Tông đạo tổ tông chủ nhặt về, không biết vừa ýđứa trẻ quấn tã kia chỗ nàomà thu làm đệ tử quan môn, quả thực là cơ duyên người khác cảđời cũng chỉ có thể ngộ không thể cầu, đáng tiếc bản nhân càng lớn càng chẳng ra làm sao, thật sự có lỗi với cơ duyên trời giáng này.

“Công tích vĩ đại” hồi nhỏ y làm trên Cửu Lộc sơn, nói ra quả thực là chặt trụi trúc cũng khó lòng ghi hết.

Năm ấy Giang Hoa tản nhân đến Cửu Lộc sơn cùng đạo tổ uống rượu luận đạo, Giang Hoa tản nhân xưa nay không câu nệ tiểu tiết, sau khi uống say dứt khoát nghỉởđình uống nước, tỉnh dậy chỉ cảm thấy trên mặt lạnh ngắt, trên đầu nổi gió, đưa tay sờ thử thì phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bị người ta cạo sạch bộ râu dài tiên phong đạo cốt kia.

Bộ râu nuôi gần ba trăm năm cứ thế bị một tên oắt con trộm đi lót ổ gàấp trứng chim, Giang Hoa tản nhân nổi trận lôi đình không nói, dù sao Thi VôĐoan cũng bịăn gậy, còn bịđạo tổ dưới cơn giận dữ treo ngược trên đình uống nước cho chúng đệ tử tham quan, từđó về sau một trận chiến thành danh.

Thi Vô Đoan đại khái từ lúc còn trong bụng mẹđã là thứ to gan lớn mật, lần đóđược đạo tổ nhặt về từ hang sói, chẳng qua là tiểu anh nhi vài tháng tuổi, nhưng vô luận là trông thấy sói hay một đám người sống, đều chỉ xoay tròn đôi mắt to hiếu kỳ nhìn đông ngó tây, thậm chí chẳng biết khóc một tiếng.

Lúc tuổi nhỏ học đi, y cất đôi chân ngắn tũn múp míp còn loạng choạng, đứng cũng chưa vững đã bắt đầu giương nanh múa vuốt hớn hở chạy lon ton, sư huynh trông nom vừa không đểý là ngã nhào xuống đất, chiếc cằm tròn đến độ không nhìn thấy xương cũng bị trầy xước, y lại không biết đau, chẳng cần ai đỡ cũng chẳng cần ai dỗ, tự mình bò dậy như một con sâu thịt, ngẩng khuôn mặt béo tròn, lại cho tiểu sư huynh kinh hồn táng đảm một nụ cười tươi rói vô tâm vô phế, lộ ra phần lợi trống hoác chẳng được mấy cái răng.

Hơi lớn hơn một chút, Thi VôĐoan lại trải qua cuộc sống mỗi ngày leo nóc lật ngói.

Huyền Tông đạo tổ, truyền rằng sống đã hơn năm trăm năm, xưa nay làđại trí giả nói năng ưu nhã, một lòng hướng đạo, nhân vật một lời nói nụ cười đều khiến người ta cảm thấy như gội trong gió xuân, thế nhưng từ khi thu tiểu đệ tử quan môn này, tu vi mấy trăm năm lại phá công, nghe đâu mỗi tháng đều phải giận dữ mấy lần, đánh gãy ba bốn cây thước.

Cũng chẳng biết có phải là bịđòn nhiều quá rồi hay không, Thi VôĐoan lại bịđánh ra một thân mình đồng da sắt, gây họa, đạo tổ quát to một tiếng: “Nghiệp chướng còn qua đây chịu đánh!”

Y liền ngoan ngoãn đi qua, chịu một trận đòn “chát chát”, lại xoa xoa cái mông, chẳng thèm đểý mà chùi nước mũi một phen, tiếp tục quậy phá Cửu Lộc sơn đến gà bay chó sủa.

Lẽ ra nam hài thuở nhỏ nghịch ngợm là bình thường, hài tử nào chưa từng chịu mấy trận đòn đâu? Nhưng tên nhãi Thi VôĐoan này thật sự nghịch ngợm đến thái quá, giống như trời sinh thiếu căn cân, không biết sợ hãi vậy.

Cạo râu Giang Hoa tản nhân đi lót ổ gà vẫn là việc nhỏ, lúc năm tuổi, y xua Cửu Lộc sơn thần thú“Thanh thô” nom như dê chuồn đi chơi, suýt nữa ra khỏi núi, bị một đoàn tiều phu trong thôn vây quanh Thanh thô chỉ chỉ trỏ trỏ cả buổi, mới bị mấy sư huynh đuổi về.

Lúc sáu tuổi cùng một đám hài tử chơi trốn tìm, người khác vừa không chúý thì y đã chạy đến Thương Vân cốc yêu vật tụ tập sau núi chơi đùa du ngoạn một phen với chúng tiểu yêu, cuối cùng khi đạo tổ tự mình ra soát núi tìm y, lại kinh hồn táng đảm phát hiện tên oắt con ngu ngốc lớn mật này đã chạy vào ổđại xà, đang ngủ chung với một ổ xích luyện xà.

Mùa đông năm bảy tuổi, cuối năm tế tổ, sư huynh đệđạo tổ bốn người mời Cửu thiên huyền hỏa đến, kết quả bị tiểu tử này nửa đêm mò vào, muốn thử xem Cửu thiên huyền hỏa có gì khác biệt với đèn đuốc bình thường, liền dùng một chút hỏa tinh trộm được cùng một đám hài tử choai choai đốt pháo chơi, không cẩn thận gây ra hỏa hoạn, đốt mất một nửa từđường Huyền Tông.

Tám tuổi lén trèo vào vườn lưu phong của Khổ Nhược đại sư sư muội đồng môn với đạo tổ, phá hoại hết tám mươi mốt gốc “lưu phong trản” bên trong. Lưu phong trản kia ba mươi năm nở hoa ba mươi năm ngủđông, truyền rằng lúc gió thổi qua, nghe mùi có thể khiến người ta mơ thấy tiền thế kim sinh, gom một chút sương sớm trong nhụy hoa bỏ vào miệng, liền như uống ba mươi vò rượu mạnh, dù tửu lượng cao cỡ nào cũng có thể say đến mức không biết trời trăng.

Chuyện Thi VôĐoan làm, chính là lạt thủ tồi hoa, bắc một chiếc thang nhỏ trèo lên trèo xuống, nhạn qua nhổ lông, tám mươi mốt gốc lưu phong trản không một gốc nào may mắn thoát khỏi, đều bị y cạo trọc lóc, giày vò chàđạp, thu được chừng một lọ lưu phong lộ, toàn thân vã mồ hôi, cực kỳkhát nước, khéo thế nào lại dốc “ừng ực” cả lọ lưu phong lộ như nước giếng một ngụm sạch trơn, sau đó hôn mê hơn nửa năm trời, suýt nữa tiễn luôn cái mạng nhỏ.

Sau khi tỉnh lại bịđạo tổáp đi nhận lỗi với Khổ Nhược đại sư, Khổ Nhược vốn đang xót khu vườn kia, vừa thấy tiểu tử vốn béo trắng này chẳng qua hơn nửa năm đã gầy thành một con khỉ nhỏ tội nghiệp, cằm nhọn đến mức có thểđâm người ta, đủ thấy cũng chịu tội không ít, chỉ hừ một tiếng rồi thôi.

Đạo tổ vốn cho rằng đi một lần trên ranh giới âm dương như thế, lòng dạ tiểu đệ tử này tự nhiên sẽ nâng cao, ít nhiều biết lợi hại, nên bớt lại.

Ai mà biết được ông lại nghĩ nhiều rồi.

Thi Vô Đoan chẳng dễ dàng gì yểu điệu yên tĩnh được một thời gian, chúng sư huynh sư thúc Huyền Tông còn nói là y đã cải tà quy chính, nào ngờ qua hai tháng, cốc chủ Thương Vân cốc – thiên hồ yêu vương Bạch Tử Y kia tìm tới cửa, chỉđích danh bảo tên nhãi không biết xấu hổ Thi VôĐoan này lừa mất ấu tử của mình.

Mọi người tìm đến đình uống nước, phát hiện Thi VôĐoan đang trịnh trọng kéo một tiểu cô nương bạch y chơi trò bái đường, tiểu “nữ hài” kia thoạt nhìn chẳng qua bảy tám tuổi, một thân bạch y, tóc mây dùng gấm màu bạc buộc lại, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi, chỉ là khóe mắt đảo qua, mị khí liền lan tràn, vừa nhìn biết ngay là một tiểu hồ ly tinh đã tu thành hình người, không biết mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi.

Đạo tổ thật là sầu bạc cả tóc, không biết mình thiếu loại nhân quả nào mới kiếm về ma chướng như vậy, chỉ giận đến ngã ngửa, huyệt thái dương giật giật, thế mà Thi VôĐoan còn đĩnh đạc kéo tiểu hồ ly tinh kia hớn hở chạy tới: “Sư phụ, người xem người xem, đây là tức phụ của con. Tam sư huynh nói, cưới tức phụ là có thể sinh tiểu tử, sinh tiểu tử rồi về sau có thể thay con chịu đòn, a ha ha…Ôi! Sư phụđừng đánh, sư phụ…”

Đánh chết tiểu nghiệp chướng nhà ngươi, tìm một hồ ly tinh đến cửa thì thôi, ngay cảđực cái cũng không phân biệt!

Yêu vật Thương Vân cốc có thiên hồước thúc, bình thường không được họa hại nhân gian, chỉ tu tiên luyện đạo, sống cuộc sống của mình, ở lân cận Cửu Lộc sơn, xưa nay lui tới không nhiều, có điều nước giếng không phạm nước sông, thiên hồ Bạch Tử Y kia thấy Thi VôĐoan chỉ là một tên ranh con chưa hiểu chuyện, lại bịđạo tổ phạt đánh cho kêu cha gọi mẹ, thế rồi cũng không dây dưa nhiều, tự mình dẫn tiểu hồ ly tinh rời khỏi.

Vì việc này, lấy hành vi không đứng đắn làm danh, Thi VôĐoan còn chưa tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp “sinh đứa con trai chịu đòn thay mình”, đã bịđánh gãy một cái chân chó, khập khiễng quỳ trong từđường nửa năm trời.

Năm ấy y chín tuổi.

Đạo tổđối với đệ tử quan môn này thật sự là yêu cho roi cho vọt, dõi mắt ra cả Huyền Tông, trên dưới mấy đời, không một ai căn cốt tốt hơn, ngộ tính cao hơn hài tử này.

Lúc thông minh thật sự thông minh, vô luận dạy cái gìđều có thể vừa điểm đã thấu, khóđược nhất chính là y còn có ngộ tính trời sinh với thiên tượng toán học, lúc còn rất nhỏđã có thể chống cằm ngồi cả ngày liền trước tinh bàn vĩđại, như thế nào cũng không phiền, chỉ tinh bàn có thể khắc chế y khỏi nghịch ngợm gây chuyện.

Người khác thấy quỹ tích tinh thần khô khan cao huyền, y lại có thể một năm một mười tính đâu ra đấy như chơi trò chơi, còn khá là si mê.

Nhưng trừđiều này ra thì y thật sự là một kẻ chuyên gây họa, không có việc nào y không dám làm, không có họa nào y không dám chọc.

Trong Cửu Lộc sơn nhắc tới vị Hỗn Thế Ma Vương này, đều bất giác cười khổ– nhìn từ xa như một khối mỹ ngọc, nhìn gần hóa ra là tảng đá lì lợm – còn là tảng đá thối hoắc dưới hố xí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.