Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 18: Chương 18




Hôm sau hai người cùng lái xe đi làm, Hà Nhất Triển theo thường lệ sẽ thả Ngôn Hâm xuống xe cách công ty hai giao lộ, nhưng hôm nay tiểu nha đầu chẹp miệng, rầu rĩ nói: “Bụng đau, anh cứ trực tiếp lái vào đi.”

“Bụng đau thế nào, cần đến bệnh viện không?” Hà Nhất Triển lập tức nhíu mày.

Mặt Ngôn Hâm ửng đỏ, quay đầu không nhìn anh: “Không việc gì, bị muộn rồi, anh nhanh lên!”

Hà Nhất Triển không yên lòng, sau khi lái xe vào hầm ngầm của công ty, liền xoa đầu cô hỏi: “Thật sự không cần đi bệnh viện? Ngày hôm qua em còn không đi nổi đó.”

Con gái hiện đại vì thói quen ăn uống nên thân thể phần lớn đều thuộc tính hàn. Ngôn Hâm cũng vậy, mỗi lần dì cả tới là tay chân lạnh cóng, trước đó mấy hôm sẽ bị đau bụng, chỗ tư mật vô cùng khó chịu, khiến cô chẳng muốn động đậy. Hà Nhất Triển thấy tư thế kỳ lạ của Ngôn Hâm lúc nằm trên giường đọc sách, liền bắt cô ngồi dậy, thế là bị ăn mắng một trận tơi bời. Tuy không hiểu ra sao nhưng anh vẫn dùng chăn bông quần chặt người cô lại, rồi nằm xuống bên cạnh.

Hà Nhất Triển chưa bao giờ nằm trên giường khi trời còn sáng. Vì công việc bận rộn, một ngày anh ngủ năm sáu tiếng cũng đủ rồi.

Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, nhưng lại là khoảng thời gian “tạm nghỉ”, anh đành phải nhịn.

...... Chỉ là, phụ nữ tới kỳ đều cổ quái, khó ứng phó vậy sao?

Mặt Ngôn Hâm đỏ hồng, trừng mắt, mắng anh: “Ngu ngốc!” Không đợi anh kịp phản ứng đã đẩy cửa xuống xe, chạy vào thang máy cách đó không xa.

Hà Nhất Triển bị cái lườm kia làm cho tâm thần nhộn nhạo. Thấy một nhân viên đang chờ thang máy cứ nhìn Ngôn Hâm mãi... nháy mắt anh đã hiểu. Tổng giám đốc Hà xưa nay không bao giờ biểu hiện hỉ nộ ái ố lần đầu tiên mỉm cười đi vào văn phòng, khiến cả ba thư kí đều choáng váng.

Ngôn Hâm làm việc suốt cả buổi sáng, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, lại bị Lệ Lệ thích bát quái kéo lại, chọc chọc vào cánh tay thon gầy của cô, hỏi: “Uy, nghe nói hôm nay cậu đi làm cùng Hà tổng?”

“Ừ, hừ.”

“Hai người đang công khai quan hệ sao?” Lệ Lệ hét lên.

“Trước nay bọn mình đều không phủ nhận.”

“...... À, cậu đi đâu đấy?”

Ngôn Hâm quay đầu mỉm cười, “Tìm bạn trai của mình ăn cơm.”

Ngôn Hâm bước vào thang máy, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, nhẹ nhàng ấn số của tầng cao nhất. Phía sau có người hít vào một hơi, trong thang máy vô cùng im ắng, lúc cửa thang máy mở ra cũng không ai đi ra ngoài. Cho đến khi lên đến tầng cao nhất, Ngôn Hâm ưu nhã đi ra ngoài, gật đầu mỉm cười với ba thư ký, không thèm gõ cửa mà đi vào tổng giám đốc luôn.

Cửa thang máy khép lại, mọi người nhìn nhau, hoàn toàn không còn lời nào để nói.

“Sao lại tới đây?” Hà Nhất Triển hơi bất ngờ. Ngôn Hâm ngồi trong lòng anh, thu cả hai chân lên ghế, mềm giọng nói: “Buồn ngủ quá.”

“Vậy buổi chiều xin nghỉ nhé?” Anh vỗ nhẹ lưng cô, từ người đàn ông của công việc trong nháy mắt chuyển thành bạn trai.

“Anh có thể dung túng cho nhân viên xin nghỉ dễ thế sao?”

“Em cũng không phải nhân viên dưới quyền anh, anh cho người phụ nữ của anh lười biếng có gì không đúng?” Anh nói cực kỳ tự nhiên.

Mấy ngày nay ở bên nhau, bây giờ nghe Hà Nhất Triển nói vậy, Ngôn Hâm mới đau đầu nhớ ra. Đúng vậy, sao cô lại quên mất nhỉ?

“Sao thế?” Cho rằng bụng cô không thoải mái, anh lại xoa nhẹ lên bụng cô.

“Lúc nào anh phải đi?”

Lúc trước Hà Nhất Triển đến công ty con này chỉ là để giám sát tiến hành nghiệp vụ mới, hiện tại mọi chuyện đã xong, tất nhiên sẽ không tiếp tục ở lại nữa.

Sau khi cởi bỏ mâu thuẫn, hai người đã hứa lúc nào cãi nhau nhất định phải hòa giải trong cùng ngày, có vấn đề không thể nghẹn trong lòng, nhất định phải nói thật.

Ngôn Hâm là cô gái có tính cách khá đặc biệt, hai mươi mấy năm qua luôn sống theo ý mình, có chuyện gì cũng không thể dễ dàng nói ra với cha mẹ. Chính vì bị tính cách bá đạo của Hà Nhất Triển dần ảnh hưởng, cộng thêm trong lòng vẫn còn giấu rất nhiều suy nghĩ, khiến tính cách tiềm ẩn của cô nhiều khi bị phóng đại. Nói đơn giản hơn chính là vì bước trên con đường được chiều quá đến sinh hư nên cách ăn nói của cô cũng lớn mật hơn. Hà Nhất Triển nghe xong chỉ cảm thấy Ngôn Hâm lại đang buồn bực.

“Ngoan, mấy ngày nữa anh sẽ nói cho em biết. Sau khi anh trao lại quyền hành ở đây, em sẽ biến thành tổng tài phu nhân của khu vực Châu Á.” Anh hôn nhẹ lên trán cô như đang dỗ dành

Người sáng lập tổng công ty là người Anh, khởi nghiệp làm quản lý nhân sự. Sau mấy thế hệ điều hành, công ty con xuất hiện khắp nơi trên thế giới, chủng loại càng ngày càng đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn nằm ở lĩnh vực quản lý, khai phá bồi dưỡng nghiệp vụ của các bộ phận.

Lúc Hà Nhất Triển còn học ở Anh đã đến công ty này thực tập, sau khi tốt nghiệp lại làm việc mấy năm nên nhận được lệnh đến khai thác thị trường Châu Á. Tuy mỗi công ty đều có người quản lý riêng, nhưng lại không nắm thực quyền, sau mấy năm sẽ bị điều chuyển, tránh làm xơ cứng chế độ và bồi dưỡng thế lực riêng của mình.

Người sáng lập có tư duy linh hoạt, giỏi phát hiện nhân tài, nên mới đạt được hiệu quả và lợi ích lớn nhất. Hà Nhất Triển cũng nhờ ông ta đề bạt mới có thành tựu ngày hôm nay.

Lần trước khi trở lại tổng công ty báo cáo, anh đã cãi nhau một trận nhớ đời với Ngôn Hâm, rồi thêm những chuyện xảy ra sau đó...... cho nên mới viết đơn gửi lên cấp trên. Lão tổng cũng vô cùng coi trọng tiểu tử đến từ phương Đông Phương này, trước đây luôn muốn điều anh về tổng công ty, nhưng bị anh một mực từ chối. Lúc này Hà Nhất Triển lại bất ngờ đề nghị, khiến ông ta vô cùng hiếu kỳ.

Bên kia webcam, Hà Nhất Triển ăn mặc chỉnh tề, cười nhẹ: “Cũng nên lá rụng về cội.”

“Có người yêu rồi sao?”

“Vâng.”

“Hôm nào đưa đến cho tôi gặp thử.” Trong chuyện công việc hay cuộc sống riêng tư, lão tổng đều rất yêu quý Hà Nhất Triển.

“Để nói sau.”

Bên Hà Nhất Triển còn chưa nói xong, hình như có người bước vào phòng, nên anh chưa kịp nói tạm biệt đã ngắt máy luôn. Bên này lão tổng sững sờ một hồi lâu. Vốn là người coi trọng lễ nghi, ông gõ gõ bàn, mắng “Không lễ phép!”

Ngôn Hâm nào biết chuyện này. Hà Nhất Triển làm gì cô đều không để bụng, hiện tại mấy chữ to đùng『 Tổng tài khu vực Châu Á 』đột nhiên rơi xuống người Hà Nhất Triển, làm ánh mắt cô thay đổi.

“Anh...... thật trâu bò!” Ngôn Hâm dùng cách nói hiên đại cảm thán, thật sự là quá chấn kinh, chỉ có từ này mới có thể biểu đạt cảm xúc của cô.

“Cái gì? Lại nói lung tung!” Anh nhéo mặt cô. Vì được giáo dục lễ nghi nghiêm khắc của nước Anh nên Hà Nhất Triển không chịu nổi mấy từ ngữ kỳ lạ mà Ngôn Hâm thường dùng.

“Ý em là, hóa ra anh lợi hại như thế!” Ngôn Hâm liên tục giữ biểu tình ⊙0⊙, đáng yêu đến mức Hà Nhất Triển chỉ muốn hôn.

“Vậy ra lúc trước không phải em coi trọng công việc của anh? Thế thì là gì?” Anh nhướng mày trêu đùa.

“...... Sắc đẹp?”

“Tiểu sắc quỷ, bày ra vẻ mặt đáng yêu như thế có phải vì muốn anh ăn em đúng không.” Anh hung hăng xoa bờ mông vểnh lên của cô, cách làn váy cũng có thể cảm nhận sự căng tràn của nơi đó.

“Sao không phải là em ăn anh?” Cô không phục, kháng nghị.

Hà Nhất Triển cười hạ lưu, “Làm đi”, rồi làm bộ muốn cởi thắt lưng. Ngôn Hâm vội vàng ấn tay anh, kiều mị trừng mắt nhìn hỏa khí đang dâng lên trong mắt anh.

Nha đầu này thích anh chỉ được nhìn chứ không được ăn đây mà!

Sau một lúc lâu, Ngôn Hâm mới dịu dàng nói: “Thích là thích, nào có lý do.”

Hà Nhất Triển sửng sốt rồi mau chóng hoàn hồn, cười đến tuấn dật xuất trần, mặt mày ấm áp. Ngôn Hâm trả lại đúng câu anh từng nói.

Nghe thế nào cũng thấy vô cùng sung sướng.

“Không đúng, hiện tại em là nhân viên của anh, vừa rồi anh dám dụ dỗ em phạm tội.” Ngôn Hâm lại đang nói chuyện xin nghỉ.

Hà Nhất Triển bình tĩnh nói: “Vậy bây giờ không phải là em đang dĩ hạ phạm thượng sao?”

Ngôn Hâm bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu, rồi bám vào tai anh phả hơi ấm: “Vậy anh trừng phạt em đi, tổng tài đại nhân.

Ngôn Hâm vốn định đến phòng nghỉ của Hà Nhất Triển để ngủ trưa, vì thích xem biểu tình cấm dục, muốn làm lại không thể của anh. Nhưng cô chưa từng nghĩ đến, một khi bỏ lệnh cấm, làm sao cô còn thoát nổi khỏi tay Hà Nhất Triển?

Biểu tình của Ngôn Hâm vô cùng kiều mị, bàn tay nhỏ bị ép phải hoạt động liên tục. Cô không cho anh hôn, sợ sưng môi, thế là Hà Nhất Triển liền lột áo cô ra, mút mát đầu vú, còn cố ý phát ra âm thanh ướt át. Ngôn Hâm nằm trên giường vừa muốn ngủ lại muốn hưởng thụ. Hà Nhất Triển làm cô rất thoải mái, trước ngực đã trải đầy dấu hôn, vô cùng mê người.

“Không được... Sắp hết thời gian rồi... Ân... Nhẹ chút...”

“Không được, anh không rời ra được.” Hà Nhất Triển cắn mạnh hơn.

Ngôn Hâm vừa rên rỉ vừa vặn vẹo thân mình hỏi: “Vậy... Làm sao bây giờ...”

Lúc xuống lầu, Ngôn Hâm che miệng, đầu cúi thật thấp không để người khác thấy. Lệ Lệ nhìn cô hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Không sao......”

Lệ Lệ cười quỷ dị, về chỗ ngồi của mình.

Ngôn Hâm bình tĩnh bơ đi.

Hà Nhất Triển toàn thân thoải mái ngồi trong văn phòng, ấn số điện thoại đặc biệt, “Cấp cho Ngôn Hâm quyền hạn sử dụng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc.”

“Vâng.”

Nghĩ đến dáng vẻ mê người của Ngôn Hâm lúc nãy, anh hạ nhiệt độ điều hòa xuống hai độ, thay đổi tư thế ngồi, lẩm bẩm: “Đừng nóng vội... Về nhà sẽ cho cô ấy ăn no.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.