Cầm Tay Mùa Hạ

Chương 10: Chương 10: Cây đổ về phía không vết rìu.




Phụ nữ thường hay buồn phiền vì đàn ông làm khổhọ, nhưng Ngọc Nam nghĩ cũng không thiếu gì phụ nữ làm khổ đàn ông, như một cáivòng luẩn quẩn được sắp đặt bởi duyên sốvậy. Cây thường đổ về phía không vết rìu, người ta thương yêu lại luôn là ngườidễ làm đau ta nhiều nhất và...điều đó ta không bao giờ lường trước được.

Anh biết ở một nơi nào đó đêm qua Thuỳ Chi đã khóc sướt mướt, nhưng biết chỉ làđể đấy bởi trong anh giờ này cô đã không còn chiếm một vị trí quan trọng nhưxưa. Tình cảm của anh ngày nào đã thay đổi rồi ư? Phải thôi, chẳng ai đủ điên rồđể yêu một người mãi không yêu mình cả.

Bởi quy luật căn cơ của cuộc sống là thay đổi, mà cái thứ dễ thay đổi nhất trêncõi đời này chắc có lẽ là tình cảm. Anh đã từng chứng kiến những cuộc tình thậtdài để rồi đổ vỡ chẳng vì một lý do gì cả, chỉ là người ta chán nhau, và trả mỗingười về vùng trời bình yên của người ấy. Rồi người ta sẽ bỏ lại nhau sau khicùng bước chung một đoạn đường? rồi người ta sẽ làm mọi cách để quên cái ngườimà họ từng làm mọi cách để yêu người ấy? Yêu-ghét chỉ là cái vòng luẩn quẩn củanhững mối quan hệ và anh.....hiện tạichưa muốn yêu ai.

Ngọc Nam biết trong cuộc tình của Tùng và Thuỳ Chi, cả hai người họ đều sai, vìsai nên chẳng có cách nào quay lại. Xét cho cùng cả hai nên chấp nhận.Chấp nhậnđể biết rằng lần sau, mình không nên vội vã và dùng trái tim để lựa chọn. Lựachọn của trái tim thường là những lựa chọn sai lầm! Giá mà bàn chân của mỗi ngườicó một đôi mắt thì biết đâu anh, Thuỳ Chi, Hà Vy và người anh em của anh_NguyễnTùng đã chẳng phải đi lạc về phía những niềm đau..Lắc đầu tự cười mình rồi NgọcNam bắt đầu một ngày mới...

Buổi họp sáng vừa kết thúc, Ngọc Nam chưa kịprời khỏi phòng họp thì đã bị xưởng trưởng gọi lại.

“ Chị biết là em vẫn chưa quen với công việc ở đây nhưng cái gì cũng phảidần dần mới thích nghi được. Chỉ là bắt đầu từ mai đơn hàng xuất sẽ nhiều, emnên tịnh số lượng và kiểm tra cho cẩn thận. Không ít lô hàng bị phản lại chỉ vìkhâu cuối cùng đó là gắn nhầm thẻ bài. Làm một quản lý tốt không dễ chút nàođâu...”

“ Dạ em hiểu ạ. Nếu có sai lầm nào xảy ra, em biết chỉ một người có lỗi đólà chính em.”

“ Biết vậy thì tốt. Cố gắng học hỏi anh Khiêm nhiều hơn.”

Cúi đầu chào chị rồi Ngọc Nam bước xuống xưởng, lời nhắc nhở của xưởng trưởngnhư một sự ám ảnh trong anh từ sáng tới trưa. Từ ngày về đây anh đã học và hiểura được rất nhiều điều. Lời chị nói sáng nay nghe ra như một lời khuyên nhưngthực chất chính là một thông cáo rằng: nếu anh làm không tốt anh sẽ bị đào thải.

Ngẫm lại nếu nói cuộc sống tuân theo biểu đồ thì hình sin thì có lẽ Ngọc Nam có thể tựtin nói rằng anh đã đi khỏi điểm đáy. Nhiều khi nghĩ anh phải học cách kiên nhẫn,kiên nhẫn với tất cả mọi thứ, học cách chờ đợi một điều gì đó, hoặc chỉ đơn giảnlà ngồi yên nhìn cơn bão đi qua nhưng anh thì lại không thích vậy, anh thíchquơ quào giẫy giụa và tìm mọi cách để bước ra khỏi mớ hỗn độn dù đôi khi đókhông phải là cách tốt nhất...

Điểm danh từng gương mặt mọi người trong tổ kiểmtra chất lượng sau đó Thu Hà mới bắt đầu lên tiếng:

“ Em hoàn toàn không biết chuyện này sẽ diễn ra và em không hề muốn nó xảyđến một chút nào. Nhưng tổng giám đốc đã ra chỉ thị thì chúng ta không thể làmkhác được. Em mong mọi người sẽ trật tự nghe em nói...”

Ngừng một lát, cô nói tiếp:

“ Bộ phận kiểm tra chất lượng của nhà mình có tổng cộng 44 người và do emquản lý. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, em sẽ không làm việc cùng mọi người nữa. Mọingười sẽ tách ra và chịu sự quản lý của chuyền may. Còn em chỉ được giữ lại 4người để thành lập một nhóm xác suất.”

Cô chưa dứt câu thì tất cả đã xao xao lên bàn tán, sự thay đổi này công ty vừalên ý tưởng đã đưa vào áp dụng ngay. Có thể thời gian đầu sẽ chưa đạt được nhữngkết quả như mong muốn nhưng rồi sau đó tất cả rồi lại đi vào quĩ đạo và biếtđâu hiệu quả công việc sẽ cao hơn?

Hà Vy từ đầu đến cuối chỉ đứng dựa vào thành bàn và lặng im nghe Hà nói. Ánh mắtcô đảo quanh những gương mặt quanh mình, ai cũng thoáng buồn. Cô hiểu! Sự táchra đồng nghĩa với việc từ nay mọi người không còn là một gia đình như trước vàthay vào đó sẽ trở nên đối đầu nhau, tàn sát lẫn nhau. Biết công việc chỉ là việccông ty nhưng công việc ấy liên quan trực tiếp tới miếng cơm manh áo, thử hỏicó ai không dẫm đạp lên nhau để tồn tại qua ngày?

Công việc này với cô ra sao cũng được bởi chỉ còn một tháng nữa cô sẽ ép mìnhphải rời bỏ nơi đây, chỉ là....càng nghe Thu Hà nói cô càng thấy đời sao lắm bấtcông? Trong đám đông ồn ào hoá ra chỉmình cô là người giữ lấy cho mình một khoảng lặng. Ai cũng than kêu chán nảnnhưng rồi cô hiểu nỗi buồn ấy sẽ chóng tan thôi. Hoặc nỗi buồn ấy chẳng khi nàolà thật bởi đời nhiều lúc vẫn bạc như vôi, chuyện nhân viên cấp dưới muốn lật cấptrên đã trở thành lẽ đời. Huống hồ, Thu Hà vẫn chỉ là một cô bé còn quá trẻ, đãtrải qua nhiều đâu, sao thấu rõ lòng người. Cuộc cải tổ lần này, xét cho cùngem ấy lại là người chịu thiệt thòi nhiều nhất!

Giờ cơm trưa, thấy Hà Vy không vui nên NgọcNam lặng lẽ gắp thức ăn sang cho cô rồi anh khẽ nói:

“ Sao thế? Chẳng lẽ em mà cũng bị ảnh hưởng bởi cuộc cải tổ của công tysao? Còn có nhiều ngày nữa đâu....để ý làm gì cho mệt.”

Gẩy từng hạt cơm trong phần ăn của mình đầy chán nản, cô ngẩng đầu nhìn anh vàđáp lời:

“ Em cảm thấy nếu làm như vậy sẽ không có tình người. Mà công việc chỉmang tính chất công việc đơn thuần sẽ khó tạo ra hiệu ứng làm việc tốt. Nhất làkhi, công ty luôn tự nhận mình là số một tại Việt Nam.”

Nam bật cười:

“ Anh nghĩ là ông tổng làm gì cũng có mục đích cả. Đầu tiên sẽ là bộ phậncủa em rồi sớm muộn gì cũng chuyển qua các bộ phận khác. Em có tin không? Sớmmuộn nhà anh Hải hay nhà anh Nam khuy cúc cũng sẽ giải tán và tách ra. Chỉ cónhà anh thì vẫn phải giữ nguyên, không làm khác được.

Theo cách nói của em tức là ông Tổng hứnglên làm những gì ông ấy thích đúng không? Nhưng Vy ơi, làm điều mình thích rồihối hận còn hơn là làm điều mình không thích rồi hối hận. Không thử sao biết đólà điều tốt nhất?

“ Nhưng giữa điều mình thích và điều tốt cho mình, anh chọn lý trí haytrái tim?”

“ Trong công việc không có lý trí hay trái tim em ạ. Chỉ có lợi nhuận làđiều kiện tiên quyết!”

Hà Vy về đến nhà vớitâm trạng đầy mỏi mệt nhưng cô vẫn không quên gọi lại cho Tùng như đã hẹn. Côbiết phải có chuyện gì đó thì anh mới dặn dò cô như thế, là chuyện tốt hay chuyệnxấu? Chuyện gì cũng sẽ phải đến mau thôi...

Bữa cơm vẫn chưa kết thúc nhưng Tùng khẽ kéo ghế đứng dậy lên phòng vì anh biếtai là người đang gọi tới cho anh. Nhấc máy, giọng anh trở nên dịu dàng hơn baogiờ hết...

“ Em chuẩn bị nghỉ việc ở đó đi. Cứ về muộn thế này chỉ thêm mệt.”

Hà Vy nhắm mắt lặng im nghe anh nói dứt câu rồi mới đáp:

“ Có chuyện gì vậy anh? Em sốt ruột muốn chết luôn rồi này. Anh vào vấn đềchính đi..”

“ Được rồi. Anh có ba việc muốn hỏi em.”

Hà Vy bật dậy, câu nói của anh khiến cô giật mình

“ Anh đang khiến em sợ đấy!”

“ Thế này nhé, một đó là nếu em tổ chức đám cưới, em sẽ thích khoảng thờigian nào?”

“ Em? Anh đang hỏi em sao?”

“ Chứ anh hỏi cái đầu gối à? Trả lời đi nào...”

Ậm ừ một lúc, cô khẽ cười:

“ Em thích cưới vào tầm tháng 10 hoặc tháng 11. Đó là khoảng thời gian emnghĩ rằng đẹp nhất trong năm.”

“ Em có đòi hỏi gì cho đám cưới không? Và nếu đi tuần trăng mật em muốn chọnnơi đâu làm điểm đến?”

“ Oh. Thú vị à nha! Em chẳng có đòi hỏi gì cả còn trăng mật thì em nghĩ rằngem thích đi Sapa hoặc Đà Lạt.”

Ngừng vài giây, cô nói tiếp:

“ Hoá ra anh cần em làm quân sư sao? Có người sắp kết hôn mà im bặt khônghề cho mình biết. Em thấy tủi thân dần đều rồi đấy!”

“ Hà Vy, em nói thử xem anh là người như thế nào?”

“ Anh à. Đâu phải em không biết anh! Đối với em anh là một người rất tốt,em tin rằng bất kỳ cô gái nào được anh chọn cũng sẽ đều hạnh phúc. Em tin là vậybởi anh chắc chắn sẽ có trách nhiệm, không phải trách nhiệm với hôn nhân mà làtrách nhiệm với cả quyết định của chính bản thân mình. Chỉ là...em hơi ngạcnhiên nếu anh thật sự kết hôn thôi ạ!”

“ Nếu em đã không chê, chi bằng....làm vợ anh. Em thấy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.