Cầm Tay Mùa Hạ

Chương 21: Chương 21: Điều biết rõ và điều không biết rõ




Hà Vy như bị ám ảnh bởi câu chuyện của người dưng “bị bắt cóc” trong công ty, nỗi ám ảnh đeo bám cô ngay cả khi về nhà, ngaycả khi cô muốn nhắm mắt lại để tìm cho mình một giấc ngủ an yên....nhưng quákhó.

Phụ nữ thường hay buồn phiền vì đàn ông làm khổ họ nhưng Hà Vy nghĩ thực chất là phụ nữ làm khổ đàn ông, như mộtcái vòng luẩn quẩn vậy.

Cô nhớ mình đã từng nhắc đi nhắc lại 1 câu rất nhiều lần với những người bạn,anh trai thân thiết - mà bị phụ nữ làm khổ rằng:

“Sau này yêu ai, và đám cưới với ai, phải nhớ rằng ngoài tình yêu, tiêuchuẩn quan trọng nhất là người phụ nữ ấy phải yêu anh đủ để hi sinh cho anh. Thếlà đủ, những cái khác không quan trọng.”

Thực ra khi đã có tình yêu và sự hi sinh của một người phụ nữ, mọi khó khăn đềucó thể khắc phục. Khác biệt về tính cách và lối suy nghĩ - cô ấy có thểnhẫn nhịn dung hoà. Người đàn ông lầm bước - cô ấy có thể bao dung vịtha. Cô ấy có thể làm mọi thứ, thay vì bỏ cuộc khi có quá nhiều vấn đề, côấy sẽ tìm cách để cố gắng giải quyết nó, bảo vệ mối quan hệ.

Quan trọng sự hi sinh đó cũng sẽ độnglòng người kia, để anh ta thương cô ấy thật nhiều, hiểu và trân quý cô ấy. Đólà sự cố gắng của 2 phía. Trừ khi sự việc quá trớ trêu, còn hầu hết mọi nguyênnhân tan vỡ, ko chịu được nhau, có người thứ 3.. đều sâu xa từ việc không đủyêu mà ra cả.

Chẳng thể đổ tội cho điều gì!

Cô mím môi cười khi nghĩ về người phụ nữ trong câu chuyện hôm nay, ngoài bamươi tuổi mới tìm thấy tình yêu đích thực?Như vậy thì hành động bỏ chồng, bỏcon để chạy trốn cùng tình yêu chẳng phải là một việc làm rất đáng ngưỡng mộ đósao? Sao chúng ta không tự hỏi nếu đổi lại là mình, thì sao? Bao nhiêu người dámyêu và dám làm điều ấy?

Nhưng......người đời mỗi người một cách nghĩ. Là khen chị ấy dám yêu và dám sốnghay là cười chê khinh miệt khi chị ấy bỏ trốn theo tình nhân? Chắc chắn là vế thứ hai! Thở dài, tiếng điệnthoại khẽ lôi Hà Vy ra khỏi tâm trạng ngổn ngang.

Hạ Long đắn đo rất lâu trước khi gọi cho HàVy, có thể sự quan tâm của anh sẽ khiến cô sợ nhưng bản thân anh ý thức rất rõ chân lý về cuộc đời và hạnhphúc. Nhận ra hạnh phúc ở dưới chân mình, có đủ dũng cảm và quyết tâm cúi xuốngvà nhặt lên giữ chặt trong tay ......đó lại là sự sáng suốt thông minh của contim. Đã hơn một lần trong đời, anh - một chàng trai có đủ thông minh vậy mà vẫnluôn bất lực khi đứng trước điều mà mình mong muốn, nỗi khao khát và sự thôithúc của cõi lòng. Bởi vậy anh không muốn bỏ lỡ một cơ hội, càng không muốn bỏlỡ cô gái thực sự dành cho mình bởi biết đâu...cơ hội một khi đi qua sẽ chỉ cònlà tiếng thở dài nuối tiếc của riêng anh.

” Dạo này em toàn bơ anh đi thôi...”

Câu chào mở đầu đầy ấn tượng khiến Hà Vy nhoẻn cười, cô còn nhìn lại màn hìnhđiện thoại để chắc mình không bị nhầm người gọi đến. Sau đó cô mới đáp lời anh:

“ Dạ, lúc nào thế ạ?”

“ Thì lúc tan làm, có người đi qua nhưng có thấy anh đâu.”

“ Vâng. Chắc em không để ý ạ”

Cô vừa nói xong thì Hạ Long đã phản bác lại lời nói của cô:

“ Đúng rồi, em nhìn thấy sao được vì em còn bận nói chuyện điện thoại với giai. Nhìn em cười khi nóichuyện là anh biết mà...!”

“ À ra vậy! Không lẽ nói chuyện với giai cũng là cái tội ạ? Vậythì.....anh đang gián tiếp khiến em trở thành tội phạm nguy hiểm rồi ạ.”

Hạ Long bật cười khiến Hà Vy cũng cảm thấy vuihơn. Sau khi nói chuyện cùng anh, cô dễ dàng đưa mình đi vào giấc ngủ. Cô khônghay biết, có một người khác đang trăn trở chỉ vì điều mà cô nói lúc trưa nay.

Ngọc Nam không phải là người thích để tâm nhữngphiền não trong lòng. Nhưng câu nói của Hà Vy đã khiến anh cần nghiêm túc nhìnlại từng sự việc, từng con người quanh anh trong suốt thời gian qua.

“ Những kẻ tỏ ra nguy hiểm thì vô cùng khờ khạo còn những người có vẻ khờkhạo thì......lại thâm hậu đủ đường.”

“Cô nói: anh là một người nguy hiểm! “Nguy hiểm” chứ không phảilà người “tỏ ra nguy hiểm”! Anh nguy hiểm thật sao? Ngọc Nam khôngnghĩ vậy. Để nói về mình, anh chỉ có thể nói: Anh là một người tốt. Mà người tốt......chưachắc là người đàn ông tốt!

Anh chưa từng trải qua một cuộc tình trọn vẹn đúng nghĩa, nghĩ về những cô gáibên mình mà anh ít nhiều đã từng dành tình cảm....anh cười buồn. Có lẽ trong sốhọ đã không ít người tìm được hạnh phúc, cũng có người vẫn độc thân và biết đâucó ai đó đang tự nếm trải cay đắng một mình.

Anh hiểu, cuộc đời của một cô gái, mộtngười phụ nữ, một nguời đàn bà sẽ gặp gỡ và quen biết rất nhiều đàn ông. Tình dụcđơn giản, tình bạn đơn thuần còn tình yêu thì quá phức tạp. Mà bản thân phái nữđã là một vấn đề khiến đàn ông không bao giờ tìm ra lời đáp, phức tạp....họ vốncó thừa.

Đúng vậy! Phụ nữ họ khó hiểu lắm. Trong số những người đàn ông mà họ gặp liệucó bao nhiêu người mà họ yêu? Và bao nhiêu còn lại, họ ở bên vì lòng tham, vì sựích kỷ, như một thú vui hay đơn giản chỉ vì đó là người yêu họ với tất cả tấmlòng?

“Nếu anh yêu aiđó, chắc chắn sẽ cố gắng không bao giờ làm cho họ tổn thương, dù ai đó đâm anhđủ đường tan tác. Nếu anh yêu ai đó, anhsẽ không bao giờ phản bội họ, cho dù ai đó có lừa dối anh đủ loại. Nếu anh yêu aiđó, anh sẽ luôn chờ đợi. Cho tới khi... Có thể...”

Ngọc Nam đưa mắt nhìn về khoảng trời đêm tĩnh lặng. Một chữ nếu chẳng nói lênđược điều gì. Đó chỉ là suy nghĩ một thời mà khoảng cách từ thời ấy tới bây giờđã là xa xôi lắm. Anh giờ đã khác rất nhiều...A đã mắc quá nhiều sai lầm đểthay đổi đến bây giờ.

Nhớ về cô gái anh từng yêu thương nhiều nhất_Thuỳ Chi! Ngọc Nam chợt nhận ravà tự nhận anh là một thằng nhẫn tâm. Chịu được những sự thật tàn khốc nhất Chịuđược cảm giác lơ lửng không ràng buộc của mối quan hệ không xác định. Anh đã rất cố gắng làm việc vớihy vọng một ngày cô sẽ nhìn về phía anh và lấy anh làm niềm tự hào. Anh cố gắngtrở nên hoàn hảo hơn thực tế, từ mọi việc. Anh đơn giản chỉ muốn làm chỗ dựacho người mình yêu thương như bao thằng đàn ông khác. Nhưng thay vì dựa, thườngthì người ta lại đạp...và anh chẳng đủ vị tha, chẳng đủ bao dung, chẳng đủ tìnhyêu để có thể tiếp tục yêu thương cô. Anh nhẫn tâm bỏ quên cảm xúc của con timđể về đây như một sự trốn chạy. Rồi anh nhẫn tâm quay lưng lại với cô khi màanh biết có thể, nơi ấy, cô đang cần anh lắm. Cứ ngỡ tình yêu anh trao gửi chocô là mãi mãi để rồi xoay người mới thấy “mãi mãi” là một khoảng thờigian không dài...

Vì ngủ không được ngon giấc nên suốt cả buổi họpsáng của ngày hôm sau, lúc nào Ngọc Nam cũng trong trạng thái ủ rũ. Đưa mắtnhìn một vòng những người đồng sự, có lẽ chỉ mình anh mơ màng bởi anh thấy aicũng đang rất tập trung nghe sếp nói. Mà những gì sếp nói thì anh.....tuy mớivào công ty chưa bao lâu nhưng sáng nào cũng nghe đã thành thuộc.

Buổi trưa khi vừa ăn cơm, Ngọc Nam kể lại cho Hà Vy nghe khiến cô bật cười:

“ Nếu đúng như những gì anh nói thì: đồng chí Ngọc Nam, em có thể khẳng địnhrằng anh có tư chất làm cán bộ nhất trong những người ngồi đấy.”

Nheo mắt nhìn cô, anh đáp lời:

“ Lại khiến em phải chê cười rồi.”

Xua tay về phía anh, Hà Vy tỏ rõ ý không tán thành điều mà anh vừa nói:

“ Em nói thật mà. Anh đã nghe đến châm ngôn “ bốn điều biết rõ và bốnđiều không biết rõ” của người làm lãnh đạo bao giờ chưa?”

Nhìn anh lắc đầu, cô mới chậm rãi nói tiếp:

“Khi họp hành tiếp thu được gì không cần biết rõnhưng ngồi họp ở vị trí nào thì phải rõ. Ai làm như thế nào không cần biết rõ nhưng ai được đề bạt cần phải rõ. Ai đó tặng lễ vật gì không cần biết rõ nhưng aikhông tặng thì phải rõ...”

Lấy tay đẩy cao gọng kính, anh nhìn cô tỏ vẻ tán thưởng. Gật đầu với Hà Vy, NgọcNam đáp lời:

“ Anh chưa biết mình có tư chất làm lãnh đạo hay không nhưng em thì quả làthừa tư chất để làm phu nhân lãnh đạo.”

Ngừng một lát, anh tiếp tục nói:

“ Nhưng mà hình như em mới chỉ nói ba điều?”

Hà Vy lấy tay che miệng cười, cô đáp lại ánh nhìn dò hỏi của anh bằng một câu hỏikhác:

“ Anh chắc là mình muốn nghe?”

“ Tất nhiên!”

“ Điều cuối cùng đó là: Có ngủ với vợ mình hay không không cần biết rõnhưng ngủ với ai thì phải nhớ rõ.”

Điều cô vừa nói khiến anh thấy rất thú vị mà không kém phần sâu sắc. Một bài họcchẳng thể mua được bằng tiền mà chỉ có thể mua được bằng trải nghiệm.

Khẽ ho khan vài tiếng để thôi cười, Ngọc Nam tiếp tục hỏi Hà Vy:

“ Vậy trong trường hợp chồng em có một giấc ngủ bên cạnh một người phụ nữkhác, thì em sẽ hành xử ra sao?”

“ Theo anh em sẽ ra sao?”

“ Oh. Có lẽ em sẽ không làm anh ta bẽ mặt nhưng nhẫn nhịn không phải làphong cách của em. Anh nghĩ em sẽ dằn mặt người phụ nữ kia khiến cho cô ta hồnbay phách lạc.”

Hà Vy cười mỉm, cô suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời Nam:

“ Em không phải làm gì cả vì chắc chắn sẽ có người xử cô ta thay em. Ngườiđó không ai khác là chồng em, anh ta sẽ chơi chán cô ta rồi lại ruồng bỏ khôngthương tiếc.

Có thể anh nghĩ là em đang quá tự tin vào bản thân? Nhưng không phải anh à! Bấtcứ người phụ nữ nào cũng sẽ có một bản năng nhất định để nắm bắt được trái timcủa chồng mình. Chỉ có điều....người phụ nữ có đủ tỉnh táo và lý trí để giữ lạitôn nghiêm của bản thân hay không lại là chuyện khác.”

Ngọc Nam chỉ tay vào ngực trái của mình và giả giọng nghiêm túc nói cùng cô:

“ Trái tim của anh, chứng nhận sức khoẻ tốt muốn được giao cho em nắm giữ.Em nghĩ sao?”

Truyện được đăng tải độcquyền tại santruyen.com. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.