Đêm đen, bầu trời côđơn rộng thành từng mảng thênh thang tối. Không có ngôi sao nào soi sáng bầu trờiđêm nay, cũng không còn thứ ánh sáng nào dẫn lối. Một mình. Lạc trong nỗi đau.Tùng có cảm giác mất phương hướng về lại với những giấc ngủ, anh muốn tìm chomình một giấc mơ để thoát khỏi thực tại nhưng càng tìm kiếm anh lại càng bất lựclạc lối, cơn mơ như mảnh nam châm cùng cực anh càng tiến gần thì lại càng rời bỏanh - như Hà Vy.
“ Một người đàn ông phải đi qua bao nhiêu con đường mới có thể trở thànhngười đàn ông chân chính?”
Anh bỗng nhớ đến câu hát quen thuộc trong “Blowing In The Wind” *. Trước đây,anh không hiểu lắm về câu hát ấy vì xét cho cùng khi đó anh còn quá trẻ, anh vẫnchỉ là một gã trai nông nổi và hành động nhiều dại dột. Bây giờ khi nghĩ lại,anh đã hiểu sự khác nhau giữa con trai và đàn ông là thế nào. Thời gian chínhlà câu trả lời tốt nhất cho câu hỏi trên. Những thăng trầm bao năm qua rồi sẽkhiến anh trở thành một người đàn ông chân chính, một người đàn ông đi đúng conđường tương lai của mình. Anh rồi sẽ trách nhiệm và là chỗ dựa của cả một giađình. Bởi vậy, anh tin việc Hà Vy ở bên anh là điều không thể nào thay đổi.
Đêm qua nhanh như mộtgiấc mơ, bình minh gọi Ngọc Nam dậy khi đồng hồ điểm 9h. Biết là ngày nghỉnhưng anh vẫn không khỏi giật mình bởi hẹn dùng cơm cùng cả tổ trưa nay. Đã cốgắng chạy xe thật nhanh nhưng cuối cùng anh vẫn là người đến muộn.
“ Chú sống khôn nó vừa thôi chứ, để bọn anh đâm đầu cắm cổ vào làm cơm từ tờ mờ sáng, còn chú chỉviệc tới tận trưa mới vác xác đến ăn là sao?”
Nam dựng xe rồi vội vàng phân trần:
“ Các anh thông cảm, đêm qua nhà em có con lợn sề trở dạ thành ra cả đêmem có chợp mắt được lúc nào đâu...”
“ Vãi chú. Lần sau chắc là chó nhà hàng xóm lên cơn điên.”
Một người khác thêm vào:
“Lợn sề trở dạ đã khiến chú cả đêm không ngủ, không biết sau này vợ mà vượtcạn thì chắc là trắng dã hai mắt luôn.”
Nam đáp lời:
“ Cái gì chứ cái khoản đấy anh không phải lo. Riêng vợ em mà trở dạ thì đảmbảo sẽ có cơ số người trực ngoài phòng bệnh, không phải em. Nói gì thì nói chứcác cụ nhà em mong ngóng hơn em tỷ lần.”
Mấy chị trong tổ đang làm rau cũng ngẩng đầu nhìn Nam và góp vui vào câu chuyện:
“ Nam mà có vợ thì chắc buồn cười lắm nhỉ?”
Xắn tay áo, Nam tiến về phía đám đông đang băm chặt thức ăn, anh vừa cầm dao vừađáp lời mọi người:
“ Ơ hay, có chị mới buồn cười. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. ThằngTuấn kia kìa, nó còn có con rồi mà các chị đã cười chưa huống chi em, tư cách đầymình.”
Vỗ nhẹ vào vai Nam, anh Hoà lên tiếng:
“ Này Nam bê đê, vậy thì chú cứ cưới thử xem các bà ấy có cười nổi nữakhông?”
“ Thử là thử thế nào. Em đã cưới là cưới thật, ai lại mang hôn nhân ra thử giờ? Khổ nỗi chưa tìm được đối tác sản xuất.”
“ Thế Hà Vy, chú tính chuyển nhượng cho ai?”
Nam nhíu mày, đẩy cao gọng kính anh nói:
“ Hà Vy không tính. Em bảo là bạn nhưng mọi người không tin thì em cũng chịuthôi.”
Từ góc xa, giọng chị Lan vọng tới:
“ Ơ. Cái em Hà Vy ấy có chồng rồi mà.”
“ Chẳng ai bảo chị ấy có chồng, có mỗi chị cứ đi đồn linh tinh. Anh Namơi, anh với chị ấy đẹp đôi đấy!” - em Linh nhỏ tuổi nhất tổ khẽ nói làmNam nhoẻn cười. Anh nói:
“ Ừ. Thì chưa có chồng nhưng cũng sắp rồi em ạ. Với lại, nó già như là mẹtrẻ ấy, anh đã mất công lấy phải lấy ai trẻ trung như em cho đỡ phí đờitrai.”
Mang trên tay mâm thức ăn đầy, vừa đi qua anh Tự vừa đá chân vào mông Nam và gọi:
“ Mày làm quái gì có đời trai mà phí. Bê đê có đứa lấy là may lắm rồi lạicòn kén cá chọn canh.”
Anh Hoà bên cạnh khẽ lên tiếng:
“ Nhục, nhục lắm Nam ơi. Theo anh, để chứng minh cho thiên hạ thấy thì chúphải cưới ngay kẻo lỡ. Vụ này chú không quyết là trẻ con nó tè vào mặt cho đấy!”
“ Thế nếu em lấy được vợ thì trẻ con nó tè vào mặt anh Tự và mặt anh à? Emthà chuốc lấy cái nhục về mình cũng không để hai anh phải chịu thiệt thòi đâu ạ.”
“ Thôi đi ông trẻ, nói thẳng ra là ông không có khả năng cướp được con gáinhà người ta về làm vợ, lại còn bày đặt lý do với chả lý trấu. Chẳng có lẽ cả đờimày không lấy được vợ, lại đổ lỗi tại bọn anh.”
“ Anh cứ đùa. Nếu cuối năm em lấy vợ thì anh mất gì?”
“ Chú muốn gì anh cũng chiều.”
Chống tay xuống gối, Nam đứng dậy đảo quanh nhìn mọi người và cười:
“ Mọi người làm chứng , cuối năm em mà lấy vợ thì muốn gì anh Tự cũng chiềuhết.”
Đặt mâm cổ xuống bàn, chắp một tay vào bên sườn còn một tay chỉ vào mặt Nam,anh Tự cao giọng:
“ Thêm điều kiện, nếu chú lấy em Vy. Bắt anh cởi sạch chạy vòng quanh thịtrấn anh cũng chơi. Còn nếu không thì sao?”
“ Không có nếu. Nước sôi lửa bỏng em còn dám nhảy vào huống hồ chỉ là lấyem Vy.”
Không biết có phải doNam mạnh miệng quá không mà mọi người nhất định không chịu bỏ qua cho anh vụthách cược với anh Tự mấy ngày trước. Khi mà anh vẫn còn đang cười cùng mọi ngườitrong tổ, thì Hà Vy đã lướt qua người anh lúc nào không hay. Nụ cười cứng đờtrên môi, anh không sao cười tiếp. Cô đi qua anh lặng yên không giống bao ngàyđã từng vui cười, ánh mắt cô thoáng buồn. Hai ngày nghỉ không gặp, cô như gầyhơn còn anh thấy mắt mình dâng lên một nỗi niềm chua xót. Muốn gọi cô nhưng mớihay anh và cô đang có một khoảng lặng vô hình. Chết tiệt! Anh muốn phá tan sựxa cách mà chính anh đã tạo ra, anh muốn lại thấy cô cạnh anh như bao ngày trước đó.
Buổi trưa, Ngọc Nam đứng trước cửa nhà ăn để đợi Hà Vy nhưng cô cố tình khôngnhìn ra anh, lặng lẽ một mình lấy khay cơm và ngồi yên trong đám người xa lạ. Hẫng,một cảm giác mà Ngọc Nam không thể nói thành lời. Mới chỉ hai ngày thôi mà saocô gái ấy lại trở nên lạ lẫm với anh đến thế? Là anh vô tâm hay bởi cô đang cóchuyện buồn mà không thể nói? Đắn đo, cuối cùng anh cũng lần tìm chiếcBlackberry cùi của mình và gửi tin cho cô:
“ Anh xin lỗi.”
Hà Vy gẩy từng hạt cơm trong khay, tin nhắn của Nam gửi tới không hề làm cô muốndừng tay mở máy. Giờ phút này cô chỉ muốn một mình. Một mình để nghĩ lại nhữngchuyện đã qua, những người ở cạnh. Có một ai đó trong đời vốn là duyên maynhưng đánh mất đi người ấy lại là một sự chọn lựa. Cô biết, bản thân mình khônghề muốn nhưng cô còn lựa chọn nào khác nữa hay sao? Bản thân Hà Vy hiểu rất rõ,cô và Tùng mãi mãi không thể trở về thời điểm ban đầu.
Nếu như anh không chọn cô làm đối tượng ngỏ lời, nếu như quá khứ của anh khôngtìm đến cô và hỏi những điều phi lý, nếu như cô không gây sự với NgọcNam...Không bao giờ là đủ cho những nếu như. Cô rồi sẽ mất đi một người bạn vàcòn mất cả một người anh trai vô cùng đáng quí. Giờ đây, cô chỉ cố đang tự hỏibản thân mình: Liệu mất đi rồi, có tìm lại được nữa hay không?
Tin nhắn đến khiến NgọcNam khẽ giật mình xen lẫn hồi hộp, chỉ khi mở ra anh mới hay tin nhắn ấy khôngphải là dòng tin của người mình đang đợi. Cứ ngỡ Hà Vy trả lời anh nhưng ai ngờlà tin nhắn của một người con gái khác, người con gái anh đã từng một thời traotrọn thương yêu. Trong tin, Thuỳ Chi nói:
“Anh có thể trả lời hoặc không! “ Hà Vy với anh có quan trọng haykhông?””
Ngọc Nam nhắm mắt, vài phút sau anh mới quyết định nhấn phím trả lời:
“ Ừm. Đó là bạn thân của anh, theo em thì bạn thân có quan trọng haykhông?”
“ Ngọc Nam.Lúc nào em cũng cảm thấy mình nợ anh, em không muốn anh buồn!Em không biết cô gái ấy và anh thân thiết đến đâu nhưng với em anh Tùng thật sựrất quan trọng. Em phải giữ anh ấy bằng mọi giá. Và có thể điều đó sẽ khiến bạnVy của anh đau lòng. Anh không trách em chứ?”
“ Ừm. Hãy làm những gì em muốn nhưng Chi à, em có biết là tự mình đâm mìnhsẽ đau thế nào không? Anh sợ những gì em cố gắng chỉ đổi lại là những vếtthương lòng tích tụ cho riêng em. Đừng nghĩ tình yêu là phải dang hai tay giữchặt, đôi khi buông bỏ cũng là một cách yêu, một cách yêu cao cả nhất emà!”
“ Buông? Anh nghĩ em không muốn sao? Nhưng là em không thể. Dù anh ấy cóđưa ra muôn vàn lý do để dứt khoát thì em vẫn không có cách nào ép bản thânmình ngừng yêu anh ấy. Tình yêu là chuyện của hai người, cớ sao chia tay lại chỉcó một người quyết định? Em không chấp nhận chuyện đó. Ngày nào em còn yêu,ngày đó em nhất định phải giữ chặt những gì thuộc về mình.”
Truyện được đăng tải độcquyền tại santruyen.com. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.