Đi làm vào giờ cao điểm đôi khi làm cho người ta thật sự phát điên...! Sau lầnbị tai nạn gần đây nhất, Hà Vy không còn giám liều mình chạy xe quá 40km/h. Mớisớm ra mà mặt trời đã lên tới đỉnh rọi thẳng vào mặt cô nóng rát. Chết tiệt! Côbiết đã quá trễ và cô sẽ không kịp ăn sáng cùng Ngọc Nam.
Gần đây cô cảm thấy mình đã ỷ lại vào anh quá nhiều cả trong thời gian lẫn côngviệc. Cô biết điều đó mang đến cho anh không ít phiền phức nhưng bản thân cô lạikhông có cách nào kêu mình đừng... Phải chăng bởi chính sự dựa dẫm của bản thâncô vào anh nên gần đây mới có vô vàn người qua hỏi: “em có phải là ngườiyêu của Ngọc Nam hay không? Hai đứa bao giờ cưới?”
Phải thì sao mà không phải thì sao nhỉ? Cô chỉ cười và kêu “không” nhưngdường như câu trả lời của cô vẫn chưa làm thoả mãn sự tò mò của những người đồngnghiệp. Nhiều người còn kêu: “ Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.” Nghĩ đếnđó, khoé môi Hà Vy bất giác nhoẻn cười. Nếu mọi người đã cho là như vậy thì từhôm nay, cô sẽ không tiếc tay mà đổ thêm dầu vào lửa....
Vừa vào công ty, đi qua kho hoàn thành cô đã chạm mặt đi tớilà hai anh làm việc cùng bộ phận của Nam. Hà Vy chỉ định chào xã giao như mọi lầnnhưng ý nghĩ táo bạo đã khiến cô cao giọng cất tiếng:
“ Anh Hoà ơi. Lát Nam nhà em họp xong thì anh kêu anh ấy qua chỗ emnhé!”
“ Em tìm chị Nam nhà anh có việc gì?”
Bước chân của cô dừng lại, khẽ xoay người nhìn thẳng vào người đàn ông vừa nói,cô đáp lời:
“ Chị Nam? Anh mà còn kêu như thế...em thề em sẽ mang xăng đốt bể nước nhàanh!”
“ Em thử hỏi cả nhà anh xem có phải người yêu em là chị Nam không?”
Vừa nói xong thì Hoà cũng thấy Ngọc Nam đang tiến về phía anh đang đứng, anh cườivà tiếp tục:
“ Nó về kia rồi, để anh gọi nó cho em ngay đây.”
“ Nam bê đê...”
Ngọc Nam vẫn còn đang cúi đầu xem báo cáo thống kê trên tay, vừa đi anh vừa cấttiếng đáp lời:
“ Ơ.............i. Có bê đê...”
Tất cả mọi người đều ồ lên bật cười, ngay cả Hà Vy cũng cố quay đi cười như nắcnẻ. Cái con người này sao mà ngốc thế không biết nữa...
“ Này bê đê. Người yêu tìm kìa...”
Từ một góc nào đó Hà Vy nghe rất rõ giọng anh Tự đang lẩm bẩm:
“ Nhìn em đẹp gái thế kia mà lại đi yêu thằng bê đê...”
Cô chu môi lên đáp trả:
“ Bê đê cũng được, chị Nam cũng được. Em yêu hết...em không những yêu màcòn lấy làm chồng. Anh cứ chống mắt lên mà đợi đi ạ. Sắp rồi!”
Mặt Ngọc Nam tái mét, anh chỉ còn cách đứng người!
Ngọc Nam cứ ngỡ hômnay sẽ là một ngày bận rộn bởi tối qua trước khi về anh đã xem lịch xuất hàngvào sáng nay. Ấy vậy mà....cả đống hàng đã đóng thùng đều là hàng lỗi. Tấtnhiên, việc đó sẽ chẳng can hệ gì đến anh nhưng điều đáng nói ở đây, người phụtrách lô hàng đó không ai khác lại là cô người yêu trên danh nghĩa đầy đángkính. Hà Vy ơi là Hà Vy, em toi rồi!
Hà Vy vừa theo chân chị Diệp vào kho vừa hít thở thật sâu liên tục để nạp thêmkhông khí. Chết tiệt! Ai làm ra lỗi thì đi mà chịu cớ sao lại gõ đầu một đứa chẳngliên quan mấy là cô?
Gương mặt của bà chị bên phòng nghiệp vụ đã trở nên đanh lại:
“ Đấy. Em xem đi, giờ hàng không đi được thì biết làm sao? Hơn 1000 hàngchứ có ít gì đâu? Đã bảo là phải xem xét cho cẩn thận rồi mà?”
“ Nhưng rõ ràng không phải là lỗi của em. Ngay từ đầu khi hàng vừa lên cáiđầu tiên, em đã báo là thông số bị âm 3cm. Chẳng phải lúc đó chị cũng ở đó còngì?”
“ Thì chị đã kêu là cho xử lý bằng cách là và kéo ra. Nhưng phải để sau mộtthời gian kiểm tra lại, nếu được thì mới tiếp tục dùng cách đó xử lý. Giờ emnói xem, toàn bộ đều là hàng âm nếu xuất đi chắc chắn lô hàng sẽ bị phản lại...”
“ Nhưng ngay khi hàng lên cái đầu tiên thì mẫu cắt ra đã là hai bàn tươngđương 400 cái. Em cũng chẳng có thể bảo họ đừng may lên nữa...mà lỗi này do nhàkỹ thuật, chị đi mà gọi nhà kỹ thuật ra giải quyết. Nhà em đã nhờ cậy nhà anh Hảikéo ra cho đủ thông số nhưng sau khi là xong nó đã co lại. Cố cũng chỉ được thếthôi. Hàng đã lên sản phẩm rồi, nhà em chẳng liên quan.”
“ Lỗi thì ai mà chẳng biết là ở đâu, nhưng hàng lên rồi giờ cần phải xuấtnên liệu mà tìm cách khác giải quyết đi... “
Khi mà hai người họ vẫn còn đang tranh cãi trước cả đống hàng đã đóng thùng chờxuất thì Ngọc Nam chỉ biết ngồi yên ở bàn làm việc của anh. Lần đầu tiên anh thấyHà Vy gay gắt đến vậy. Anh tiếp nhận công việc chưa lâu hơn thế nữa phần kỹ thuậtanh lại càng không biết nhưng anh hiểu chắc chắn một điều trong vài ngày tới lôhàng này nhất quyết sẽ không thể nào xuất được...
Hà Vy dùng mũi kéo rạchtừng thùng ra một. Chết tiệt! Quá khó khăn để tìm được một chiếc quần đủ thôngsố trong đống hàng đã đóng. Trước đây, khi hàng lên cô đã biết chắc chắn màuBlack sẽ gặp vấn đề nhưng sau một thời gian đã qua xử lý không ngờ...cả hai màucòn lại Gray và Brown đều không ổn. Thật sự không ổn một chút nào hết cả. Némchiếc thước đo đầy bất lực, cô thở dài ngao ngán. Cùng lúc ấy A Sá và bà chịnghiệp vụ bước đến. Hà Vy vừa chỉ tay vào đống hàng quanh mình vừa khẽ nói, giọngcô nghẹt lại mang theo vài phần bất an:
“ A Sá! Hen dou! Fei chang duo...”
Chuyên gia kỹ thuật chuyền nói rất nhiều và Hà Vy đều không hiểu được một câunào hết. Chờ chị nói xong, chị Diệp mới thở dài rồi truyền lại ý:
“ Chị ấy bảo bây giờ em đo lại toàn bộ xem có cái nào được không? Nếukhông được thì phải mang ngay về chuyền cho người ta tháo gấu ra vắt móc lại. Hạgấu từ 3,5cm xuống còn 2cm thôi. Hạ toàn bộ bao giờ đủ thông số mới thôi.”
“ Nhà em giờ đang phải lo hàng mới lên, bận lắm. Lấy đâu ra người để sửahàng chứ?”
“ Bận mà không phải làm à? Mày cứ nói lỗi do nhà cắt...nhưng họ có thể sửađược không? Đấy, liệu mà làm đi. Không có người làm thì kêu người ở lại tăng catối mà sửa. “
Nói rồi hai người họ đi thẳng để lại cho cô cả một đống của nợ ôm vào người.
Hây za! Cả một đống quần biết đo đến bao giờ mới xong? Đo không ngại mà vấn đề ởđây là cô sẽ phải đo thông số đến bao lần? Chết tiệt! Đã vậy, làm việc trongcái kho hàng thật là cực hình, nóng như thiêu như đốt...
“ Thôi mà, cố lên. Mấy hôm nữa muốn vào đây đo cũng không được đâu! Vì thếcố mà làm cho xong đi.”
Chẳng biết Nam đứng cạnh cô từ lúc nào không biết. Sự thực là giờ phút này côchẳng còn tâm trạng để mà làm việc. Chẹp miệng, cô khẽ nói:
“ Ở cái hầm lò nhà anh đã nóng lại còn đói. Camera thì gắn tứ tung khắpnơi nơi...Em sắp xỉu rồi.”
Anh cười buồn rời đi, một lúc sau chẳng biết anh cướp giật ở đâu, xoè tay ratrước mặt cô... Đút viên kẹo vào miệng, Hà Vy nhoẻn miệng cười với anh. Có lẽsau này dù đi khắp nơi cũng sẽ không bao giờ cô tìm được loại kẹo nào ngon nhưthế nữa...Đâu cần phải yêu nhau? Chỉ cần biết đến nhau cho những điều duy nhấtđã là quá đủ!
Trời chiều đã nhuốmmàu hoàng hôn, không ít người đã chuẩn bị ra về chỉ riêng Hà Vy vẫn còn ở đó.
Cô gái nhỏ tuổi sửa hàng vội kéo lê chiếc thùng ra gọi cô:
“ Còn nhiều không hả chị? Một mình em vắt gấu đến bao giờ mới xong?”
“ Mày hỏi chị chị biết hỏi ai? Một mình chị cũng đang đo thông số biết baogiờ mới xong?”
“ Thôi đi. Chị ở trong này chẳng sướng quá đi. Được nhìn anh Nam thoải máimà không sợ bị đánh thuế!”
Hà Vy bật cười:
“ Chị nói cho em biết nhé Thuỷ! Anh Nam, chị thích nhìn lúc nào mà chẳngđược đâu nhất định phải ở trong kho đâu. Em cứ chuyển vào đây thì sẽ biết môitrường làm việc tốt đến mức nào. Nước thì không có lạnh, điều hoà thì phải đợitới bao giờ nhiệt độ trong xưởng 35 độ mới được bật. Đã thế chị còn đang gần mộtbiển áo lông vũ...”
“ Chị nghĩ em ở ngoài đấy thì sướng nhỉ? Trai đẹp còn chẳng có mà ngắm đãthế lại bị soi như đúng rồi ấy. Lát lại có người ra hỏi. Em chán phải nhìn cáilũ phế thải này lắm rồi...Đi được thì đi không đi được thì mang đốt hết đi. Cứdai dẳng hành hạ bao nhiêu là người là sao?”
Hà Vy nghe em nói mà thấy lòng trùng xuống...Cô có thể làm gì? Cô chẳng thể dùrất muốn, thật sự rất muốn...cầm cái quần đập vào mặt đứa tính độ co của vải màbảo rằng:
“ Có chịu trách nhiệm không thì bảo?”
Nhưng cô là ai? Cô cũng chỉ là một đứa làm thuê nghe theo sự sắp xếp của ngườikhác. Đời nhiều khi vẫn bất công, có người ăn ốc nên ắt sẽ sinh ra người đổ vỏ.Nhiều người nói hãy thông cảm cho nhà họ...Cái quái gì mà thông cảm chứ? Lúclĩnh lương thì họ vẫn hơn mình....
Buổi tối khi Hà Vy vừayên vị ở nhà thì có vài số lại gọi tới. Tiện tay từ chối cuộc gọi rồi cô némluôn điện thoại vào góc giường. Cái ngày đầy mệt mỏi này cô không muốn rướcthêm phiền não nào thêm nữa nhưng....ai ngờ một số quen khiến điện thoại của côtiếp tục đổ chuông.
” Em đây. Có chuyện gì thế?”
Giọng Ngọc Nam chất chứa đầy mỏi mệt. Không mệt sao được khi mà ở cái giờ ngườita đã lên giường đi ngủ thì anh vẫn phải mò mẫm trong kho hàng và nghe tổng sỉvả từ bà xưởng trưởng. Giọng anh khàn lại, anh đáp lời Vy:
“ Em à. Nhờ phúc của em mà giờ anh đang chuẩn bị khui mấy cái thùng hàngra đếm số lượng từng cái một. Em có nhớ số lượng mà em đo từ sáng tới giờ khôngthế? “
“ Em...không có đếm. Em chỉ ăn và đo thôi mà! Sao thế? Sao giờ này anh vẫnchưa về?”
“Chó chết thật. Anh vẫn đang toát mồ hôi ở trong xưởng em ạ. Nếu sáng maimà em không thấy anh chờ em cùng ăn sáng thì....đừng trách anh. Anh sẽ vẫn làchồng em mà...chỉ là anh không thể chịu được cái công ty này thêm nữa.”
Cô vừa cười nhưng cũng vừa thấy lo và thương anh. Có lẽ kiếp trước anh nợ côquá nhiều nên kiếp này ông trời cố tình bắt anh ở gần cô để trả hết nợ nần ở kiếptrước. Thương là thương thế thôi chứ cô chẳng thể làm gì cho anh được....
Vừa tắt máy kết thúc cuộc gọi của Ngọc Nam thì Hà Vy không ngờ có một ngườikhác cũng gọi cho cô.