Thời gian trôi nhanh qua từngkẽ tay, chẳng mấy Hà Vy đã đếm được ngày cuối tuần gần kề và câu trả lời của côdành cho Tùng vẫn còn bỏ ngỏ. Dường như khi anh hỏi đã tỏ rõ ý cô đừng từ chốimà cô cũng không biết làm sao để có thể trả lời. Đưa ánh mắt nhìn về phía ngườingồi đối diện với sự cầu khẩn, Hà Vy nhỏ giọng:
“ Cuối tuần này anh không đi được thật à?”
Ngọc Nam ngừng đũa, anh khẽ gật đầu nhìn Hà Vy, giọng anh trầm xuống:
“ Anh tưởng chuyện này mình đã nói xong từ hôm qua rồi mà? Không là không.Đi để làm bóng đèn cản trở người ta làm chuyện tốt à?”
“ Anh nghĩ linh tinh gì thế? Rõ ràng chẳng liên quan!”
“ Ừ thì chẳng liên quan. Nhưng về cơ bản là anh không thích, một khi khôngthích anh sẽ không đi.”
Không giấu được thất vọng, Hà Vy cúi đầu đáp lời anh với giọng buồn thiu:
“ Ờ. Vậy em đi một mình!”
Ngọc Nam biết Hà Vy buồn nhưng cô buồn anh cũng không vui. Ai cũng có một nỗiđau khó nói thành lời, anh cũng vậy! Yêu thầm bạn gái của anh trai mình, đó làmột nút thắt mà tận bây giờ Ngọc Nam vẫn không tài nào gỡ nổi. Tùng biết điềuđó, không ngẫu nhiên mà trước đây mỗi lần nhìn anh, ánh mắt anh ấy đều chất chứahồ nghi. Dù chuyện đã qua nhưng đối mặt với nhau vẫn chẳng thể mất đi đôi ba phầnkhó xử. Đã từng là anh em thân thiết nhưng anh em kiến giả nhất phận, thân aingười ấy lo huống hồ đó là một chuyện tế nhị vô cùng.
Hà Vy không biết NgọcNam thất thần vì điều gì cho đến khi cô dùng chân đá mạnh dưới gầm bàn, anh mớikhẽ chau mày và nhìn đến cô.
“ Em còn tưởng anh mới biến thành khỉ, luyện phép thoát xác.”
“ Em không chịu ăn đi, để ý đến anh làm gì?”
Cô nheo mắt và chếch chiếc đũa sáng bạc trên tay mình về một phía khác trongnhà ăn. Ngọc Nam do ngồi ngược hướng nên đành phải quay người nhìn theo hướngHà Vy chỉ. Anh bật cười:
“ Ghen?”
“ Ôi không. Chỉ là em thấy....mình nên ghi nhận thật sâu sắc vấn đề”nghiêm túc” mà anh ta từng đưa ra. Mới có hai, ba ngày chứ mấy.”
“ Con cá được là con cá lớn. Con cá mất là con cá kim cương. Biết đâu, bâygiờ em khóc lóc ỉ ôi xin anh ta quay lại bàn tiếp vấn đề “nghiêm túc”không kèm theo điều khoản “ yêu là cưới”, có thể lắm, anh ta sẽ đồngý.”
“ Thôi anh ạ. Mẹ em dạy: xe bus 15p lại có một chuyến còn đàn ôngthì....... cuộc đời này còn nhiều lắm. Huống hồ hai người họ quay lại với nhaulà đúng rồi! “
“ Anh không phủ nhận điều mẹ em nói nhưng chắc là mẹ vẫn chưa nói hết.”
Hà Vy tròn mắt lặng im chờ Ngọc Nam tiếp lời:
“ Em có biết đàn ông lại được chia ra làm nhiều thành phần khác nhaukhông? Bậc cha chú của chúng ta thì phần lớn đã cống hiến trong chiến tranh nêngiờ còn sống cũng chỉ coi là lay lắt, không thì đã có gia đình.Một bộ phận kháccòn quá nhỏ hoặc đang chờ sinh. Phần khác nữa thì ở nước ngoài, em chắc làkhông yêu được. Còn có thành phần thì họ lại tự thích nhau chứ không thích pháinữ, lại càng không thích em. Nên đàn ông mà em cần có lẽ....chỉ còn một ngườisót lại. Em hiểu ý anh không?”
“ Dạ hiểu. Người đó không ai khác là anh ạ?”
Ngọc Nam búng tay và cười:
“ Tốt, em thông minh hơn rồi đấy!”
Hà Nội.
Từng con đường quen cứ lần lượt hiện ra trước mắt Hà Vy như một thước phim quaychậm. Đã quá lâu rồi cô mới trở lại thành phố này nhưng mọi thứ vẫn như xưa,không hề đổi khác. Điều duy nhất khác đi có lẽ là tình cảm cô dành cho nơi này.Cô không còn yêu Hà Nội như ngày xưa nữa!
Tùng biết Hà Vy ngồi xe đường dài khá mệt nên sau khi đón cô, anh không nói gìmà đưa thẳng cô về nhà anh để nghỉ ngơi. Căn nhà này anh mua từ ba năm trước, sớmđã trở thành căn cứ địa Cách Mạng quen thuộc của Hà Vy. Chỉ là Hà Nội từ ngàycô đi, cũng chưa hề có một người con gái nào bước vào đây cả, kể cả những ngườitừng coi là bạn gái của anh.
Cánh cửa thang máy mở ra, Hà Vy chậm rãi bước theo anh. Bước chân Tùng dừng độtngột hại cô đâm đầu vào lưng anh, cô khẽ á lên một tiếng rồi như dự cảm thấy điềugì bất ổn. Ló đầu ra khỏi lưng Tùng, cô thấy rõ một cô gái yểu điệu đang ngồibó gối trước cửa nhà anh, mái tóc đen dài xoá xuống ngang vai, đôi mắt trũngsâu vẫn còn đọng một vài giọt nước.
Gương mặt Tùng trở nên căng cứng nhưng nhanh chóng anh lấy lại được bình tĩnh,đang định mở lời thì Hà Vy đã nói trước:
“ Chắc chị là bạn gái của anh trai em đúng không? Thảo nào anh ấy bắt emphải về Hà Nội bằng được để gặp chị.”
Hà Vy vừa nói vừa nhoẻn cười, nụ cười như mùa thu toả nắng. Cô cảm thấy vô cùngkhinh thường chính bản thân mình bởi lẽ ra trước đây cô nên đăng ký đi theo conđường điện ảnh mới đúng. Diễn xuất của cô phải chăng cũng không quá tệ? Biết tỏngđó là ai, thậm chí còn chán ghét đến tận thấu xương mà vẫn phải vờ như không biết.
Tùng lấy tay đẩy gọng kính, anh lạnhlùng đưa chìa khoá ra mở cửa rồi quay sang Hà Vy:
“ Em vào nhà nghỉ đi cho đỡ mệt. Anh giải quyết một chút chuyện riêng xongsẽ về ngay!”
Nói rồi anh quay sang vị khách không mời mà đến:
“ Chúng ta đi được rồi chứ?”
Thuỳ Chi nhìn sâu vào đôi mắt Tùng nhưng chỉ thấy trống rỗng, cô cố chấp lắc đầu:
“ Tại sao em phải đi? Lẽ nào mời em vào nhà sẽ khiến anh mất mặt? Cô ấythì có thể còn em thì tại sao không?”
“ Vì đó là vợ chưa cưới của anh!”
Hà Vy nghe xong mà ước gì có thể lăn ra ngất ngay tại chỗ nhưng có lẽ do tổtiên nhà cô ăn ở phúc đức nên sức khoẻ của cô chưa gặp bất cứ vấn đề gì. Cônhìn Tùng rồi lại nhìn người con gái gần mình, đưa tay tỏ vẻ phân trần không phải.Nhưng cô còn chưa kịp nói thì đã thấy cô ta nhếch môi cười đầy mỉa mai, giọngnói mang theo ấm ức và đôi phần châm biếm:
“ Cô ta là vợ chưa cưới của anh đúng không? Nhưng anh nghĩ sao nếu em nóiem còn là mẹ của đứa con chưa chào đời của anh. Anh nói đi, anh nghĩ sao?”
“ Em đúng là bị điên rồi!”
Gần như là kìm chế để không gắt lên, Tùng kéo tay Thuỳ Chi đi vào thang máy bỏlại mình Hà Vy vẫn ngỡ ngàng với cái tin như sét đánh ngang tai. Thở dài rồi côquay người bước vào trong nhà, giờ phút này đúng là cô không còn sức để có thểnào cười nổi.
Chẳng nhớ cô đã thấtthần được bao lâu trong căn nhà trống trải, chỉ cho đến khi tiếng chuông cửainh tai khiến cô giật mình tỉnh lại. Cứ ngỡ người về là anh nhưng không phải, mộtngười bạn của anh, cô đã từng gặp: Quyết Tiến. Lễ phép đứng sang một bên nhườngđường cho người đối diện, cô dịu dàng:
“ Anh vào nhà, anh Tùng đang có chút việc riêng nên chưa về ngay được ạ.”
Không vội bước vào, Tiến nghiêng đầu và cong môi cười, giọng anh đầy nhắc mắc:
“ Em....là bạn gái Tùng à? “
Đôi mắt Hà Vy khẽ sáng như đang cười, cô ngoan ngoãn đáp lời anh:
“ Dạ không. Em là em gái anh Tùng.”
Tiến vừa đi vào vừa suy tư, giọng anh mang vài phần trêu chọc:
“ Àh àh. Em nuôi phải không? Thằng này chuyên thích nhận những cô gái connhà lành, thiện lương xinh đẹp làm em nuôi. Nuôi để thịt ấy mà em.”
Hà Vy ngồi xuống sofa, giọng cô đầy khiêu khích:
“ Anh trai em thế nào em biết rõ không phiền đến anh Tiến nhắc nhở đâu ạ!”
“ Trời ơi, biết cả tên anh luôn? Tài ghê.”
Như nhớ ra điều gì đó, Quyết Tiến không giấu được sửng sốt, anh thốt lên đầykinh ngạc:
“ Vy! Hà Vy phải không? Ôi, con bé này sao giờ khác quá vậy? “
Chu môi, Hà Vy nguýt dài và than:
“ Chẳng có lẽ....em già và xấu đến mức anh không nhận ra cả em?”
“ Ôi, không không. Xinh như thiên thần ấy...”
Đập tay xuống đùi, Tiến tiếp tục thốt lên:
“ Trời ơi, sao bây giờ em mới xuất hiện bên đời anh? Thế...đã có bạn traichưa? Mà em tuổi gì ấy nhỉ, không biết liệu tuổi và mệnh của em với anh có hợpnhau không?”
Anh nói như một cái máy như sợ đối phương cướp lời. Lấy tay vỗ ngực đầy tự hào,anh tiếp tục:
“ Để anh giới thiệu với em. Anh_ Nguyễn Quyết Tiến, sinh năm 1988, búpmăng non triển vọng của nước nhà. Tuổi Rồng, mệnh Mộc, cung Thiên Bình, công ănviệc làm ổn định, thu nhập 18 chai/tháng, xài Note 2, có phương tiện đi lại làchiếc Dream tàu vẫn còn hơi mới.”
Hà Vy vừa nghe anh nói vừa lăn ra cười, tiếng cười của cô giòn tan khiến anhcũng thấy rất vui. Cùng lúc đó, điện thoại của Hà Vy đổ chuông, cô khẽ ho mấytiếng để lấy lại giọng nghiêm túc nhất có thể. Là Nam gọi tới!
“ Dạ, em nghe!”
“ Em ở Hà Nội rồi phải không? Chơi vui nhé!”
“ Dạ. Em đang ở cạnh anh Quyết Tiến_búp măng non triển vọng của nước nhà...”
“ Hà Nội nóng quá khiến em hỏng não luôn rồi à?”
Cô vẫn không thể thôi cười liền đưa máy cho người đối diện, giọng cô nửa đùa nửathật:
“ Anh ơi, bạn trai em muốn nói chuyện với anh...”
Đón lấy điện thoại từ tay Hà Vy, Tiến cao giọng:
“ A....lu! Ai đấy nhỉ?”
“ Anh Tiến à? Em, Nam cuội đây.”
“ Ôi, chú đấy à. Tưởng ai! Sao thằng Tùng bảo là kêu cả chú về trên nàymà.”
“ Em có chút việc gia đình nên không đi được, hẹn anh khi khác vậy. Vợ emđang ở đấy là được rồi, có gì nhờ anh dẫn nó đi thăm thú mấy cái khu vui chơimua sắm, có lòng thì gửi quà luôn về cho em cũng được.”
“ Kinh. Thằng này thế mà khá, mới về dưới quê được ít bữa đã có cả vợ nữaroài! Cơ mà chú giao vợ vào tay anh thì hỏng rồi, anh là anh chẳng có đi đâu hết,anh chỉ ở “nhà nghỉ” thôi!”
Quyết Tiến cố kéo dài để nhấn mạnh chữ “nhà nghỉ” khiến Hà Vy lại bậtcười. Ngọc Nam biết anh hay đùa nên cũng đùa theo:
“ Nhà nghỉ cũng được mà nhà mệt cũng được. Em là em không quan tâm, em chỉcần biết anh có gửi gì về cho em không?”
“ Rồi rồi. Sẽ gửi, sẽ gửi! “
Cho xe chạy thẳng raTây Hồ, cả một khung trời yên bình dần hiện ra đối lập với không khí vốn có củahai người trẻ tuổi. Suốt cả quãng đường chạy xe, Tùng mặc nhiên im lặng còn ThuỳChi chỉ biết sụt sùi khóc không thành tiếng.
Kéo cửa kính xe xuống, Tùng tự châm thuốc cho mình với hy vọng nicotin có thểkhiến anh giảm bớt áp lực. Giọng anh trầm lại:
“ Anh mong rằng.....chuyện của chúng ta nói một lần cuối tại đây cho xongđi.”
Không hề nhìn sang bên cạnh, giọng anh vẫn lạnh lùng như vốn có:
“ Trước đây khi yêu em anh cũng đã từng nghĩ đến tương lai nhưng rồi thờigian đã cho anh thấy chúng ta không hợp. Những gì em đặt điều sáng nay nếu chỉvì muốn làm Hà Vy bị kích động thì em đạt được mục đích rồi. Nhưng anh khôngquan tâm!
Thuỳ Chi, tự em hiểu rằng em không còn là đứa trẻ phải không? Vì thế nói gìcũng hãy tự biết cẩn trọng một chút. Dù gì em cũng là con gái mà. Em muốn điênthế nào là việc của em nhưng làm ơn....đừng lôi anh vào thêm lần nào nữa. Anhkhông muốn cô gái của anh đau lòng vì chuyện không có thực.”
Cô quay sang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe sũng nước, giọng cô nghẹn ngào:
“ Nhưng em đâu có nói dối! Nếu không có cô ấy xuất hiện thì chúng ta chắcchắn đã hạnh phúc và có thể còn đang chuẩn bị cho một kết thúc happy ending. Nếukhông phải cô ta...”
“ Anh đã nói với em bao lần rồi? Ngay cả khi không có Hà Vy thì chúng tacũng không thể, em hiểu không? Bởi vì anh không như em, anh không phải là ngườiđàn ông của cuộc đời em Thuỳ Chi ạ. Anh phải làm thế nào thì em mới buông tayđây? Đừng để cả hai phải nhìn nhau bằng ánh mắt não nề và mệt mỏi. Sao em khônghiểu chuyện tình cảm vốn lẽ hợp thì tụ, không hợp thì tan. Sao em không hiểu?”
“ Bởi em không cam tâm. Em yêu anh nhiều như thế, anh yêu em một tý thì chếtđi à?”
Truyện được đăng tải độcquyền tại santruyen.com. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.
Phần Kết.
Hai tuần sau!
Ngồi bó gối nhìn mưa bão đang đập mạnh vào khung cửa kính, Hà Vy thấy lòngtrùng xuống. Hoá ra chỉ cần một cơn gió bão quất mạnh cũng đủ khiến những cánhhoa tan ra đến nhiều lần. Cuộc đời con người cũng vậy, chỉ cần một thay đổi nhỏcũng đủ để tình cảm trở thành những mảnh vỡ tan, chẳng cách nào hàn gắn lại.
Ngày đó cô đã lặng nghe Tùng giải thích, cô tin anh nhưng cuối cùng cô vẫn yêucầu anh dừng lại đoạn tình cảm mà cô chẳng thể nào thuyết phục mình đi tiếp.Nhiều lúc cô ước sao mình chưa từng bị kéo vào những chuyện như thế thì có lẽcô gái kia đã không vì cô mà trở nên đau lòng, anh cũng không vì cô mà phải khóxử và cô cũng không còn phải dằn vặt mình để làm sao trở về như thuở ban đầu.Mãi mãi, mọi thứ đã biến đổi và chẳng còn giống như xưa. Cô và anh đã từng thânthiết đến đâu thì cuối cùng vẫn có một khoảng cách vô hình, chẳng nào xoá hết...
Chiếc điện thoại trong tay khẽ rung khiến Hà Vy bỏ lại tâm trạng não nề, cô dờiánh nhìn vào từng dòng tin nhắn:
“ Tâm bão đang đi qua CKJ, hai cô tạp vụ đang liêu xiêu như sắp bị gió thổibay còn hàng cây thì nghiêng ngả. Anh chỉ biết đứng nhìn qua ô cửa kính quenthuộc, và tự hỏi: trong ngày bão như thế này thì liệu ngày mai chúng ta có cònhẹn hò được nữa hay không?”
Khoé môi Hà Vy khẽ cong lên mỉm cười, tin nhắn của Ngọc Nam khiến cô thấy lòngmình trở nên vô cùng ấm áp. Cô đã chính thức nghỉ việc, rời xa CKJ, rời xa nhữngngày hè đẹp đẽ nhất trong hơn hai mươi năm cô sống. Cô biết mình còn để lạicũng như còn vương vấn ở đó biết bao điều nhưng việc rời xa là việc ngay từ đầucô đã biết trước, không làm khác được.
Ngọc Nam sợ cô buồn nên kể từ khi Hà Vy nghỉ việc, hàng ngày anh luôn nhắn tinđều đặn kể cô nghe mọi chuyện xảy ratrong công ty, từ việc hôm nay ai đi ăn sáng muộn đến việc thông báo giờ về củatừng bộ phận trong xưởng. Hôm trước chị Thuý gọi điện kêu cô cuối tuần xuốngnhà chị dùng cơm, cô còn cười trêu chị: “ Có được mang theo người yêu đicùng không ạ?“. Không ngờ cô vừa hỏixong đã khiến chị ngạc nhiên hỏi lại với vẻ không tin: “ Chẳng lẽ con bénày nghỉ việc mới có mấy ngày mà đã tốt duyên nhanh vậy?”
Cuối tuần cô dẫn Ngọc Nam đến thăm chị như đã hẹn. Nhìn thấy hai đứa chị ngánngẩm lắc đầu bởi chẳng nhớ đã bao lần chị từng dặn dò cô rằng: “ Tiếc thậtđấy khi hai đứa thân thiết như vậy mà lại chẳng yêu được nhau!“. Ngay đến bản thân cô cũng biết bao lần tựchiêm bao: “ Nếu cô và Ngọc Nam yêu nhau thì sao nhỉ?”, ngay đếnchính anh cũng không ít lần từng hỏi cô như thế. Không thử sẽ không bao giờ cóthể trả lời cho những câu hỏi “ nếu như“. Nhưng tình yêu vốn không phải là chuyện màchúng ta có thể mang ra để thử bởi cái giá của việc không yêu.....đau đớn đế vôcùng. Chi bằng cứ bình thản nắm tay nhau đi qua hết mùa hè này rồi tới mùa hèkhác, giữ chặt những cái nắm tay thật chẳng dễ dàng.
Sự trở về của Ngọc Nam cuối cùng lại trở thành món quà ý nghĩa nhất mà tạo hoámang tặng cho Hà Vy những ngày hè năm ấy! Cô sẽ không bao giờ quên anh_chàngtrai với những nụ cười thân thiện, ánh mắt đầy trìu mến. Cảm ơn tuổi 24 của anhcũng là tuổi 24 của cô, nơi họ bắt đầu một tình cảm vững bền hơn tình yêu đôi lứa...