Đêm lật mình nhanh hơn mường tượng, Hà Vy cố thuyết phục bản thân chợp mắt thêmlúc nữa nhưng cô lại chẳng thể nào ngủ tiếp. Đưa ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoàikhung cửa sổ, mùa hè đã đến từ rất lâu rồi. Có lẽ đây là khoảng thời gian Hà Vykhông thích nhất trong năm bởi mỗi sáng nhìn vào khoảng trời không gợn mây khiếncô có cảm giác buồn bực và khó chịu, giống như lúc nào cũng đang đợi chờ điềugì đó.
Bởi thức dậy sớm nên Hà Vy có mặt ở công ty sớm hơn ngày thường, vô tình cô chạmmặt Nam. Đôi phần ái ngại nhìn cô, anh gượng gạo nói:
“ Em đi sớm vậy? Anh ăn sáng cùng em, được không?”
“Mới có mấy ngày mà anh khách sáo với em đến thế sao? Lẽ nào em lại nóikhông ? “
Nghe Hà Vy nói xong, ánh mắt Ngọc Nam trùng xuống, đáp lời cô giọng anh thoángbuồn:
“ Vẫn giận à? Anh xin lỗi rồi mà?”
“ Anh vốn thanh niên nghiêm túc, làm gì có lỗi mà xin. Huống hồ....em làai mà lại có quyền giận anh cơ chứ! Đừng nói thế, oan cho em lắm!”
“ Em là ai? Vậy mà anh cứ tưởng....em là vợ anh cơ đấy!”
Hà Vy nghe xong bật cười, cô mang tô phở của mình về bàn trống ngồi xuống, NgọcNam cũng kéo ghế và ngồi đối diện cùng cô. Hai người đều lặng lẽ ăn sáng nhưchưa từng có chuyện gì xảy ra, một lúc anh ngẩng đầu hỏi nhỏ:
“ Chắc mấy ngày qua em thất vọng về anh lắm nhỉ? Vì anh đã không phải làchàng trai lạc quan như em từng nghĩ...!”
Đôi tay cầm đũa của Hà Vy sựng lại, cô khẽ chau mày nhìn Ngọc Nam và đáp lờianh:
“ Trong suy nghĩ của em, anh luôn là một người dễ lắng nghe nhưng khó chiasẻ. Nhưng hôm đó...anh đã quát em. Anh chưa bao giờ làm thế với em cả..”
“ Em đúng là....yêu quái. Từ nay anh sẽ cố gắng để quát em nhiều hơn vậy!”
Trừng mắt với anh, cô chu môi đáp trả:
“ Còn phải xem anh có bản lĩnh không đã. Và em không phải yêu quái nhàanh, em là Tôn Ngộ Không.”
Ngọc Nam cố gắng để không bị sặc nước lèo, anh cố nhấn mạnh nhằm châm chọc HàVy:
“ Ngộ Không? Ngộ Không sao? Nhìn kỹ về cơ bản em cũng giống khỉ cơ mà em đẹphơn và con khỉ thì rất nhiều lông...”
“ Ngọc Nam. Có anh mới là khỉ ấy còn bản cô nương là bồ tát vậy!”
Không thèm nhìn lên, giọng Ngọc Nam đều đều đáp lại:
“ Bồ Tát thì hay sang Tây Trúc, cụ thể là Ấn Độ mà bên ấy hiếp dâm trànlan. Anh sợ em có mệnh hệ gì thì....”
Ngừng một lát nhìn theo vẻ mặt tức tối của cô, anh nhoẻn cười nói tiếp:
“ Dù em ra sao, xấu xí đen đúa hay là bệnh tật thế nào anh cũng sẽ cótrách nhiệm. Ai bảo cả cái công ty này đều chứng nhận em là người yêu anh cơ chứ.”
Hà Vy dùng chân đá thật mạnh Ngọc Nam rồi đứng dậy đi trước. Mọi thứ lại bìnhyên như lẽ vốn dĩ thuộc về...
Trở lên phòng họp saukhi dùng xong bữa sáng, Ngọc Nam thoángngạc nhiên khi thấy bao con mắt đám đông đều tập trung vào anh. Cúi đầu chào mọingười rồi anh lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình, vô tình ánh mắt anh và Thục Yêngiao nhau. Cười với anh, cô nói rất khẽ đủ để hai người nghe thấy:
“ Đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo tới. Mọi người vừa nói chuyện về anhxong...”
“ Anh làm sai lỗi gì để mọi người phải họp bàn nhắc nhở sao?”
“Ôi, dạ không. Ai cũng hết lời khen ngợi anh khiến em cũng phải ghen tỵ.Không ngờ anh Nam mới về công ty mà đã trở thành nhân vật hot à nha!”
Thục Yên vừa nói vừa nhìn Ngọc Nam, cười trìu mến. Giật mình khi cô thấy HạLong đã ngồi phía sau hai người họ tự lúc nào. Một chút sượng sùng, cô quay ngườiđể tránh ánh mắt thâm trầm khó đoán của anh...
“ Chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả!”_ Thục Yên đã nói như vậy khi cônhận ra Hạ Long không phải là bạch mã hoàng tử trong câu chuyện của cuộc đờicô. Ánh mắt anh khi đó lặng yên nhìn cô, im lặng nhưng chất chứa đầy chua xót,tựa lúc này...Nhưng chỉ cần thế thôi, ThụcYên cũng có cảm giác như ai đó đang xoắn vặn dây thầnkinh, cơ chằng của cả cơ thể cô lại, tê buốt. Những ngày qua, nhiều khi cô nghĩ phải chăng là cô và anh vẫnchưa chia tay, chỉ là cho nhau khoảng lặng vài ngày? Kỳ thực, cô rất muốn nói vớianh một câu, chỉ một câu thôi: “ anh vô tâm lắm” nhưng cô lại chẳngthể mở lời bởi khi chia tay một lời chào xã giao cũng trở thành xa xỉ.
Hạ Long đã không biết có những lần cô đứng trước cửa phòng kỹ thuật chỉ để nhìnanh chuyên tâm làm việc, muốn gọi “anh ơi” như bao lần nhưng sợ mộtcâu nói cũng làm nhau đau. Anh không biết và không bao giờ biết con đường về củacô không anh trở nên khó nhọc ra sao. Bấu víu vào những gì đã qua mong tìm lạinhững gì thân thuộc nhưng người thân thuộc nhất chỉ một cái xoay người đã vội hoángười dưng...
Nén lại tâm trạng, Thục Yên đặt toàn bộ tâm trí vào cuộc họp buổi sáng. Công việcvẫn chẳng có gì thay đổi chỉ là trong nội bộ công ty có chút chuyện không vui xảyđến. Một số người bị buộc thôi việc, một số chuyện ngỡ sẽ nằm trong bóng tốithì nay lại bị phanh phui. Tất cả giờ đây mới chỉ là bắt đầu. Từng gương mặtcán bộ đều ái ngại nhìn nhau, ngay bản thân cô cũng chỉ còn biết thở dài và thầmnghĩ: “ Xét cho cùng mình vẫn chỉ là đứa làm thuê và chẳng biết bao giờ sẽtới lượt ra đi..”
Hà Vy khoác tay chị Thuý đi về phía góc làm việcnhỏ nơi hàng ngày cô gắn bó. Có lẽ do tin nhắn của Tùng vừa gửi tới ban sáng vàcũng do cô đã làm lành với Nam nên hôm nay Hà Vy thấy buổi sáng đến rất nhẹnhàng, tinh thần cảm thấy khá hơn rất nhiều lúc vừa thức dậy. Khi cô và chịThuý vẫn còn đang cùng nhau xem lại số lượng hàng kiểm ngày hôm trước thì dướichuyền may mọi người đang xôn xao. Không tránh được tò mò, Hà Vy cùng chị bỏ lạibáo cáo rồi chạy về phía đám đông. Mỗi người một câu, một câu chuyện mà bảnthân Hà Vy không biết đâu mới là sự thật hoặc có thể ngay chính người trong cuộccũng đang lừa mình dối người..
Lắc đầu, Hà Vy bỏ lại những lời bàn tán phía sau rồi trở lại bàn làm việc củamình. Chuyện kể về một chị công nhân không xinh nhưng có tài ăn nói. Chị đã cógia đình, một người chồng hết lòng và đầytrách nhiệm, hai đứa con đã lớn và rất ngoan. Người ta nói đêm qua chị cố tìnhtan làm muộn để bỏ lại gia đình yên ấm đi theo một người đàn ông khác. Người tanói chị dựng lên một màn kịch để che mắt chồng hòng tìm lấy đường lui, rằng :“ Anh ơi, em bị bắt cóc rồi.” Sự thật là gì thì chỉ có người trong cuộc mới có câu trả lời cho đámđông đang đợi mong tin. Khoé môi Hà Vy nhoẻn cười, hoá ra đời không trả catse nhưng vì đam mê mà không ít người vẫn diễn. Nếu điều người tanói là sự thật thì vai diễn của chị công nhân kia....thật rẻ tiền. Câu chuyệnngỡ như phim và hứa hẹn sẽ còn dậy sóng trong công ty vài ngày sắp tới...
Trở về trong trạng thái mệt mỏi, Tùng cố gắngchạy xe thật nhanh giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè. Giả sử nếu chiềuqua anh không về gặp Hà Vy, giả sử nếu anh chỉ kiên trì dùng tới những cuộc gọiđường dài để giải quyết vấn đề thì căng thẳng của anh và cô mãi mãi không baogiờ tan đi triệt để. Tình yêu cũng như một vụ làm ăn, kẻ thẳng chính là kẻ mạnh.Tất nhiên, anh không muốn mình là người thua cuộc và để thắng thì anh - khôngai khác phải là người biến xúc động thành hành động. Có thể chỉ cần một ánh mắtcủa anh nhưng đủ sức mạnh để dẹp tan nghi ngờ mà Hà Vy đang có.
Từng con số dịch chuyển, cánh cửa thang máy từ từ mở ra, Tùng lấy tay đẩy cao gọngkính rồi bước về phía căn hộ của mình. Bước chân Tùng khẽ dừng lại khi thấy mộtbóng người đang đi lại trước cửa nhà anh. Nhanh chóng thu hồi lại sự ngạcnhiên, anh cao giọng:
“ Mày đi công tác về hồi nào sao không kêu tao một tiếng? Nhỡ tao về dướinhà thì mày cũng vẫn đứng đợi ở đây sao?”
Quyết Tiến ngẩng đầu đáp lại:
“ Bố mở cửa nhanh hộ con cái. Con sắp mắc buồn mà giải quyết trước cửa nhàbố mất thôi...”
Bật cười, Tùng mở cửa rồi bước về phía tủ lạnh. Khi anh trở ra thì Quyết Tiếnđã nằm dài trên sofa phòng khách, đón lấy lon bia vẫn còn toả khói lạnh từ tayTùng, anh nói:
“ Tao qua cơ quan nhưng mọi người kêu mày nghỉ nên tao lại phải dẫn xác vềđây, sợ mày ốm đau hay làm sao? Có chuyện gì mà đang đầu tuần lại nghỉ làm thếmày?”
Lắc đều lon Ken trong tay, Tùng chậm rãi uống vào từng ngụm rồi mới đáp lời bạn:
“ Không sao, về Tứ Kỳ đổi gió ấy mà..”
Tròn mắt nhìn anh, Quyết Tiến hỏi lại:
“ Mày mới được cấp chứng nhận của Trâu Quì à? Đang yên đang lành đi cảtrăm km chỉ để đổi gió thôi sao? Khó tin à nha.”
Giọng Tùng chậm rãi, anh nói:
“ Mày còn nhớ Hà Vy không?”
“ Àh. Hà Vy? Nhớ chứ sao không nhớ! Cơ mà có vấn đề gì vậy?”
Cười nhạt, Tùng lắc đầu rồi đứng dậy bước về phòng ngủ thay đồ bỏ mặc câu hỏichưa có lời đáp của Quyết Tiến. Không phải anh không muốn nói mà chuyện nàyngay đến bản thân anh cũng chưa có cho mình một câu trả lời thoả đáng. Chi bằngnói ít hơn mức cần thiết, cái gì đến sớm muộn cũng sẽ đến một cách tự nhiên...
Truyện được đăng tải độcquyền tại santruyen.com. Mọi hành vi sao chép đều là vi phạm.