Edit: huyenhuyen
Cố Dã cảm thấy Tô Ngôn tiến vào sau đó ngẩng đầu nhìn cô một cái, hướng về cô gật đầu, cảm giác như một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm vậy.
Tô Ngôn vui vẻ cười toe toét.
Nếu là bạn học cũ thì tốt rồi, ít nhất bây giờ cô không phải gò bó và lo lắng như vậy nữa.
Sau 10 phút, Cố Dã cũng cúp điện thoại và muốn xuống giường.
“ Nếu không... anh ở trên giường ăn đi.” Nhìn thấy anh định xuống giường, Tô Ngôn sợ sẽ không tiện cho anh.
“ Tôi bị gãy xương sườn, không phải chân.” Cố Dã trừng mắt như oán trách nhìn Tô Ngôn.
Tô Ngôn rùng mình, ánh mắt thu hẹp lại.
Có phần hơi cay.
Tô Ngôn nhìn Cố Dã chậm rãi bước đi, cô định muốn tới giúp nhưng sợ quá đột ngột, lại giơ tay thu về, thật ngốc.
Trong khi cô vẫn đang đấu tranh với những suy nghĩ của mình, Cố Dã cũng ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn.
Tô Ngôn không còn cách nào khác là bước tới.
Ở nhà không có đồ đựng thức ăn, lúc đi mua đồ ăn, Tô Ngôn liền mua một hộp cơm cách nhiệt, hộp cơm này đủ lớn để chứa bốn món và một món canh, Tô Ngôn mở hộp cơm ra, mùi thơm của đồ ăn rất mau tỏa ra thoang thoảng.
Tô Ngôn thực sự có được di truyền nấu ăn của mẹ và tay nghề nấu nướng thật sự không tồi.
Chỉ cần ngửi thấy mùi thơm của món này, Cố Dã cũng rất hài lòng, anh đã ăn đủ món phương Tây và đồ ăn Pháp trong vài năm qua, và sau khi trở về Trung Quốc, anh chỉ muốn ăn thức ăn tự làm.
Tô Ngôn vẫn luôn quan sát biểu hiện của Cố Dã, mặc dù nụ cười của Cố Dã không rõ, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy rằng Cố Dã đang có tâm trạng tốt.
Cô cũng cảm thấy cũng rất là vui vẻ.
“ Ngồi xuống ăn cùng nhau đi.” Cố Dã cũng đã nếm thử vài món và thấy cũng rất hài lòng, hương vị thật ngon.
“ Tôi không ăn đâu, lát nữa tôi trở về ăn cũng được.”
“ Trở về, lúc nào? “ Cố Dã đang ăn, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
“ Trở về... Về nhà a“.
“ Mạnh Hạo tối nay sẽ không đến, cô phải ở lại chăm sóc tôi.” Cố Dã nói như vậy là đương nhiên.
Tô Ngôn nghe những lời này thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi, nhưng không hiểu sao khi thấy Cố Dã ăn uống ngon lành, ăn uống như thế này mà cần người khác chăm sóc sao?
“ Có vấn đề gì?” Cố Dã cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười, đôi mắt cong thành hình cánh cung đẹp mắt, khiến Tô Ngôn không thể rời mắt.
“ Thực ra... Không có gì... vấn đề lớn.”
Tô Ngôn hối hận sau khi nói xong.
Ngày thường nói năng hoạt ngôn hùng hồn thế nào mà khi đối mặt với Cố Dã mình không thể nói ra lời được, Tô Ngôn chỉ có thể tự an ủi chính mình, người bị thương thành như thế này vậy mình cũng nên chiếu cô một chút.
Tuy rằng hiện tại căn bản không nhìn ra nơi nào của sếp giống bị bị thương.
“ Vậy là tối rồi, tôi sợ gây phiền toái cho cô, chỉ cần cô không cảm thấy phiền phức là được“.
Tô Ngôn bỗng nhiên có chút bội phục Cố Dã.
Làm thế nào anh ta có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy mà không thay đổi sắc mặt?”
Nhìn Cố Dã đang ăn ngon miệng, cơn đói lại càn quét đến, xem ra không có khả năng về nhà ăn cơm được rồi.
Thực đáng tiếc đồ ăn mình đã để lại ở nhà mà.
“ Cái đó... Anh ăn cơm với tôi.” Tô Ngôn bất giác liếm môi.
Thật sự may mắn, tôi mang theo hai đôi đũa.
Một bữa ăn làm cho hai người đều có tâm sự riêng.
Cố Dã đã ăn đồ ăn do mẹ Tô Ngôn làm, thực sự rất ngon, Tô Ngôn mặc dù kém hơn một chút nhưng cũng không tệ cho lắm, xem ra vấn đề ăn uống sau khi trở về Trung Quốc đã được giải quyết.
Nhưng Tô Ngôn ăn không biết mùi vị.
Thông qua cái nhìn lén lút của cô với Cố Dã không dưới mười lần, cô cũng có thể khẳng định rõ ràng là Cố Dã rất hài lòng với tay nghề của cô, cô ấy không khỏi tự mắng mình mấy lần trong lòng.
Cô rất giỏi, cô là người duy nhất biết nấu ăn, phải không? Sau này nếu sắp gặp rắc rắc rối, thì đó là lỗi của cô.
Tô Ngôn đứng bên bồn rửa tay cầm hộp giữ nhiệt mà lòng buồn vô hạn.
Ngây người một hồi, Tô Ngôn trở lại phường với tốc độ rùa bò, nhưng mà trong phòng bệnh yên tĩnh lại không ít người.
Nhầm đường?
Sau khi xác nhận là đúng, Tô Ngôn bước vào, cảm giác tồn tại của cô thật sự không thấp.
Không ai nhận ra cô đang đi vào cả.
Cố Dã thấy cô đứng một góc ôm hộp giữ nhiệt, đủ ngẩn ngơ.
“ Cố tổng cảm thấy khá hơn chưa? Tôi là Lưu Tiên, giám đốc của bộ phận phát triển. Tôi đến đây thay mặt cho tất cả nhân viên trong bộ phận phận phát triển gặp ngài.”
Một người đàn ông hơn 40 tuổi khuôn mặt tươi cười đặt giỏ hoa quả lên kệ đầu giường.
Cố Dã gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói mang chút xa cách: “ Xin chào.”
Lưu Tiên hiển nhiên rất hào hứng chào hỏi Cố Dã, nhưng vừa định nói gì đó thì bị một người đàn ông khác đẩy anh ta qua một bên.
“ Cố tổng, tôi là Lý Hạo, trưởng phòng nhân sự. Mọi người trong phòng dân sự thực sự nhớ đến ngài.”
Cũng đều hoa tươi và trái cây.
Tô Ngôn nhìn bĩu môi, không khỏi có chút mới lạ mà thuận tay xoa mũi, những bông hoa này hơi quá thơm đi.
Mũi không chút thoải mái.
Cuối cùng, sau khi giám đốc bộ phận thứ sáu trao hoa, Tô Ngôn không nhịn được nữa.
Hắt hơi nhiều lần liên tiếp.
Không phải kinh thiên động địa thì cũng là chấn động núi sông.
Những người trong phòng im lặng vài giây, sau đó đồng loạt quay đầu lại.
Tô Ngôn đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Kể cả Cố Dã nữa.
Cố Dã cũng thấy chóp mũi của Tô Ngôn hơi đỏ, rõ ràng là bị cô dùng tay giày vò ~ không nhẹ, nhìn chiếc bàn đầy hoa bên cạnh chợt nhớ ra.
Dị ứng phấn hoa.
Tô Ngôn nhìn mọi người xin lỗi,: “ Các anh cứ tiếp tục, tiếp tục,“
Nhưng mũi càng ngày càng khó chịu nên mạnh mẽ xoa mấy lần.
Cố Dã không thể chịu nổi khi thấy cô xử lý cái mũi của mình như thế nên anh nói: “ Tô Ngôn, đi mua cho tôi thứ gì đó để rửa mặt.”
Giọng nói không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Tô Ngôn nghe xong, cảm kích nhìn Cố Dã như một vị cứu tinh, bởi vì cô hắt hơi vài cái cái mặt đã ngấn nước, trông rất đáng thương.
Cố Dã rất cảm kích trước lời nói của Tô Ngôn, nhìn bóng dáng vội vã của cô ra ngoài, ánh mắt đen của anh nở nhẹ một nụ cười.
Các trưởng phòng và nhân viên trong phòng nhìn thấy sếp tươi cười như gió xuân.
Không hổ là sếp, đô lượng, bao dung, còn đối xử tốt với nhân viên đã làm mình bị thương như thế này.
Có vẻ những ngày tháng sau này của họ thực sự tràn ngập ánh sáng.
Rất thích nụ cười của sếp.
Tô Ngôn đang hít thở không khí bên ngoài coi như được giải cứu, đột nhiên cảm thấy Cố Dã cũng không chán ghét cho lắm, dù sao cũng có người giúp đỡ vào thời khắc mấu chốt.
Tô Ngôn đi đến siêu thị gần đó mua ít đồ vệ sinh, lúc đi ra thì trời đã tối, cô cũng không quay về đi dọc đường một lúc.
Cô học đại học ở thành phố này, học đại học bốn năm, tốt nghiệp đã năm năm, sống ở thành phố này chín năm, cô ấy đã quen thuộc với mọi con đường trong thành phố, có thể nhanh chóng biết được đó là con phố nào và phố ăn vặt giá rẻ.
Nhưng trải qua một sự việc như vậy cô có cảm giác một chút mê mang.
Có lẽ cô ấy thực sự nên về nhà.
Nghĩ đến kinh nghiệm bao năm qua, cô thật sự cảm thấy xấu hổ, nói ra thì quá cẩu huyết, nói bình thường thì đánh chết cô cũng không tin.
Biển quảng cáo hai bên đường sáng lên, màn đêm bao trùm, ánh đèn nê ông sáng rực, thành phố này cũng rất xinh đẹp.
Nhìn tới nhìn dòng người qua lại, Tô Ngôn đột nhiên quyết định.
Nếu lần này lại bị thất nghiệp thì sẽ về nhà.
Tô Ngôn hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi quyết định, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Khi cô trở về, mọi người trong công ty đã rời đi, Cố Dã đang đứng bên cửa sổ đang trong trạng thái xuất thần.
Tô Ngôn nhướn đầu nhìn trên bàn, hoa đâu?
Mặc kệ, dù sao thì lần này mũi của cô cũng không không có chịu nữa.
“ Cố tổng.”
Với tiếng gọi nhẹ của Tô Ngôn, Cố Dã vội vàng thu lại suy nghĩ của mình, quay người, hạ mắt xuống nhìn cô.
Khuôn mặt đẹp trai và lịch lãm này thực sự rất đẹp.
Những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời không giống nhau.
Lời nói của Tô Ngôn có chút lạc lõng.
Trong trí nhớ của cô, đã từng có một nam sinh nhìn cô như thế này không?
Cố Dã đi về phía cô một cách chậm rãi, khi Tô Ngôn nhận ra, thì người cũng đã đến bên cạnh cô.
“Cô đứng đấy là đang thèm nhỏ dãi sắc đẹp của tôi?” Cố Dã hơi nhướng mày và nói một cách rất tự hào.
Tuy nhiên, Tô Ngôn cảm thấy vẻ mặt của anh rất khó xử.
“Haha, sếp, anh thật là... hài hước.” Tô Ngôn không tìm được tính từ nào để “khen” anh.
“Tôi biết như vậy, cô không cần nói.” Cố Dã khinh thường liếc mắt khi nghe lời nói của Tô Ngôn, sau đó chỉ vào sofa gần tường, “Đêm nay cô ngủ ở nơi đó.“.
“Ghế sofa?”
Tô Ngôn hiển nhiên không thể chấp nhận thực tế này.
Chủ yếu là do chiếc sofa đơn có kích thước quá “khủng“.
“Bằng không thì chỉ có một cái giường, làm sao ngủ được?” Cố Dã vòng tay ôm ngực, nghiêm túc nói.
Ờ......
Thực ra, ngủ trên ghế sofa chẳng có gì cả, chỉ cần cuộn mình lại thôi.
“Vậy nếu không còn việc gì nữa, chúng ta nghỉ ngơi đi.”
Tô Ngôn bước đến ghế sô pha đi ba bước và ngồi xuống, như thể cô sợ rằng Cố Dã sẽ hối hận trong giây tiếp theo.
Thấy Cố Dã không nói, Tô Ngôn sau đó mới nhận ra và thấy rằng điều mình vừa nói không đúng lắm.
Lại nhìn vẻ mặt của Cố Dã “Ai muốn cùng anh nghỉ ngơi, đồ khốn kiếp?” Tô Ngôn có chút đứng ngồi không yên...
Nhìn xem, nhìn xem em gái của nhà anh a.
Minh chưa nói sai câu gì nha.
“Đó... tôi... không có ý đó.” Tô Dư lắp bắp giải thích.
“Không có ý gì?” Cố Dã cố giấu nụ cười trên môi và hỏi.
Tô Ngôn đang muốn nóng lòng kết thúc cuộc trò chuyện, may mà lúc này chuông điện thoại vang lên.
Tôi thấy màn hình hiện lên Tần Nguyệt
Tần Nguyệt là bạn cùng phòng thời đại học của Tô Ngôn..
Lắc chiếc điện thoại trên tay, Cố Dã nhướng mày ra hiệu cô cứ tự nhiên.
Tô Ngôn cũng đi ra ngoài cửa như trốn đi.
Tác giả có lời muốn nói: '(*∩_∩*)′