Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 1: Chương 1




Edit: Pingki

Ngày đó Diệp Sơ chào đời, đúng vào tiết lập xuân, tục ngữ có câu ‘một năm bắt đầu từ mùa xuân, mùa xuân vạn vật đơm chồi nảy lộc’, cho nên mẹ cô liền lấy tên này đặt cho cô.

*nguyên văn là “xuân thiên thị vạn vật đích sơ thủy” nên tên của Diệp Sơ là chữ Sơ trong ‘sơ thủy’.

Diệp Sơ lúc mới sinh ra, rất thích im lặng, im lặng tới mức nào? Theo như lời của mẹ cô là Lưu Mĩ Lệ thì: “Chỉ cần không để ý một chút, người tự nhiên ở đâu chui ra, không nghe thấy một tiếng động nào.”

Nơi họ sống có truyền nhau một câu nói: Đứa trẻ lúc mới sinh ra khóc càng vang dội thì càng dễ nuôi. Cũng không biết có thật như vậy hay không, tóm lại Diệp Sơ hồi còn bé quả thật rất khó nuôi, vừa sinh ra chưa được bao lâu đã sinh bệnh, ngày nào bà nội cô cũng phải ôm cô chạy tới chạy lui tới bệnh viện.

Đến mức độ mà ngay cả mấy cô y tá làm nhiệm vụ truyền nước trong bệnh viện cũng nhẵn mặt, nếu vài ngày không thấy tới còn nói một câu: “Ai u, Diệp Tử mấy ngày nay không thấy tới nha. Nhớ con bé thật.”

Bạn xem, đây là lời của một y tá bệnh viện nên nói sao?

Có điều người nhà Diệp Sơ đều những người hiền lành không hay so đo, chưa bao giờ để ý y tá nói thế nào, dù sao vui hay không vui cũng phải sống, chi bằng sống thoáng một chút cho thanh thản.

Diệp Sơ cứ như vậy đem bệnh viện thành nhà mình, mãi cho đến lúc lên ba, rốt cục có một lần, cô bởi vì tiêm pê-ni-xi-lin nhiều quá mà sinh dị ứng thuốc.

Khi đó điều kiện trong nhà không tốt, không tiêm pê-ni-xi-lin thì có thể chuyển sang loại thuốc khác, nhưng viện phí lại rất cao. Người trong nhà liền lo lắng không ngớt, sợ đứa trẻ này nếu vẫn tiếp tục bệnh nữa, trong nhà sẽ khủng hoảng kinh tế mất thôi.

Nói đến cũng lạ, ngay khi mà mẹ cô nảy ra ý nghĩ này trong đầu thì hôm sau Diệp Sơ không phải đi bệnh viện nữa.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư…Mãi đến một tháng sau, Diệp Sơ vẫn không thấy sinh bệnh, cuối cùng bà nội cũng phải sốt ruột, đứa bé này sẽ không bị bệnh đến mất cả dấu hiệu đấy chứ?

Người nhà cô mặt buồn rười rượi, suốt đêm ôm Diệp Sơ đi bệnh viện, một mực cho rằng đứa bé bị bệnh, yêu cầu bệnh viện tiền hành một cuộc kiểm tra toàn thân từ nhỏ đến lớn, cuối cùng bác sĩ cho ra kết luận: “Một nhà già trẻ các người đang đùa giỡn với bệnh viện có phải không? Đứa bé rất tốt, chẳng qua bị bồi bổ quá nhiều, hơi có dấu hiệu phì cân.”

Từ đó về sau, Diệp Sơ liền có thêm một biệt danh, gọi là “Diệp Phì.”

Diệp Phì có một tật xấu, đó là từ nhỏ đã không nhớ được người nào. Lúc ba tuổi, cô còn gọi hàng xóm nhà cô là mẹ, gọi người phát báo hằng ngày là ba, khiến cho mẹ cô cực kì buồn bực, sao mình lại sinh ra đứa con gái như thế này được chứ, ngay cả ba mẹ mình mà cũng nhận sai được.

Có điều, tật xấu này của Diệp Phì cũng không phải là không tốt hẳn. Ít nhất dì Vương hàng xóm được cô gọi là mẹ lại thích thú không thôi.

Dì Vương đó vẫn luôn mong mỏi sinh được một đứa con gái, ba mươi tuổi mới mang thai, lúc sinh ra lại là con trai, giận đến độ thiếu chút nữa cầm cây kéo xén một phát cho nó thành con gái rồi.

Không nghĩ đến cô bé mập mạp trắng trẻo bên cạnh nhà mình vừa gặp mặt đã gọi mình là ‘mẹ’, thật đúng là làm dì Vương vui mừng như nở hoa, âm thầm cân nhắc nhất định phải sau này phải cưới cô bé này về làm vợ cho con trai mình.

Cho nên, Diệp Sơ trước khi bảy tuổi đã có một người bạn trai thanh mai trúc mã, chính là con trai của dì Vương hàng xóm nhà cô—– Thẩm Nam Thành.

Thằng bé Thẩm Nam Thành này tuy là mang tiếng là thằng nhóc nghịch ngợm nhất trong trấn, nhưng cũng rất biết nghe lời mẹ, bị mẹ già nhà mình nói qua nói lại vài câu, nó quả thật xem Diệp Sơ là vợ tương lai của mình.

Trước khi bảy tuổi, tất cả những đứa trẻ chung quanh nhà bọn họ cười nhạo Diệp Sơ là đứa bé béo phì, đều bị Thẩm Nam Thành đánh cho một trận nhớ đời.

Này cũng chính là nguyên nhân vì sao Diệp Sơ từ nhỏ không có bạn bè gì. Bởi vì những đứa trẻ xung quanh đều rất sợ cô, mà không đúng, phải là rất sợ bị Thẩm Nam Thành đuổi theo đánh vào mông.

Diệp Sơ không có bạn bè gì, đành phải chơi cùng Thẩm Nam Thành, hai đứa bé này chơi trò gì đây? Đương nhiên là trò gia đình mà không có đứa trẻ nào là không biết chơi.

Diệp Sơ đóng vai người mẹ, Thẩm Nam Thành giả làm người ba, còn con trai là do con chó Tiểu Hoàng của Thẩm Nam Thành đóng.

Nếu tương lai sau này, Diệp Sơ thật sự có con, nếu đứa bé đó biết trên mình còn có một anh trai chó nữa, phỏng chừng đi lấy khối đậu hũ mà đập lên đầu mất thôi.

Đừng thấy thằng bé Thẩm Nam Thành này bên ngoài đánh nhau lợi hại, nhưng về nhà rồi lại ngoan ngoãn như chú thỏ con, ba thằng bé có đánh đòn thì nó cũng không dám hé một tiếng.

Thẩm Nam Thành vừa nghe Diệp Sơ cho nó làm ba, mặt thằng nhỏ này liền đỏ bừng, còn hơn lúc hắn chấp nhận để Diệp Sơ là vợ tương lai của mình.

Một đứa trẻ thôi mà, chuyện gì thích cũng đem là thật.

Diệp Sơ không nhớ được tên của Thẩm Nam Thành, lúc bình thường, cô thấy Thẩm Nam Thành liền gọi hắn là A Bảo.

A Bảo là một đầu bếp trong chuyên mục nấu ăn của đài địa phương chỗ họ, lúc ấy rất nổi tiếng, mặt mũi tròn tròn mập mạp, đặc biết nấu đồ ăn rất ngon, cũng may đây là cái tên mà Diệp Sơ nhớ rõ nhất, cho nên cứ khi nào cô không nhớ được tên của người khác, cô sẽ gọi người đó là A Bảo.

Nhưng Thẩm Nam Thành lại không biết, còn tưởng rằng đây là tên gọi thật mật mà Diệp Sơ dành cho mình, cho nên mỗi lần Diệp Sơ gọi nó là A Bảo, nó liền vui vẻ cực kì.

Kỳ thật thằng bé không biết, ngay cả con chó nhà nó, Diệp Sơ cũng gọi là A Bảo.

Đây cũng là điều mà Diệp Sơ khi đó nghĩ mãi không ra, vì sao mỗi lần cô gọi tên con chó nhà hàng xóm, thì con trai nhà họ lại chạy ra? Đương nhiên, những lời này đều là nghĩ trong đầu không nói ra ngoài.

Nhìn con trai nhà mình có cô bạn gái nhỏ, mẹ Thẩm Nam Thành rất chi là vui vẻ, chỉ tiếc những dự tính của mẹ thằng bé không kéo dài được lâu.

Năm ấy Thẩm Nam Thành bảy tuổi, trong nhà bỗng nhiên nhận được một phong thư được gửi từ nước Mĩ về, trong chỉ có một xếp giấy dày, có cả tiếng trung lẫn tiếng anh.

Thư từ ông cậu của nhà Thẩm Nam Thành, đi tòng quân từ hồi còn trẻ, vốn tưởng rằng đã sớm bỏ mạng nơi sa trường rồi.

Ông cậu năm đó sau khi trốn khỏi Trung Quốc, một mình bôn ba đến nước Mĩ xa xôi, tự tay gây dựng sự nhiệp của mình, bây giờ người đã già tuổi tác đã cao, lại không có con cái nối dõi, qua vài cuộc điều tra, rốt cục biết được mình còn con cháu đang sống trong nước. Cho nên hy vọng một nhà bọn họ có thể sang bên này đoàn tụ cùng mình, ông cam đoan sẽ cho đứa bé được hưởng điều kiện giáo dục tốt nhất.

Phải biết rằng, khi đó ở trong nước đang thịnh hành câu nói “Trăng nước ngoài tròn hơn nước ta”, người nào cũng mong mỏi có cơ hội được một lần ra nước ngoài mở mang kiến thức chứ đừng nói là di dân cả nhà sang đó.

Sau khi nghĩ trước tính sau, cân nhắc giữa di dân và cô con dâu bé bên này, mẹ Thẩm Nam Thành lựa chọn phương án trước. =,= vậy mà cũng bày đặt chọn chi không biết.

Không đến ba tháng, ông cậu bên Mĩ liền nhờ vả quan hệ, thay gia đình họ làm xong xuôi tất cả những thủ tục di dân. Ba tháng sau. Thẩm Nam Thành đi theo mẹ, đặt chân lên phi cơ đến đất nước chủ nghĩa đế quốc bên kia đại dương.

Trước khi đi, Thẩm Nam Thành khóc nhè, quấn quít lấy mẹ đòi mang theo Diệp Sơ đi cùng.

Mẹ thằng bé suy nghĩ nửa ngày, nói: “Thế này đi, con để tiểu hoàng ở lại với Diệp Tử, chờ đến khi nào chúng ta ở bên kia ổn định xong, liền quay về đón tiểu hoàng và Diệp Tử sang cùng được không?”

Dì Vương đương nhiên là nói cho có lệ, nhưng Thẩm Nam Thành là xem là thật, về nhà tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân cho tiểu hoàng, còn thắt một cái nơ bướm thật to ở trên cổ nó, đem ngay sang nhà họ Diệp kế bên.

“Diệp Tử, tôi để tiểu hoàng ở lại với cậu, mẹ tôi nói, sang năm sau, sẽ lái phi cơ về đây đón cậu và tiểu hoàng sang cùng.”

Diệp Sơ nhìn con chó, lại nhìn Thẩm Nam Thành: “Phi cơ lớn như vậy, thật sự có thể bay lên trời sao”

“Đương nhiên rồi! Đến lúc đó cậu và tiểu hoàng ngồi trên phi cơ, vù vù một lúc là sang đến nước Mĩ rồi.”

“Đến nước Mĩ làm gì?”

Thẩm Nam Thành đỏ mặt: “Đến nước Mĩ…để….để ở cùng với tôi a…”

“Tôi ở nhà tôi cũng được rồi mà.”

“Cái kia…cái kia không giống nhau nha…”

“Sao lại không giống?”

“Chính là…” Thẩm Nam Thành lí nhí, cảm thấy không biết nói thế nào, nghĩ nghĩ một hồi, nói: “Mẹ tôi nói, kem ở nước Mĩ có rất nhiều dâu tây.”

Dâu tây? Vừa nói đến ăn, hai mắt Diệp Sơ liền sáng lên. Cô gật đầu, còn nói như thật: “Vậy cậu đừng quên quay về đón tôi đó.”

“Được, tôi hứa!” Thẩm Nam Thành cười híp cả mắt, trong lòng ngọt như được ăn đường vậy.

Sau đó, xe đến đón cả gia đình họ đi, mẹ Thẩm Nam Thành mãi mới kéo được nó lên xe.

“Tạm biệt, đừng quên giao hẹn của chúng ta nha!” Ngồi ghế sau, Thẩm Nam Thành liều mạng vẫy tay.

Diệp Sơ cũng dẫn theo tiểu hoàng, ra cổng vẫy tay chào Thẩm Nam Thành: “Tạm biệt….A Bảo!”

Trong nháy mắt đó, đứa bé trai nước mắt chảy như mưa, nhìn Diệp Sơ và tiểu hoàng đang ngồi xổm bên cạnh cô, trong lòng lặng lẽ nói: “Con trai, con ở lại nhớ phải chăm sóc mẹ con đó!”

Một năm kia, Diệp Sơ sáu tuổi lẻ tám tháng, vẫn không nhớ được tên người khác, thấy người nào cũng gọi bằng môt tên: A Bảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.