Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 51: Chương 51




Edit: Pingki

Khi Tần Dao biết chuyện con trai mình và Diệp Sơ lại cãi nhau thì đã là buổi tối hôm đó.

Bà vốn dĩ không biết Vệ Bắc về dịp này là để ra mắt trưởng bối bên nhà Diệp Sơ, chỉ nghe con trai nói là mùng một tháng năm sẽ về nhà, trong lòng còn đang cảm thấy thực kì quái, đứa con trai này từ nhỏ đã không biết nghe lời từ khi nào thì nhớ nên quyến luyến gia đình như vậy, được nghỉ có ba ngày thôi cũng chạy về được.

Có điều bà nghĩ tới nghĩ lui, thằng nhóc dư hơi thừa sức này, ngàn dặm xa xôi lặn lội trở về đây chắc chắn sẽ không phải là về thăm mẹ nó, càng không thể nói là về thăm ba, chỉ có duy nhất một điều có thể, đó chính là vì bạn gái mới quay về.

Nghĩ như vậy, Tần Dao liền hiểu được, không cần hỏi nhiều cũng biết con trai mới về nhà đã trưng ra bộ mặt thối hoắc, không hé một tiếng đã chạy luôn vào phòng mình, bộ dạng cứ như có ai đó thiếu nó mấy trăm vạn vậy.

Chẳng lẽ lại cãi nhau?

Trong lòng Tần Dao có chút lo lắng, liền đi vào hỏi Vệ Bắc, hỏi đến mấy lần mà Vệ Bắc cũng chưa chịu nói, cuối cùng Tần Dao phát hỏa: “Con có còn xem mẹ là mẹ của con nữa không hả? Không muốn nói phải không? Không nói thì mẹ gọi điện hỏi Diệp Tử!”

Một đòn sát thủ này vừa xuất ra, Vệ Bắc lập tức bị đánh bại, có chút không cam lòng nhưng vẫn phải đem toàn bộ sự việc từ đầu tới cuối kể lại cho mẹ nghe.

Vệ Bắc còn chưa kể xong, Tần Dao đã muốn nổi điên, đưa tay ra gõ cốc một cái lên đầu con trai: “Thằng nhóc thối này, con bị thiếu não hả?”

Vệ Bắc không ngờ lại bị mẹ già nhà mình mắng, càng thêm nổi giận: “Mẹ, mẹ làm gì thế, con có làm sai chuyện gì đâu.”

“Con không làm sai chuyện gì? Con lặp lại lần nữa cho mẹ nghe xem, mẹ cốc chết con luôn đấy!” Tần Dao tức giận bắt đầu mắng: “Mẹ hỏi con, con đến nhà Diệp Tử là chuyện lớn như vậy, sao con không hé răng nói với mẹ tiếng nào hả?”

“Là con đi, cũng không phải mẹ đi, nói cho mẹ mà làm gì chứ…”

Vệ Bắc lầu bầu một tiếng khiến Tần Dao nghe được tức đến độ suýt nữa thì hộc máu: “Tôi sao lại sinh ra đứa con không có đầu óc thế này a? Mẹ hỏi con, con lấy thân phận gì để ra mắt ba mẹ Diệp Sơ?”

“Đương nhiên là bạn trai a!”

“Trai cái đầu nhà anh! Là đối tượng, đối tượng kết hôn có biết không hả?” Tần Dao nói.

Vệ Bắc bị lời mẹ làm cho ngây ngốc, sửng sốt một lúc sau mới hỏi lại: “Này thì có gì khác nhau sao?”

“Dĩ nhiên là khác nhau rất nhiều rồi! Bạn trai là để nói chuyện yêu đương, đối tượng mới là người tương lai muốn kết hôn, con đến nhà họ, có nghĩa là mẹ con bé đã muốn cân nhắc xem có nên để con làm con rể nhà họ không, mà khi con làm con rể nhà họ rồi, Diệp Tử chính là con dâu nhà ta, con nói xem có khác nhau hay không?”

Một câu hỏi này, thật đúng là khiến Vệ Bắc hoang mang.

Hắn quả thật không nghĩ đến nhiều như vậy, chỉ một lòng thầm mong có thể khiến cho mẹ của Diệp Sơ đồng ý với mối quan hệ của hai người, hoàn toàn không ý thức được là lần gặp mặt này kỳ thật là để chuẩn bị nói về dự định kết hôn sau này.

Mao chủ tịch từng nói, yêu đương mà không lấy hôn nhân là điều kiện tiên quyết thì đều là hạng đùa giỡn lưu manh.

Vệ Bắc thừa nhận rằng đôi khi hắn có giở trò lưu manh đùa giỡn với Diệp Sơ một chút nhưng chỉ là trêu chọc cô cho vui mà thôi, hắn đã kiên trì canh giữ ở bên người cô gái này nhiều năm như vậy cũng đủ để chứng minh hắn đã sớm có ý định được đi cùng cô đến hết đời này rồi.

Mà cô, hẳn là cũng có ý định như vậy.

Nghĩ như thế, hắn mới ý thức được bản thân mình đối với chuyện này dường như còn rất ngây thơ không hiểu gì.

Nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, còn giải quyết được gì nữa chứ? “Chẳng lẽ con còn phải đi một chuyến nữa sao?” Vệ Bắc hỏi.

“Đi gì nữa? Tuy rằng cô con dâu Diệp Tử này mẹ rất thích, nhưng mà nhà chúng ta cũng không kém cỏi đến mức như thế, con mặt dày chạy theo con nhà người ta, sau này có kết hôn thì chắc chắn con chẳng có chút địa vị gì.”

Vệ Bắc càng lúc càng chẳng hiểu gì: “Vậy giờ con phải làm gì đây?”

“Đương nhiên là phải làm! Nhưng mà không phải con làm, ngày mai con cứ việc quay về trường trước đi, án binh bất động tất thành công, còn lại cứ để mẹ của con ra tay…” Tần Dao làm ra vẻ sâu xa bí hiểm mà cười ha ha: “Để mẹ đích thân đối phó với Hoàng Thái Hậu.”

Ôm một bụng nửa tin nửa ngờ, ngày hôm sau Vệ Bắc ngồi máy bay quay về thành phố C.

Hôm đó về nhà mình kỳ thật hắn đã nghĩ đến việc làm hòa với Diệp Sơ, nhưng nhớ tới lời căn dặn của mẹ già, hắn đành cắn răng nhịn xuống, sau khi quay về trường vẫn tiếp tục án binh bất động, chịu đựng tương tư mà không liên lạc gì với Diệp Sơ.

Cứ nhẫn nhịn như thế, thoáng một cái đã tới tháng sáu.

Giữa tháng sáu, ngay tại lúc Vệ Bắc sắp không nhịn được nữa thì bỗng nhiên hắn nhận được tin nhắn của Diệp Sơ: “Chừng nào anh được nghỉ?”

Đây chính là lần liên lạc với nhau đầu tiên kể từ khi hai người cãi nhau suốt một tháng qua, kiềm chế nỗi hưng phấn trong lòng, Vệ Bắc trả lời lại: “Có lẽ phải đến tháng bảy.”

“Đến lúc đó anh có thể về gấp được không?” Diệp Sơ lại hỏi.

Cô ấy đã mở lời như vậy, đừng nói là gấp, dù bắt hắn bay về ngay hắn cũng bay, nhưng mà Vệ Bắc vẫn cố ý nói: “Phải xem thế nào đã, chỉ sợ lúc đó trong trường có hoạt động Kiến quân.”

Bên kia giống như trầm mặc một hồi, lát sau, tin nhắn của Diệp Sơ lại đến, chỉ có ba chữ: “Thôi quên đi.”

Vệ Bắc nóng nảy, án binh bất động con mẹ nó biến hết đi, chẳng thà chủ động xuất kích còn hơn! Vì thế hắn vội vàng nhắn lại trả lời: “Nếu có chuyện quan trọng anh có thể xin huấn luyện viên nghỉ mấy ngày cũng không sao.”

Bên kia rất nhanh nhắn tin qua: “Uhm, mùng sáu tháng bảy anh họ của em kết hôn, mẹ nói muốn anh đi cùng gia đình em đến dự lễ.”

Vậy cũng được sao? Vệ Bắc lớn từng này tuổi lần đầu tiên cảm thấy mẹ hắn đúng là một người bậc anh tài, thế nhưng có thể làm cho Hoàng Thái hậu mở miệng hạ chỉ, quả thật rất thần kì.

“Đi, đến lúc đó nhất định anh sẽ về!”

Nhận được tin nhắn trả lời của Vệ Bắc, Diệp Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.

Mấy ngày vừa qua, cô đã nghĩ lại rất nhiều, kỳ thật cô cảm thấy mình lúc trước đúng là có chỗ không đúng.

Vệ Bắc có thể vì một lời nói của cô mà từ phương bắc xa xôi chạy về phía nam này, thực sự đã là chuyện không dễ dàng gì. Mà cô lại vì mấy lời oán trách của mẹ mà giận cá chém thớt, thậm chí còn ầm ĩ với Vệ Bắc nữa.

Thực ra Vệ Bắc nói không sai, tính tình cô đúng là kiểu có việc gì cũng giấu hết trong lòng, có đôi khi trong lòng không phải nghĩ thế, nhưng ngoài miệng lại muốn cậy mạnh, có lúc cũng biết mình đã sai, nhưng vì thể diện nên không dám thừa nhận.

Cô biết tính tình mình không tốt, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tính cách nói đổi là có thể đổi trong một sớm một chiều được sao? Đã hơn một tháng trôi qua, có mấy lần cô định nhắc điện thoại lên gọi cho Vệ Bắc, nhưng khi nhìn thấy cuộc gọi sắp được kết nối lại vội vàng ngắt đi, cô sợ Vệ Bắc vẫn còn đang giận cô.

Cũng may sắp tới có chuyện kia, khiến mẹ cô không thể không gọi Vệ Bắc trở về đi cùng.

Lại nói tiếp, chuyện này cũng thực kì quái, từ hôm Vệ Bắc đến nhà cô tới này, cũng không biết hàng xóm xung quanh làm thế nào biết được, một truyền mười, mười truyền một trăm, không đến nửa tháng, hàng xóm xa gần trong khu đều biết con gái nhà tiệm may đang quen nhau với con trai của Vệ phó khu, hơn nữa đã đi đến bước gặp mặt cha mẹ hai nhà, bàn đến chuyện kết hôn sau này.

Mọi người xung quanh đều là hàng xóm lâu năm, cô bảy dì tám đâu đâu cũng có, vừa nghe thấy hai đứa nhỏ đang quen nhau thì ai nấy bắt đầu trở nên vô cùng kích động, giống như muốn chộp ngay những tin nóng tức thì ra bàn tán vậy.

Đây chẳng phải là ba người nói dối thì thành sự thật sao?

Lưu Mĩ Lệ vốn dĩ đã tính bỏ qua đứa con rể này, nào có biết hàng xóm láng giềng ai ai cũng đã biết hết, có hôm nọ còn có người còn đến hỏi đông hỏi tây, thậm chí còn hỏi thẳng luôn là bà định để hai đứa nhỏ tốt nghiệp xong xuôi là kết hôn sao?!

Cũng đến thế là cùng! Diệp Sơ dù sao cũng là con gái, lại bị nói đến như thế, dù là giả rồi cũng có lúc thành thật, chứ đừng nói chuyện này vốn là thật rồi, lúc này e rằng không thể giả một chút nào được nữa.

Chuyện mà Lưu Mĩ Lệ lo lắng, chẳng mấy chốc đã xảy ra thật.

Bởi vì hàng xóm xung quanh đều đang bán tán về chuyện của Diệp Sơ và Vệ Bắc, khiến cô hai của Diệp Sơ tưởng chuyện đó là thật, nhân dịp con trai lớn của mình kết hôn, bà viết thiệp mời cho nhà họ Diệp, ấy vậy mà bên cạnh tên của Diệp Sơ lại còn có thêm tên của Vệ Bắc đứng cùng.

Lưu Mĩ Lệ muốn giải thích, nhưng nghĩ lại càng bôi càng đen, có khi người ta lại còn ở sau lưng nói bà nói dối, rõ ràng con gái đã đến mức đó rồi còn làm cao không chịu thừa nhận này kia, vân vân và mây mây…

Cứ như vậy vì lời của người xung quanh, Lưu Mĩ Lệ đành phải thỏa hiệp, bảo Diệp Sơ gọi Vệ Bắc về.

Nhưng bà nào có biết được, cô hai của Diệp Sơ còn có một đứa con trai nữa, đang học ở trường trung học trọng điểm A, mà giáo viên môn Văn trong lớp lại chính là Tần Dao.

Giữa cuộc giao đấu ngầm giữa mẹ vợ đại nhân và mẹ chồng đại nhân này, Tần Dao thực hiển nhiên đã thắng một hiệp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.