“Chủ nhân, ngươi lớn lên đã dạy dỗ Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam nam nữ thụ thụ bất thân, bọn họ cũng không được tiến vào phòng ngủ của ngươi, cho nên, ta không dám hóa hình thành thiếu niên, ta sợ ngươi sẽ cấm ta tùy ý ra vào phòng ngủ, tùy ý ngủ chung với ngươi.” Ngàn Tuyết vừa nói vừa liếm láp vành tai nàng. Giác quan Hóa Thần Kỳ đại năng rất nhạy bén, cho dù nàng đang mơ mộng mộng đẹp, hắn cũng chỉ dám làm một tiểu hồ ly ngoan ngoãn cuộn tròn trong lồng ngực nàng.
“Ngừng lại ngay!” Nịnh Hinh Nhi xụ mặt nói. Bởi vì cảm giác có một đoạn khí cứ thổi vào bên tai chính mình, nàng rất ngứa, lại không thể không quay đầu trốn tránh.
Hồ ly xảo trá!
Hạ Trọng Lâu cùng Lê Tử Nam đồng thời trừng mắt với Ngàn Tuyết, trách hắn che chắn phong cảnh tươi đẹp ở ngực sư phụ, đố kỵ vì hắn đã đem sư phụ ôm vào lòng chính mình trước.
Đột nhiên, sắc mặt Nịnh Hinh Nhi biến đổi, vội vàng hỏi Lê Tử Nam, “Ngươi rốt cuộc đã bôi cho ta thứ gì?” Mùi thơm ngào ngạt như mê hoặc nàng, lẫn vào hô hấp của nàng, làm nàng cảm thấy thân thể khô nóng bất an, mà các bộ phận được bôi thuốc mỡ đã xuyên qua làn da, thấm vào trong mạch máu, theo máu lưu thông đến toàn thân nàng, làm cơ thể nàng nhanh chóng nóng lên. Thân thể nóng bừng bừng, bộ phận nào đó trong cơ thể bắt đầu rục rịch xao động, đây là việc bốn trăm năm qua chưa từng xuất hiện đối với nàng.
“Sư phụ, Trọng Hóa Thần có thể phong bế hoàn toàn sức mạnh của người, mà thứ vừa rồi ta thoa cho ngươi chính là Thiên Tiên Say Tình.” Lê Tử Nam nói xong, bắt đầu thi triển pháp thuật dở bỏ chín đạo xiềng xích trên người Nịnh Hinh Nhi, đem nàng từ trong lòng Ngàn Tuyết đoạt lấy, hít một hơi thật sâu mùi thơm cơ thể của nàng. Mùi thơm trên người nàng thật thanh nhã thánh khiết cùng với dược hương kì dị của Thiên Tiên Say Tình kết hợp với nhau, biến thành một loại dụ hoặc của nữ nhân dễ dàng kích thích dục vọng nam nhân.
“Tử Nam, buông ta ra mau! Thiên Tiên Say Tình là thứ đồ vật gì?” Nịnh Hinh Nhi nổi giận quát lớn, cuộc nói chuyện của bọn họ vẫn luôn làm nàng khó hiểu, lại làm nàng cảm thấy mãnh liệt bất an.
Hạ Trong Lâu không nói một lời, đem nàng ôm theo kiểu công chúa mà bay về linh đàm bí địa – hồ nước bên cạnh động phủ. Ngàn Tuyết lập tức đuổi theo, Hạ Trọng Lâu lại do dự một chút rồi cũng cắn răng bay theo bọn họ.
“Ba người các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nịnh Hinh Nhi kinh hoảng nói, nỗ lực điều động nguồn sức mạnh trong cơ thể. Chỉ là cho dù nàng cố gắng như thế nào, sức mạnh vẫn như cũ bị phong ấn, thật giống như linh lực cùng nàng không có liên hệ gì.
Linh đàm bí địa được xây ở phụ cận gần một ngọn núi trên vách, cửa động nhìn không phải rất lớn, nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi. Động phủ là chỗ sâu nhất, trống trải nhất mà lại có thể trồng hơn mười cây ăn quả, cây ra trái xum xuê, gần cây có một hồ nước nho nhỏ. Linh tuyền ào ạt, linh khí mịt mù như sương mờ, dòng nước ở mấy gian thạch thất trong động phủ uốn lượn chảy xuôi, cuối cùng chảy vào linh đàm bên ngoài động phủ.
Đem sư phụ đặt nằm trên trên giường ngọc thạch được trải bằng lớp da thú dày, Lê Tử Nam vuốt khuôn mặt đỏ ửng của nàng, hỏi: “Ngươi chắc hiện tại đã biết Thiên Tiên Say Tình là gì nhỉ?”
“Là xuân dược sao?” Nịnh Hinh Nhi vừa nói, vừa nỗ lực áp chế ngọn lửa dục vọng đang bùng cháy bên trong thân thể. Mẫu thân nàng đã từng đi khắp nơi tu luyện nên cũng ghi chép một chút sự tình vào nhật kí, thế nên cho dù nàng chưa bao giờ rời khỏi linh đàm bí địa nhưng vẫn biết một chút ít chuyện.
“Là một loại xuân dược có thể làm cho ngay cả thượng tiên trên Thiên giới cũng không thể chống đỡ.” Ngón tay thon dài của Lê Tử Nam trượt từ khuôn mặt trắng nõn của nàng đi xuống dưới, lướt qua cần cổ tuyết trắng, lưu luyến không rời ở chỗ xương quai xanh, cuối cùng bàn tay dời xuống vuốt ve bộ ngực sữa to mềm của nàng, ngón tay vân vê hai đỉnh đầu vú đỏ bừng.
“Làm càn!” Nịnh Hinh Nhi cả người vô lực chống đỡ nhưng vẫn gắng sức mà tát một cái vào mặt Lê Tử Nam.
Một phen bắt lại cánh tay nàng, Lê Tử Nam tự tin nói, “Không có mười phần nắm chắc, đệ tử làm sao dám mạo phạm sư phụ như thế?”
“Sư phụ, Hinh Nhi, nàng tựa như một đóa hoa trắng thanh khiết trong Liên chi giới này, trong trắng thiện lương, tốt đẹp đến mức làm nam nhân không dám mạo phạm, lại làm nam nhân không thể không sinh ra dục vọng chiếm hữu.” Lê Tử Nam lẩm bẩm nói, ngón tay mạnh mẽ mà đem vạt áo bộ y phục chín tầng mây đỏ trên người nàng kéo xuống, mở ra quần áo che chắn trước trước ngực nàng.