Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 40: Chương 40: Hỏa liên ảo cảnh




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Hỏa liên ảo cảnh chính là thượng cổ đại năng, nó đang tìm người thừa kế?

Hỏa Linh Căn, tu vi Kim Đan trở lên, tuổi không vượt quá hai trăm, giống như là yêu cầu được đặt ra vì hắn, Lê Tử Nam cảm thấy hứng thú với hỏa liên ảo cảnh có lẽ vì đệ ấy nghĩ hắn sẽ đến tham gia đi?

Nếu hắn tham gia vào việc này, sẽ có cơ hội thu thập kỳ trân dị bảo cùng với pháp khí thượng cổ linh đan, cũng sẽ có khả năng đạt được truyền thừa thượng cổ hỏa tu sĩ, càng có khả năng gặp được Lê Tử Nam.

Nghĩ nghĩ như thế, hắn bắt đầu đi dò hỏi vị trí của hỏa liên ảo cảnh.

Hỏa liên ảo cảnh nằm ở phía Đông Bắc Hồng Nham cốc, trong cốc có môn phái tu tiên nho nhỏ, nghe nói chính là vị trí giả của hỏa liên ảo cảnh. Một vị tu tiên đại năng ẩn cư đã cùng với đồ đệ của mình tạo ra, mục đích chính là bảo vệ cho hỏa liên ảo cảnh chân chính.

Hạ Trọng Lâu cưỡi kiếm tiến về phía nơi đó, trên đường đi gặp được rất nhiều tu sĩ, tông môn bọn họ có rất nhiều người cùng đi, kết bạn với nhau thành bằng lữ. Một nửa trong số bọn họ là do không đạt điều kiện tham gia nhưng vẫn muốn đi xem náo nhiệt, dự tính sẽ dùng tiền mua hỏa hạt sen, còn lại là những người đủ tiêu chuẩn, chuẩn bị đi vào đó thí luyện. Hạ Trọng Lâu tuy ban đầu lẻ loi một mình, nhưng rất nhanh đã được mấy tên tu sĩ nhiệt tình mời gọi gia nhập.

“Một mình huynh đệ đây mà cũng thí luyện hỏa liên ảo cảnh? Môn phái của huynh không phái sư trưởng tới bảo hộ huynh à?” Một nữ tu sĩ có khuôn mặt ưa nhìn lo lắng hỏi, “Việc này quá nguy hiểm. Muội nghe nói tên ma quỷ khát máu kia nhìn chằm chằm từng người đi ra khỏi ảo cảnh nha.” Người có thể đi ra khỏi hỏa liên ảo cảnh chắc chắn sẽ đạt được một ít thứ hay ho, nếu là thực dụng, sẽ dễ dàng bị người đánh rồi cướp lấy, tánh mạng sẽ khó mà giữ được. (Kua Kua)

Hạ Trọng Lâu cười cười, lắc đầu, “Ta với sư phụ ta cùng đi, nhưng trước mắt sư phụ lại đang bế quan.” Do hắn che giấu tu vi của bản thân, để cho người khác nghĩ rằng hắn là tu sĩ Hỏa Linh Căn Kim Đan sơ kỳ. Chỉ có tu vi Hóa Thần hậu kỳ và đại viên mãn kỳ với có thể phát hiện thực lực thật sự của hắn.

“Hạ ca ca, lòng người khó đoán, tâm tư khó nhìn.” Nữ tu sĩ nhắc nhở nói, trong đôi mắt sáng ngời kia lộ ra một chút si mê. Có vài thầy trò tán tu trên cơ bản là không có nơi tốt để tu luyện, thực lực chẳng phải nói tới.

Dưới hai trăm tuổi, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, có mấy ai đạt được như thế? Tiền đồ của họ chắc chắn sẽ rộng mở.

Một tu sĩ có bộ râu quai nón tiếc nuối mà lắc đầu, “Hạ huynh đệ, nếu như huynh đây là tiến vào tông môn lớn, chắc hẳn sẽ được lão chưởng môn thu nhận làm đệ tử thân truyền, có thể đạt được nhiều tài nguyên tu luyện tốt, tu vi nhất định sẽ cao hơn so với bây giờ.” Những nơi có nguồn linh khí dồi dào ở Liên Chi Giới đã sớm bị các tông môn lớn nhỏ chiếm trước, tán tu chỉ có thể tu luyện ở những nơi linh mạch vụn vặt hoặc ở nơi linh khí hội tụ, vị thiên tài tu sĩ này lấy thân phận Kim Đan sơ kỳ mà đến, nếu như tiến vào đại tông môn, tu vi tất nhiên sẽ tăng cao hơn.

“Ta vĩnh viễn đều là đệ tử của sư phụ ta.” Hạ Trọng Lâu kiên định mà nói. Tuy rằng Nịnh Hinh Nhi đã trục xuất hắn ra khỏi sư môn, nhưng hắn sẽ không nghe theo lời đề nghị của Lê Tử Nam mà gia nhập môn phái khác. Tuy rằng việc tu luyện trong núi lửa rất nguy hiểm, nhưng hắn đã thành công, trong khoảng thời gian không đến hai mươi năm đã có thể đột phá Nguyên Anh đại viên mãn mà bước vào cảnh giới Hóa Thần Kỳ.

Trong suốt đường đi, ánh mắt của nữ tu sĩ luôn vương vấn lại trên người của Hạ Trọng Lâu, hai tròng mắt đầy vẻ nhu tình. Nhưng Hạ Trọng Lâu làm ngơ như không nhìn thấy, trên cơ bản chỉ nói chuyện phiếm cùng nam tu sĩ kế bên.

“Này, muội ấy lại nhìn huynh kìa.” Lúc nghỉ ngơi, tu sĩ râu quai nón dùng khuỷu tay hích hích Hạ Trọng Lâu ngồi bên cạnh.

Hắn bình tĩnh mà nói: “Ta biết.” Tu sĩ Hóa Thần Kỳ rất nhạy bén, một động tĩnh nhỏ bên cạnh cũng rất dễ bị hắn phát hiện ra.

“Không có ý gì sao?” Tu sĩ râu quai nón thấp giọng hỏi.

“Ta đã có đạo lữ.” Hạ Trọng Lâu tự nhiên mà nói, thanh âm có chút hơi lớn, mọi người chung quanh đều có thể nghe thấy.

“Thì ra, khó trách.” Tu sĩ ấy tiếc nuối mà nói, thoáng nhìn qua sắc mặt đột nhiên thay đổi của nữ nhân kia.

Một tu sĩ khác lại tò mò mà hỏi: “Thời điểm huynh bước ra khỏi ảo cảnh sẽ rất nguy hiểm rất nhiều, đạo lữ của huynh không lo lắng sao?” Cái nguy hiểm mà hắn nói ở đây chính là việc bị giết rồi cướp báu vật, cho nên phần lớn tông môn đều phái người bảo hộ đệ tử của mình.

“Nàng ấy đang bế quan, mà chuyện này của ta thì nàng hoàn toàn không biết.” Ngữ khí Hạ Trọng Lâu ung dung, “Ta tin tưởng ta sẽ không sao.” Hắn là tu sĩ Hóa Thần Kỳ, nếu như sau khi bước ra từ hỏa liên ảo cảnh mà còn nơm nớp lo sợ mình bị giết hại thì những công lao tu luyện lúc trước của hắn đều là công cốc.

Hạ Trọng Lâu mượn gió nói mây một hồi để uyển chuyển cự tuyệt nữ tu sĩ kia, đoàn người rất nhanh đã đến Hồng Nham cốc.

Nơi đây đã có rất nhiều tu sĩ tới trước, bởi vì do hỏa liên ảo cảnh sẽ tự chọn người tiến vào thế nên bọn họ sẽ không tổ chức tỷ thí. Có chút tu sĩ trẻ tuổi dưới sự hộ tống của tông môn thuận lợi tiến vào cửa ảo cảnh, thông qua nghiệm chứng mà tiến vào. Hạ Trọng Lâu, một thân một mình tiến đến, lấy thân phận tán tu thuận lợi thông qua nghiệm chứng, bóng dáng dần dần mất hút ở lối đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.