Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Chung quanh một màu đỏ sậm, nguồn linh lực cường bạo không ngừng lan tỏa, trong chóp mũi tràn ngập mùi máu tươi tanh nồng. Người nam tử ngồi xếp bằng dưới đất, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, từ miệng, mũi, tai hắn ta đều dính máu, bộ bạch y trên người hắn căn bản đã bị máu nhuộm đỏ rực.
“Trọng Lâu.” Nịnh Hinh Nhi thấy hắn bị nguy hiểm, không chút nghĩ ngợi mà lấy ra một viên Tử Ngọc Đan nhét vào miệng hắn. Đây chính là thứ chữa trị thân thể tốt nhất.
Hai mắt nam nhân mở ra, hắn kinh hỉ mà kêu lên: “Sư phụ.” Hương vị này, phản ứng của cơ thể này, chẳng lẽ sư phụ đã cho hắn dùng đan dược trân quý của quá trình độ kiếp sao?
“Đừng nói nhiều, nhanh ổn định nguồn sức mạnh trong cơ thể đi.” Nịnh Hinh Nhi vội vàng nói, ở đây tràn ngập hỏa linh khí, mà thân thể nàng lại là hỏa linh thủy nên thật đúng là không được thoải mái cho lắm.
“Sư phụ muốn cứu ta?” Đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, dùng ngữ khí thống khổ mà nói, “Tác dụng của đan dược hỏa phượng quá mạnh mẽ... Cơ thể ta chịu không nổi, kinh mạch trong cơ thể...” Hai nguồn linh lực mâu thuẫn bên trong không ngừng làm cơ thể hắn đau đớn, một bên là dược lực chữa thương, một bên là đan dược hỏa phượng bành trướng.
“Đem những linh lực không thể khống chế phóng ra ngoài!” Nịnh Hinh Nhi ra lệnh. Linh lực không có thì từ từ sẽ kiếm được, nhưng người đã chết thì mãi mãi không thể sống lại được.
“Không! Đây là cơ duyên của ta, ta không thể đánh mất nó! Khụ khụ...” Hạ Trọng Lâu cự tuyệt, trong miệng lại phun ra một búng máu tươi. Hỏa phượng hoàng là thần thú thượng giới, không rõ nguyên nhân vì sao lại đi đến thế giới nho nhỏ như Liên Chi Giới này rồi để lại hậu duệ và huyết tủy. Thứ đan dược hắn ăn là độc nhất vô nhị ở Liên Chi Giới, nhưng so với tuyệt phẩm đan dược khác thì còn kém xa.
“Ngươi muốn chết sao?” Nịnh Hinh Nhi cả giận nói.
“Sư phụ, nàng sẽ cứu ta có phải không?” Hạ Trọng Lâu gian nan mà lấy một quả ngọc giản trong không gian pháp khí đưa cho nàng, “Sư phụ nếu muốn cứu ta, thì hãy làm theo cách này.”
Nịnh Hinh Nhu đưa tay tiếp nhận, rồi dán quả ngọc giản lên trán. Một đạo ánh sáng lập lòe tỏa ra, trong nháy mắt Nịnh Hinh Nhi đã xem xong nội dung của ngọc giản, khuôn mặt đỏ bừng.
“Thân thể cũng muốn nổ tung, người còn nghĩ đến thứ này sao?” Nịnh Hinh Nhi không quá tin tưởng mà hỏi. Bên trong ngọc giản ghi lại một bí pháp song tu âm dương, nó có nói đến một cách để không chế linh lực vượt ngoài tầm kiểm soát. Đó chính là dùng thải bổ chi thuật đem những linh lực mạnh mẽ kia hút vào người mình rồi tiến hành khống chế, sau đó truyền trả lại cho đối phương.
Cơn đau đớn không ngừng truyền tới, Hạ Trọng Lâu thống khổ đến vô lực, chỉ có thể tê liệt mà ngã ngồi trên đất. “Sư phụ, nếu không muốn cứu ta thì hãy nhanh rời đi... Ta, nếu ta nổ tan xác mà chết... Sẽ liên lụy tới nàng.” Khi hắn nói chuyện, lượng máu rỉ ra ngoài lớp da ngày càng nhiều.
“Ngươi!” Nàng gấp đến độ xoay vòng, trong lúc nhất thời lại cảm thấy hoang mang lo sợ.
“Nhanh, sư phụ. Nhanh rời đi mau... Ta không thể chịu đựng được nữa rồi.” Hạ Trọng Lâu vội vàng kêu lên, miệng lại tiếp tục phun ra một ngụm máu đỏ.
Hắn còn lại bao nhiêu máu đây.
Nịnh Hinh Nhi gấp gáp mà cởi quần áo hắn ra. Ôm cả người đầy máu của hắn lên. Nơi nam tính giữa hai chân hắn vẫn còn đang ngủ yên, nàng phải làm gì tiếp đây?
Sư phụ...
Hạ Trọng Lâu gắng gượng mà nhìn đến nàng, nàng không để tâm đến thân thể dơ bẩn của hắn mà cởi quần áo cho hắn, biết nàng đã mềm lòng, hắn liền vội vàng mà thúc giục, “Sờ ta, sư phụ, nhanh sờ ta đi.”
Nịnh Hinh Nhi bất chấp do dự, vươn tay ra vuốt ve côn thịt đầy máu của hắn, khẩn trương mà hỏi, “Ngươi đau không? Hay ngươi vẫn là nên đem linh lực giải phóng ra ngoài đi?” Thân thể hắn thật nóng, nàng thật nghi ngờ không biết có phải hắn đã bị nguồn linh lực trong cơ thể chưng chín luôn rồi hay không.
Đôi tay nhỏ nhỏ, lạnh lạnh vuốt ve côn thịt mẫn cảm của hắn, nhịp nhàng lên xuống. Kinh mạch của Hạ Trọng Lâu không ngừng nứt toạc rồi lại nứt toạc, côn thịt giữa hai chân cũng theo đó mà sung huyết bạo trướng lên.
“Sư phụ, cứu, cứu ta.” Hắn gian nan mà xoay người nằm ngửa, bàn tay gắt gao nắm chặt, khuôn mặt đầy máu không ngừng co rút.
Nịnh Hinh Nhi bất đắc dĩ mà nhanh chóng bỏ đi quần áo trên người, tách chân ra ngồi trên bụng nhỏ của hắn. Một tay nàng đỡ lấy nam tính thô to đang bừng bừng phấn chấn nhắm ngay chính giữa hoa huyệt khô khốc rồi chậm rãi ngồi xuống.