Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Tình cảm của bọn họ rồi sẽ có tiến triến, Hạ Trọng Lâu cứ từng bước một tiếp cận với Nịnh Hinh Nhi. Hắn biết rõ một điều tuy rằng thân thể nàng đã tiếp thu hắn, nhưng trong lòng nàng vẫn còn tồn tại một sự ngăn cách, nàng vẫn không thể nào hoàn toàn tha lỗi cho những việc hắn đã làm. Không sao, bọn họ có rất nhiều thời gian, chỉ cần nàng cho phép hắn được ở bên cạnh nàng thì hắn tin chắc sẽ có một ngày hắn thuần hóa được cảm tình của nàng.
Nịnh Hinh Nhi nỗ lực cự tuyệt Hạ Trọng Lâu nhưng bất quá, bên người có một người nam nữ anh tuấn, chu đáo như thế mà quan tâm, hỏi han ân cần chính mình thì dù có sắt đá cỡ nào, tâm cũng phải mềm ra.
“Sư phụ, nàng nếm thử hương vị của cái cánh gà này đi.” Hạ Trọng lâu ôn nhu nói, dùng bàn tay sạch sẽ của chính mình đưa gà đến bên miệng nàng. Loại đồ ăn dầu mỡ thế này thì tuổi gì mà đòi làm bẩn bàn tay mịn màng của sư phụ hắn? Mà hơn nữa, hắn rất vui lòng hầu hạ sư phụ thế này.
“Cái này...” Ngửi được mùi vị đồ nướng bay tới, một Nịnh Hinh Nhi chưa từng nếm trải mỹ thực hơn ba trăm năm qua do dự một lát, cuồi cùng cũng quyết định cắn thử một ngụm. Nàng nhớ mang máng khi còn nhỏ, mẫu thân vẫn thường nói nàng còn quá nhỏ, vẫn chưa trưởng thành. Tích Cốc Đan và linh quả dù tốt đến dâu cũng không thể thay thế được các loại chất dinh dưỡng thiết yếu khác thế nên,ẫu thân thường xuyên vì nàng mà tổ chức một bữa ăn tập thể, có đôi khi sẽ cho nàng uống canh củ quả hầm với gà rừng, hoặc là đem cánh gà, chân gà nướng bỏ hết vào chén nàng.
Mùi vị tươi mới của gà rừng tan chảy nơi đầu lưỡi, Nịnh Hinh Nhi cảm thán mà gật gật đầu, “Ăn ngon a.”
“Vậy nàng ăn thêm nhiều chút đi.” Hạ Trọng Lâu lập tức khuyên nhủ, ngón tay linh hoạt mà bẻ lấy một cái cánh gà to bự đưa cho nàng. Linh khí trong hỏa liên ảo cảnh phiêu đãng trong không khí, có không ít động vật tuy rằng không thể phóng ra sức mạnh nhưng trong cơ thể lại ẩn chứa nguồn linh lực dồi dài, là thực phẩm bổ dưỡng cho người tu tiên. Chỉ cần là tu sĩ, ngoại trừ Phật, sẽ không ngu dại gì mà bỏ qua món mỹ vị này.
“Ừ.”Nịnh Hinh Nhi sung sướng mà cắn một miếng thịt gà nhỏ trên tay hắn.
Thấy nàng thích ăn, hắn phi thường cao hứng, vẫn cứ tiếp tục đút nàng ăn, cho đến khi người nào đó no căng bụng thì mới ăn phần mình.
Sau khi dùng cơm, hai người bước đến dòng suối bên cạnh rửa sạch một chút, rồi đi dọc theo hướng bờ sông. Bọn họ cứ bước đi vô định như thế, chỗ này rồi lại chỗ kia, nếu ven đường nhìn thấy dược liệu quý hiếm thì liền dừng lại thu thập. Ban đêm, hai người quyết định nghỉ ngơi ở một chỗ dưới vực sâu thủy đàm.
“Sư phụ, nàng thấy nơi đây thế nào?” Hắn dò hỏi, bước đến ngồi xuống cạnh Nịnh Hinh Nhi, khoảng cách của cả hai chỉ vừa khít một ngón tay.
“Rất tuyệt, không có thứ gì nguy hiểm, cũng không tính là nơi thí luyện tốt nhất.” Nịnh Hinh Nhi vừa ngồi xếp bằng vừa trả lời, nàng ngẩng đầu lên nhìn đến bầu trời đầy sao. yêu thú cũng có linh cảm, bọn chúng thường sẽ canh giữ ở những nơi linh thực sắp trưởng thành để đợi ăn trái cây, nhưng do sức mạnh nàng quá mạnh mẽ, thế nên bọn chúng hoặc là nghe tiếng liền chuồn mất, hoặc là đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Hạ Trọng Lâu tức khắc cười, “Sư phụ, nơi đây chỉ dành cho phép tu vi đạt tới Kim Đan kỳ, tuổi không quá hai trăm, tu sĩ Hỏa Linh Căn tiến vào. Đoán chừng, người kế thừa Hỏa phượng chân nhân đã tạo ra ảo cảnh này cũng sẽ không ngờ tới việc sẽ có một tu sĩ Hóa Thần Kỳ lọt vào đây.” Việc sư phụ ở đây là ngoài ý muốn, nàng ấy là nhờ vào hồn đèn, đạp vỡ không gian mà tiến vào đây cứu hắn khỏi Tử Môn Quan, chắc hẳn sẽ không có ai ngờ một người tu sĩ cao giai lại lợi dụng biện pháp này mà tiến vào ảo cảnh.
“Tại sao lại có điều kiện như thế? Người đó chọn đệ tử rất hà khắc sao?” Nịnh Hinh Nhi tò mò hỏi. Lúc nàng chưa tới hai trăm tuổi đã là Nguyên Anh hậu kỳ, việc nhận hai huynh đệ bọn hò làm đồ đệ cũng là do thấy bọn họ đáng thương mà thôi.
Hạ Trọng Lâu lúc này mới nhớ tới cha mẹ nàng đều đã phi thẳng, bản thân nàng cũng là một thiên tài tu luyện. Hắn cùng với Tử Nam, và cả yêu hồ Ngàn Tuyết cũng là người có thiên phú cực cao, cho nên nàng mới nghĩ những người tu sĩ bên ngoài cũng sẽ có thiên phú như bọn họ. Cười một lát, hắn mới chậm rãi giải thích: “Sư phụ, những tu sĩ chưa tới hai trăm tuổi mà tu vi đã đạt tới Kim Đan chính là kỳ tài tu luyện. Hơn nữa, người mà Hỏa liên ảo cảnh muốn tìm chính là người thừa kế, không phải là đồ đệ bình thường.”
“Thì ra là như thế.” Nịnh Hinh Nhi kinh ngạc nói, “Ta cứ tưởng rằng chỉ cần có linh khí tràn đầy, mọi người ai cũng sẽ có thể tu luyện sau đó trải qua độ kiếp nha.” Sau khi độ kiếp, liền phi thăng lên Linh Giới, thành người bất tử.
“Sư phụ, tu vi của chúng ta cao là do thiên phú cao cộng với may mắn.” Hạ Trọng Lâu bất động thanh sắc mà dịch sát thân thể lại gần nàng, “Sư phụ, duyên phận của chúng ta...” Hắn liếc mắt đưa tình với nàng, “Rất sâu, rất nặng, nó có thể gắn kết chúng ta đến vĩnh sinh vĩnh thế.”
“...”
Nịnh Hinh Nhi đỏ mặt, xấu hổ, đôi môi anh đào cứ mãi mấp máy nhưng không nói được câu nào.
“Sư phụ...” Hắn động tình rồi. Từ từ kề sát vào nàng, ôn nhu hôn lên đôi môi mà hắn khao khát. Trên người sư phụ hắn tỏa ra hương vị của thiếu nữ làm lòng hắn rối bời, khó lòng áp chế.