“Sư phụ, sư phụ...” Lê Tử Nam thấp giọng nỉ non, hắn ngẩng đầu nhìn Nịnh Hinh Nhi, ngón tay vuốt ve đôi môi bị hắn hôn đến kiều diễm ướt át. Vầng trán tuyết trắng lấm tấm đầy mồ hôi, khóe mắt phiếm hồng, hai mắt mê mang, hô hấp dồn dập, hẳn là đã bị Thiên Tiên Say Tình kích thích dục vọng trong thân thể. Hắn đã sớm biết, người phàm tu tiên là vì muốn trường sinh bất lão, vì muốn trở nên cường đại, và vì muốn được hưởng thụ. Vô dục vô cầu thì tu tiên làm gì? Mục đích ban đầu tu tiên còn không phải là vì không muốn chết sao? Hắn tu tiên là vì muốn bản thân mãi mãi bất tử, muốn thứ gì liền có ngay thứ đó.
“A... Các ngươi, buông ta ra...” Nịnh Hinh Nhi thở dốc mà nói, ý chí cơ hồ như đã bị sự ngứa ngáy cùng khô nóng ăn mòn. Nàng từ khi sinh ra đến giờ đều tập trung vào tu luyện, chưa bao giờ trải qua kích thích như thế này, mà kẻ địch lại chính là đồ đệ cùng linh sủng mình chưa bao giờ phòng bị, cho dù có bị bọn họ phục kích cũng không nỡ công kích bọn họ. Sai lầm nối tiếp sai lầm, nàng hiện tại vô lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý bọn họ đùa bỡn.
“Sư phụ, ngươi thật đẹp, thật yếu mềm, làm ta hận không thể đem ngươi chà đạp, làm ngươi phải khóc thút thít mà cầu xin.” Lê Tử Nam nhẹ nhàng mà nói, không chút do dự đem y phục chín rặng mây đỏ tựa như áo cưới trên người nàng cùng áo ngực đỏ thẫm bên trong lột ra, Hạ Trọng Lâu và Ngàn Tuyết cũng phối hợp đem quần lót nàng cởi ra. Là ý trời sao? Hôm nay, nàng phải trở thành nương tử của ba nam nhân!
Đôi mắt ba nam nhân tham lam mà nhìn Nịnh Hinh Nhi.
Khuôn mặt thanh thuần tuyệt mĩ ửng hồng lên vì dục vọng, hai tròng mắt ẩm ướt mê mang mà mở to, cánh mũi run rẩy, hơi thở dồn dập, đôi môi nhu thuận bị hôn đến kiều diễm ướt át, cần cổ tuyết trắng thon dài cùng cổ tay mảnh khảnh đều bị Khóa Thần Hoàn khóa chặt, lộ ra vài phần tinh xảo xa hoa. Ánh mắt bọn họ chạy dọc theo xương quai xanh gợi cảm đi xuống dưới, nhìn đến hai luồng trắng nõn phồng lên như hai cái bánh bao, hai đỉnh vú đỏ bừng yêu mị tựa như hoa anh đào mới nở. Nàng thở dồn dập làm hai tiểu bánh bao cũng theo đó mà phập phồng lên xuống, kiều mị câu dẫn bọn họ, làm bọn họ hô hấp trầm trọng, không ngừng nuốt nước bọt.
Nàng cật lực khắc chế tiếng rên rỉ trong miệng, nhưng càng như vậy thì càng làm dục vọng bọn họ bùng cháy mãnh liệt hơn. Eo thon mềm mại đung đưa, phảng phất như mời gọi nam nhân, thẳng tắp xuống giữa bắp đùi, một vài cọng cỏ màu đen lại không che dấu được nơi tư mật ướt át hồng nhuận.
“Chủ nhân, chủ nhân, ta muốn ngươi.” Ngàn Tuyết kích động mà kêu lên, đột nhiên bổ nhào vào người nàng, ôm lấy thân thể của nàng điên cuồng hôn lên.
“Không được! Tiểu Tuyết, ngươi không thể!” Ý chí còn chút tỉnh táo liền cố gắng nỗ lực chống lại dục vọng trong cơ thể, Nịnh Hinh Nhi lạnh giọng quát, xương quai xanh cùng bộ ngực sữa đã bị hôn đến đỏ ửng, mà thân thể bởi vì Ngàn Tuyết ôm chặt mà càng thêm kịch liệt run rẩy.
“Chỉ dẫn ta đưa ngươi, ngươi đã nhìn kỹ chưa? Lĩnh ngộ như thế nào rồi?” Lê Tử Nam vừa dò hỏi Hạ Trọng Lâu, vừa với tay vào vuốt ne bắp đùi Nịnh Hinh Nhi, nhanh chóng đem quần áo cởi sạch. Thân thể hắn mặc dù cao gầy nhưng rất rắn chắc, côn thịt giữa hai chân đã hiên ngang ngóc đầu dậy, nhìn qua như tiểu hung thần ác bá, so với bề ngoài ôn nhu tuấn mỹ của hắn hoàn toàn bất đồng.
Hạ Trọng Lâu tham lam mà nhìn chằm chằm Nịnh Hinh Nhi, “Đã thông suốt.” Hắn run rẩy dùng bàn tay phải ái muội mà vuốt ve đùi nàng. Sư phụ của hắn rất trong trắng, thiện lương, không nhiễm nửa điểm hồng trần, nhưng nàng lại là cấm kỵ đối với bọn họ. Nghĩ đến đây, dục vọng nam tính lại căng trướng đến phát đau.
“Nguyên âm của nữ sĩ là phi thường trân quý, không hấp thụ thì rất lãng phí.” Lê Tử Nam cực lực mà bảo trì bình tĩnh, đôi mắt đào hoa giờ phút này tràn ngập dục hỏa, khuôn ngực bóng loáng nhanh chóng phập phồng. “Ngươi hôn nàng trước đi, đem nước bọt nàng hấp thụ, còn tử cung thì để ta.” Hắn muốn phá tấm màng trinh của nàng, hắn muốn đoạt lấy tấm thân xử nữ này của nàng.
Hạ Trọng Lâu lập tức cự tuyệt nói: “Ta là Đại sư huynh, ta muốn là nam nhân đầu tiên của sư phụ!” Hắn vừa nói, vừa đem y phục cởi nhanh ra, lộ ra thân hình cường tráng, khỏe mạnh. Cơ bắp căng chặt, trong đám lông tóc rậm rạp, cây gậy thịt thô to màu nâu đỏ, rắn chắc mà kề sát bụng nhỏ, gân xanh bên ngoài dữ tợn nổi lên đầy hung ác, nhìn qua dị thường khủng bố, côn thịt cương cứng cơ hồ muốn vượt qua mắt rốn.
Nữ tử một khi trở thành công cụ hấp thụ của nam nhân thì nam nhân có thể hấp thụ linh khí qua ba chỗ: đầu tiên là nước bọt, khi môi lưỡi triền miên tạo ra nước bọt, nam tử nuốt vào thì cơ thể sẽ cường tráng, rắn chắc; thứ hai chính là sữa, nữ tử chưa mang thai không thể có, nhưng dưới thủ pháp kích thích của nam nhân thì có thể phun ra, sữa này đối với nam nhân có tác dụng bảo trì tinh thần thanh tỉnh; thứ ba đó chính là nơi tư mật – cổ tử cung, nữ tử khi cao trào xong sẽ tiết ra ái dịch, nam nhân trực tiếp hút vào hoặc để dương vật hấp thụ sẽ có ích cho tĩnh dưỡng tinh thần. Nam tu sĩ đối với nữ tu sĩ sẽ thải âm bổ dương, không chỉ hấp thụ, còn sẽ làm sức mạnh nữ tử giảm xuống.
Bọn họ cần làm chính là thải âm bổ dương, làm giảm sức mạnh Hóa Thần Kì đại viên mãn của nàng, đem tu vi nàng lùi lại. Sức mạnh của một tu sĩ Hóa Thần Kỳ đại viên mãn cuồn cuộn như biển rộng, bọn họ chỉ là Kim Đan kỳ tu sĩ sao có thể hấp thụ được? Huống chi nàng là nguyên âm thân thể, nếu nam nhân thứ nhất của nàng không hấp thụ tốt sẽ nổ tan xác mà chết. Mặt khác, một tu sĩ sắp trải qua thiên lôi độ kiếp cho dù tạm thời bị pháp trận vây bắt thì Kim Đan Kỳ tu sĩ cũng chưa chắc có thể áp chế được. Cho nên, vì luyến tiếc thân thể xử nữ của Nịnh Hinh Nhi, Lê Tử Nam không thể không cùng sư huynh, sư đệ lập mưu khống chế nàng, đem nàng cùng nhau hưởng thụ.
“Ngươi xác định sự kiềm chế và nhẫn nại của ngươi tốt hơn ta? Sư phụ vẫn là thân xử nữ, ngươi xác định ngươi sẽ không làm thương tổn nàng?” Lê Tử Nam lanh lùng nói, khó chịu mà nhìn đến Hạ Trọng Lâu đang sinh khí bên cạnh. Mẹ nó, tuy rằng không phục, nhưng phải thừa nhận là côn thịt của Lê Tử Nam dài hơn của hắn một ít. Nhưng hắn cũng không thua, vì bảo bối của hắn lại to hơn.