Là người tu tiên, Hạ Trọng Lâu trước tiên nhận thấy được ái dịch có ẩn chứa nguyên âm chi lực cùng linh khí, dùng hết ý chí cưỡng chế bản thân dừng lại, đỉnh quy đầu to bự đâm sâu vào cửa tử cung nàng, mã mắt đỏ bừng như miệng trẻ con mà mở ra đóng vào, tham lam mà hút ái dịch cao trào chứa đựng nguyên âm chi lực cùng linh khí nàng tiết ra.
“A, a, a, ta từ bỏ, quá mãnh liệt... Ta, chịu không nổi nữa...” Nịnh Hinh Nhi ngửa đầu thét chói tai, thân thể trắng nõn mềm mại nay đỏ bừng. Tử cung nàng giống như bị miệng trẻ con dùng sức mút, khoái cảm tê dại như điện giật càng thêm mãnh liệt, thể xác và tinh thần đều ở trên đỉnh cao tình dục, hoàn toàn không thể khống chế.
Nguyên âm chi lực tinh thuần của nữ tu sĩ Hóa Thần Kỳ đại viên mãn cứ vậy chảy ra ở hoa huyệt, bị mã mắt của côn thịt hấp thu vào, theo đó tiến vào đan điền của Hạ Trọng Lâu.
Bị sư phụ kẹp chặt đến sung sướng, hắn sướng đến điên rồi! Hạ Trọng Lâu phải dùng sức để không bắn ra, còn phải chịu đựng để hấp thu nguyên âm cùng linh khí, nghẹn đến mặt đỏ bừng, cơ bắp gân xanh nổi đầy người, mồ hôi đổ như mưa trút, cả người ướt đẫm.
“Đủ rồi, nên để phần ta nữa.” Lê Tử Nam vội vàng nói, buông tay Nịnh Hinh Nhi ra sức thúc giục Hạ Trọng Lâu. Hắn đã nghe qua nhiều loại sách nói, nữ tu sĩ có tu vi càng cao, thì nguyên âm đối với nam tu sĩ hiệu quả càng tốt, bất quá nam tu sĩ cũng nên biết chừng mực, vì nếu hấp thụ quá nhiều sẽ không tốt. Bởi vì Nịnh Hinh Nhi là nữ tu sĩ Hóa Thần Kỳ đại viên mãn, lại là thuần âm thủy linh thể, cho nên hắn luyến tiếc nguyên âm của nàng, cũng chỉ có thể tìm và hợp tác với huynh đệ tình thâm Hạ Trọng Lâu.
“Hô---” Cảm giác chính mình đã hút rất nhiều nguyên âm chi lực cùng linh khí, Hạ Trọng Lâu gian nan đem nam căn từ trong người Nịnh Hinh Nhi rút ra, đem chúng tạm thời thu vào đan điền, chờ sau này có thời gian sẽ đem tu luyện thành linh lực cho bản thân.
Hắn vừa mới rời khỏi, Lê Tử Nam liền vội vội vàng vàng đem Nịnh Hinh Nhi còn đang cao trào kéo tới trước mặt, đem hai chân nàng kéo lên cao rồi ép xuống ngực, nhanh chóng đem hung khí đã sớm trướng đau vì dục vọng cắm sâu vào hoa huyệt co rút.
“A” Nịnh Hinh Nhi mê mang mà ngẩng mặt lên thở dồn dập, hình như nàng không nhận ra bọn họ đã thay đổi người. Khoái cảm như điện giật làm nàng hít thở không thông, chỉ có thể để cơ thể mẫn cảm tùy ý bị đùa bỡn, máu trong cơ thể nàng sôi sục, từng luồng nhiệt dịch từ trong chỗ sâu nhất hoa huyệt dâng lên. “A, ta chịu không nổi, buông ta ra, buông ta ra... Không cần, không cần hút... A, a, a” Hoa huyệt bị côn thịt to dài cắm vào như muốn nứt ra, đỉnh côn thịt cứ như cái miệng nhỏ mà càn quấy cửa tử cung của nàng, cảm giác tê dại mãnh liệt dị thường, nàng khó chịu mà lắc lắc đầu, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, hoa huyệt liên tục co rút, phảng phất vĩnh viễn không thể dừng lại.
Tuy rằng Hạ Trọng Lâu đã đi vào trước, nhưng hoa huyệt sư phụ vẫn thật chật hẹp; tuy Hạ Trọng Lâu đoạt đi nguyên âm đệ nhất, nhưng nguyên âm chi lực trong hoa huyệt vẫn như cũ vô cùng tinh thuần.
Lê Tử Nam cố nén dục vọng muốn cắm vào trong cơ thể Nịnh Hinh Nhi, dựa theo nguyên lý thải dương bổ âm mà hấp thu nguyên âm chi lực cùng linh khí nồng đậm trong hoa huyệt nàng. Tu sĩ có kinh nghiệm thải bổ có thể tăng thêm thời gian thọc vào rút ra linh lực của nữ tu, nhưng còn hắn và Hạ Trọng Lâu không chỉ giao hoan là lần đầu tiên, mà ngay cả thải âm bổ dương cũng vậy, biện pháp ổn thỏa nhất chính là ngừng việc hấp thụ cơ thể của nàng lại, miễn cho hung khí mất khống chế mà cao trào, công cụ hấp thụ quan trọng nhất – dương vật bị mềm nhũn xuống.
Thải bổ bí pháp vốn dĩ chính là thủ đoạn rất được yêu ma tu tiên yêu thích. Ngàn Tuyết biết Hạ Trọng Lâu và Lê Tử Nam sẽ không làm hại đến tính mạng Nịnh Hinh Nhi, nên cũng không phản đối bọn họ lấy nàng để thải âm bổ dương, tiếp tục đem bàn tay đến hoa đế của nàng mà vân vê nghiền nát, làm nàng gia tăng thời gian cao trào.
Nhìn Lê Tử Nam đem vật hung khí nam nhân cắm ở hoa huyệt kiều nộn của nàng tiến hành thải bổ, hắn vội vàng dò hỏi Lê Tử Nam, “Có thể hay không chừa ta một chút?” Hắn trước kia đã sớm biết, Hạ Trọng Lâu là người tương đối thật thà, nhiệt tình, còn Lê Tử Nam thì âm hiểm dối trá. Hắn không biết Hạ Trọng Lâu có phải hay không không hiểu rõ Lê Tử Nam, tất cả mọi chuyện Hạ Trọng Lâu đều nghe Lê Tử Nam, nên chỉ cần muốn biết chuyện gì thì chỉ cần dò hỏi hắn là ra ngay.
Lê Tử Nam nhắm mắt chuyên tâm mà hấp thu nguyên âm xử nữ của Nịnh Hinh Nhi khi nàng cao trào và linh khí, khoái cảm khi hoa huyệt của nàng bao lấy côn thịt của hắn làm hắn rất phần tâm, cảm thấy chính mình đã hấp thu đủ rồi liền không cam lòng mà từ trong cơ thể nàng rút ra, nghiêng người ghé vào bên cạnh Nịnh Hinh Nhi, liếm hết nước mắt trên mặt nàng: “Sư phụ, ta thực xin lỗi ngươi. Về sau ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi chuyện này. Chúng ta sẽ cùng nhau song tu, cùng nhau phi thăng Linh giới, cùng giúp ngươi đi tìm cha mẹ ngươi.” Phá thân nữ tử, nguyên âm liền không còn nữa, cho nên thải bổ nguyên âm của nàng đối với nam tu sĩ là ích lợi rất lớn. Hắn phải tìm khắp Thiên giới mới có Thiên Tiên Say Tình, đem dục vọng của nàng kích thích ra, trừ bỏ lúc bắt đầu giao hoan phải trải qua cơn đau phá thân, nhưng sau đó sẽ là hưởng thụ niềm vui hoan ái.