Cầm Thú Đồ Đệ Phản Công

Chương 38: Chương 38: Tự an ủi (H)




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Bực bội, trống rỗng, cô đơn tất cả những cảm xúc rối bời bao vây lấy Nịnh Hinh Nhi. Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng nữa, liền ăn vào mấy viên Thanh Tâm Đan nhằm làm dịu đi tâm lý phiền não này. Nhưng chung quy vẫn không có tác dụng gì. Nàng đem bản thân mình ngâm sâu vào trong linh tuyền chuẩn bị tu luyện, khối nước mang theo nhiệt khí nhè nhẹ chậm rãi quay cuồng quanh thân thể nàng, tựa như đôi bàn tay của nam nhân ôn nhu vuốt ve cơ thể nàng, làm nàng từ từ bước vào lưới tình.

Đây là kết quả của việc nàng không thể rời đi bọn họ sao?

Cuối cùng, Nịnh Hinh Nhi ôm lấy cả thân thể chìm sâu vào nước, nước hồ mát lạnh làm tiêu tán đi dục vọng của thân thể, làm thanh tỉnh lý trí chính mình.

“Chủ nhân, sư phụ, nàng thoải mái không? Muốn ta cắm sâu hơn chút nữa không? A, càng ngày càng nhiều nước, cắm vào thật sung sướng.”

“Hinh Nhi, nàng kẹp ta thật chặt. Ta phát hiện ra mỗi khi ta cắm vào nơi này của nàng, thân thể của nàng sẽ kịch liệt run rẩy, sau đó rất nhanh sẽ cao trào.”

“Sư phụ, ta yêu nàng, ta yêu nàng. Mở thân thể của nàng ra đi, cho ta tiến vào, để ta lấp đầy thân thể của nàng.”

.....

Tiếng nói của ba nam nhân không ngừng vang vọng trong đầu nàng, nàng ngẩng mặt lên hít thở, hai mắt thủy nhuận mê ly, hai má hơi hồng hồng, cái miệng nhỏ anh đào khẽ mấp máy rồi mấp máy.

Cảm giác khô nóng trống rỗng lần nữa ập tới, thật muốn bị bọn họ cắm vào, bị bọn họ hung hăng chà đạp.

Nịnh Hinh Nhi dùng sức ôm lấy thân thể của mình, vòng eo thon thả dưới nước không ngừng vặn vẹo, hai chân kẹp chặt ma sát nơi tư mật.

“Hinh Nhi, tới đây, dùng tay mình xoa vú. Đúng, cứ như thế mà xoa bóp. Nhìn đi, có phải nàng rất thoải mái hay không? Ta thấy chúng nó có vẻ đang rất hưởng thụ đó. Thật xinh đẹp.” A, vú thật trướng, thật muốn, thật muốn...

Tay Nịnh Hinh Nhi chậm rãi xoa bóp hai vú chính mình, ngón tay thuần thục mà khiêu khích đỉnh đầu vú. Khoái cảm tê dại, mê man nhanh chóng làm hai tiểu thù du cương ngạnh. “A, a...” Cánh mũi nàng tràn ra tiếng hừ nhẹ, ngữ điệu nũng nịu hờn dỗi.

“Sư phụ, ta liếm nàng có thoải mái không? Tiểu huyệt nhi của nàng thật xinh đẹp, mấp máy mấp máy hệt như một cái miệng nhỏ, muốn ta cùng nó chơi đùa. Nó chảy thật nhiều, thật nhiều nước, ta thật muốn ăn nó.” Phía dưới, rất ngứa, rất trống rỗng, thật muốn, thật muốn...

Nịnh Hinh Nhi lắc lư vòng eo, tay trái tiếp tục mân mê đầu vú, tay phải nhẹ nhàng trượt xuống chỗ hai chân, ngón tay sờ đến âm đế mẫn cảm đã sớm nhô cao. “A” một dòng điện như lan tràn qua toàn thân, từ trong cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ uyển chuyển, hai chân chủ động mở ra, con đường cám dỗ càng thêm dụ hoặc.

Ngón tay thành thạo mà bóp lấy tiểu đế, từng đợt ma trảo nhanh chóng khuếch tán ra toàn thân, kích thích lồng ngực nàng kịch liệt phập phồng. Miệng thở dốc, nguồn nhiệt giữa hai chân nhanh chóng nóng lên, phảng phất như có một dòng nước ấm áp chảy xuôi ra từ giữa hoa huyệt.

“A a a...” Nịnh Hinh Nhi nhíu mày rên rỉ, hai tròng mắt mê ly khẽ híp, thân thể lả lướt mềm mại vặn vẹo theo nhịp điệu, cả người không ngừng nhấp nhổm trong hồ nước. Khoái cảm tê dại như thủy triều quay cuồng, kích thích từng tế bào trong cơ thể. Một ý nghĩ táo bạo không ngừng xoay chuyển trong trí óc nàng, cả ba người đồ đệ bọn họ đang đứng xung quanh nàng, dùng tay, dùng môi mà an ủi thân thể nàng.

“Trọng Lâu, Tử Nam, Tiểu Tuyết...” Nàng nỉ non gọi tên bọn họ, hai má nhiễm hồng kiều diễm như đang say, tốc độ vân vê đầu vú càng thêm gia tăng, eo liễu lắc lư càng thêm kịch liệt, lực xoa bóp hoa đế càng thêm mạnh mẽ, rồi càng lúc càng nhanh.

“A a a, đồ đệ của ta...” Một cổ tê dại như điện giật chạy dọc theo xương lan truyền đến đại não. Tâm trí nàng trống rỗng, hoa huyệt run rẩy mà bắn ra một cổ mật dịch trong suốt.

Nhưng vẫn rất ngứa, rất trống rỗng.

Tiền huyệt và hậu huyệt nàng nhanh chóng co rút, cảm giác bên trong càng thêm tịch mịch. Nàng đem ngón tay tiến vào trong hoa huyệt, theo thông đạo ướt át, khẩn hẹp mà đưa đẩy, cảm thấy tê tê dại dại, phảng phất phiêu lãng, vừa cảm thấy thân thể phần nào đó được an ủi, vừa cảm thấy thân thể cực kỳ vui sướng.

“Ầm ầm”, tiếng nước trong hồ khi cao khi thấp theo từng đợt rên rỉ của Nịnh Hinh Nhi, cuối cùng nức nở mà tan biến.

Bản thân nàng đây là thế nào? Chẳng lẽ đây là kết quả của việc bọn họ cố chấp sử dụng Thiên Tiên Say Tình lên người nàng sao?

Nịnh Hinh Nhi không ngừng vẩy nước vào mặt mình, mà nguồn nước kia dưới tác động sức mạnh của nàng mà nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

Không thể bị bọn họ quấy nhiễu, nàng cần phải bế quan tu luyện, nàng phải sớm khôi phục lại tu vi đã bị mất đi trong quá trình thải âm bổ dương.

Nịnh Hinh Nhi sau khi cao trào được hai lần thì bắt đầu bình tĩnh tự hỏi, rồi quyết định thiết lập một pháp trận băng, làm thân thể của nàng khỏi bị khô nóng nữa, làm đầu óc nàng luôn có thể duy trì sự bình tĩnh, ung dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.