Tên lừa gạt! Tên lừa gạt đáng ghét!
Cậu nuốt lời, một ngày nào đó nhất định sẽ mập chết.
Đâu chỉ mập chết, nói không chừng nửa năm qua ở nước Mĩ cậu đã
mập mười kilogram, hai mươi kilogram. . . . . . Hừ, cậu là loại người có thái độ nói được mà không làm được, hơn nữa đồ ăn nước ngoài đều là
loại có nhiệt lượng cao, cô nguyền rủa cậu tốt nhất là mập hơn ba mươi
kilogram.
Lúc tan học, nhàm chán ngồi lại, vẻ mặt Phương Đồng Ân lạnh nhạt, đáy lòng lại tràn đầy bất mãn cùng tức giận.
Cầm bút, cô vẽ xấu lung tung trên laptop.
Tên đáng ghét, cô thật lòng chân thành làm bạn thân với cậu, thế mà đến nước Mĩ suốt cả nửa năm không có bất kỳ tin tức gì.
Không có viết thư, không có chat webcam, ngay cả một chữ một câu cũng không có, cứ như biến mất khỏi thế gian, biến mất không thấy tăm
hơi. . . . . . Cậu được đấy Lệ Minh Kiệt, vậy mà lại quá tàn nhẫn, không liên lạc với cô.
"Đồng Ân!"
Cửa phòng học truyền đến tiếng gọi gấp gáp của mấy người bạn học.
Tâm trạng đang hạ thấp miễn cưỡng phục hồi lại, Phương Đồng Ân
đột nhiên phát hiện trên laptop trước mặt đều là tên Lệ Minh Kiệt, cùng
một đống chữ như gà bới chính cô nhìn cũng không hiểu. Phiền não vẫy vẫy đầu, khép lại laptop, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, nở nụ cười với khuôn
mặt phấn khởi của bạn học cả trai lẫn gái đang xông về hướng cô.
"Làm sao vậy? Các cậu làm sao lại phấn khởi như vậy?" Sau khi
lên đại học, tính cách Phương Đồng Ân ít đi nhiệt tình cùng hoạt bát, cả người trở nên tỉnh táo bình thản.
Có lẽ là ảnh hưởng do Lệ Minh Kiệt rời đi, hoặc có lẽ là nhận
thức được mình đã không còn là đứa bé, cá tính ngây thơ và hay xúc động
đã không còn nữa, Phương Đồng Ân của bây giờ không hề nôn nóng, trở nên
lý tính, tỉnh táo lại vừa thành thục.
"Cậu nhất định sẽ không tin chúng tôi vừa mới biết được chuyện gì đâu." Một bạn học nữ vừa hưng phấn lại kích động nói.
"Chuyện gì?" Phương Đồng Ân không có được đầu mối, rất có kiên nhẫn chờ đợi đáp án.
"Các Giáo sư đã lựa chọn cậu." Tất cả bạn học cùng một đồng thanh lớn tiếng nói.
"Hả?" Phương Đồng Ân nghi ngờ nghiêng đầu.
"Tôi đã nói rồi! Lấy phần thiết kế đồ án kia của Đồng Ân, vốn
chính là có tư cách để tham gia cuộc thi thiết kế quốc tế lần này nhất, ai nói năm nhất vốn không có quyền lợi? Xem Đồng Ân của chúng ta xem,
cô ấy thế nhưng là một trong những người giỏi nhất trong mười năm gần
đây đã được các Giáo sư công nhận." Người bạn học kích động nói chuyện
lớn tiếng.
Trong khoảng thời gian ngắn, có càng nhiều bạn học nam nữ tụ tập lại đây hơn.
"Thật xin lỗi, tôi nghe không hiểu các cậu đang nói cái gì cả." Trong mắt Phương Đồng Ân tràn đầy nghi vấn.
"Ai nha! Mới vừa tựu trường, không phải Giáo sư muốn chúng ta
giao ra một phần thiết kế đồ án sao? Sau khi trải qua cuộc tuyển chọn
của Giáo sư, quyết định đề cử người thiết kế phần đồ án kia tham gia
cuộc thi thiết kế quốc tế. Cậu biết không? Danh sách có thể tham gia so
tài chỉ có hai người, một là học trưởng năm thứ tư, một người khác chính là cậu đó." Đồng học tốt bụng giải thích.
"Tôi?" Phương Đồng Ân vừa mừng vừa lo, trợn to hai mắt.
"Đúng vậy! Nghe nói Giáo sư đưa bản thiết kế của cậu cho các
thiết kế sư khác bình luận, tất cả mọi người đánh giá cực cao đối với
thiết kế sáng tạo mới mẻ độc đáo của cậu. Cậu được lắm đấy, Đồng Ân,
không hổ là học sinh có tư chất nổi trội đứng thứ ba của trường."
Vẻ mặt các bạn học vui sướng, nhiệt liệt thảo luận.
Học. . . . . . Học sinh có tư chất nổi trội sao? Cô. . . . . . Là học sinh có tư chất nổi trội?
A, dường như có chút mỉa mai, cô cũng chỉ chỉ là thích thiết kế, cho nên đặc biệt nghiên cứu, các bạn học khen ngợi làm cho cô không
khỏi cười khổ.
Nếu như đề mục thi lúc ấy không phải loại thiết kế mà cô yêu
thích, mà là một loại chương trình học bình thường, nói không chừng ngay cả một cái đề cô cũng sẽ không làm được, chứ đừng nói đến làm tốt như
vậy.
Ai ngờ đứa bé đã từng được nhận định là học tập kém, sau khi lớn lên lại có những chuyển biến này?
Thành thật mà nói, vui mừng nhất, hả hê nhất nhà là ba cô đi!
Nhớ ngày đó khi biết được cô lấy thành tích nổi trội tiến vào trường này thì trên mặt ông ấy là kiêu ngạo cỡ nào.
Làm người ta tiếc hận là, người cô muốn chia sẻ nhất, lúc ấy lại không có ở bên cạnh, mà đại khái cậu cũng không biết tình huống của cô
bây giờ, cũng như cô không biết cậu rốt cuộc đang ở đâu, làm những gì,
có tốt hay không. . . . . .
Nếu như không phải là Minh Kiệt đột ngột rời khỏi không hề báo
trước, để lại cô một thân một mình, vì giải quyết phần cảm giác tịch
mịch và tâm hồn trống rỗng, cô cũng sẽ không nỗ lực làm cho mình mạnh
mẽ, ra lệnh cho chính mình đem tất cả tâm tư đặt lên cuộc thi, phân tán đi nỗi nhớ đối với cậu.
Tên nhẫn tâm. . . . .
Phương Đồng Ân lại bắt đầu cảm thấy tức giận, bởi vì đã rất lâu
rồi không được nhìn thấy cậu, không được nghe được tiếng nói của cậu,
chết tiệt cô lại nhớ cậu.
"Cho nên tháng sau Đồng Ân được đến nước Mĩ tham gia thi đấu
sao? Oa! tôi cũng rất muốn được đi như vậy đó! Chủ đơn vị còn cung cấp
vé máy bay và khách sạn, thật tốt nha!" Bạn học hâm mộ nói.
Tâm tư lại lần nữa bị kéo về, Phương Đồng Ân thản nhiên nở nụ cười.
Cô cũng không đặc biệt cảm thấy hưng phấn hoặc vui mừng, cô chưa có từng nghĩ tới mình có cơ hội như thế, chớ nói chi là có thể vì vậy
mà được đi nước ngoài tham gia thi đấu.
"Nước Mĩ a. . . . . ." Cô có thể tới nước Mĩ!
Nhưng, vậy thì sao? Nếu như hỏi cô được đi đến nước Mĩ, muốn làm cái gì nhất? Dĩ nhiên chỉ có một áp án, cô muốn đi gặp Minh Kiệt.
Đáng chết là, căn bản cô không vui mừng nổi, bởi vì tên nhẫn tâm kia đang ở đâu cô cũng không biết.
Không có số điện thoại, không có địa chỉ, ngay cả rốt cuộc cậu
học trường học nào cũng không biết rõ , chớ nói chi là cái nhà trước kia cậu ở bây giờ trống không, ngay cả một người ở cũng không có, muốn hỏi
một chút cũng không tìm được ai để hỏi.
Đều tại cô lúc ấy vừa được biết cậu muốn rời đi, nhàm chán giận
dỗi với cậu, đối với việc cậu đi chỗ nào cũng không muốn hỏi tới, thành
ra bây giờ mới không có gì trong tay cả.
Cậu không liên lạc với cô, làm cho cô giống như là kiến bò trên
chảo nóng, tất cả những thứ này đều do sự tùy hứng của cô mang lại.
Nếu như khi đó cô chịu hỏi rõ ràng, một tháng cuối cùng không
bốc đồng cự tuyệt gặp mặt cậu, đem tất cả hành trình và kế hoạch của cậu tìm hiểu rõ ràng,thì hiện tại cô sẽ không mất mát và đau khổ như vậy.
Cậu rốt cuộc đang làm gì? Không nghĩ tới cô dù chỉ là một chút
sao? Hay là nói. . . . . . Từ đầu tới cuối chỉ có một mình cô là nhớ đến cậu, coi cậu như người quan trọng nhất mà đối xử?
"Nghe nói chỉ cần có thể tiến vào trận chung kết lần tranh tài này, tiền thưởng cũng không phải là ít đâu!"
"Làm ơn đi, coi như không có giải nhất, có được giải ba, sau khi trở về khẳng định tên tuổi cũng sẽ được lan truyền lớn, dù sao đây cũng là cuộc thi thiết kế quốc tế."
"Hơn nữa vào được trận chung kết, thì người đó phải ở lại nước
Mĩ hai, ba tháng để hoàn thành một tác phẩm khác. . . . . . Oa, Đồng Ân, cậu nhất định phải cố gắng lên." Hơn nữa còn là hoàn toàn miễn phí. Bạn học so với cô còn vui mừng hơn, không ngừng động viên cô.
Mọi người đều cười, náo nhiệt ồn ào, suy nghĩ của Phương Đồng Ân lại như có như không bay theo gió, lộ ra nụ cười thản nhiên vững vàng,
chậm rãi gật đầu, đáp lại khích lệ của các bạn học.
Đáng tiếc phần cảm giác vui sướng kia, không có cách nào đi vào
đáy lòng của cô, cô vẫn phiền muộn, vẫn cảm thấy tịch mịch, vẫn ……….cô
độc.
"Tuần sau con sẽ tham gia thi đấu ở nước Mĩ, trên cơ bản là
phải đợi một tháng, nếu như thuận lợi vào vòng trong, có thể phải đợi
hai tháng nữa, thậm chí có thể lâu hơn."
Tận đến trước một tuần sắp lên đường đến Mĩ, lúc ăn tối, Phương Đồng Ân mới ở trên bàn cơm công bố tin tức này với người nhà.
Nhất thời, không khí náo nhiệt trở nên im ắng, mọi người đều trợn to mắt, bị lời tuyên bố bất ngờ của cô làm sợ choáng váng.
"Thi. . . . . . Thi đấu?" Chị cả Phương là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần.
"Ừ, Giáo sư nói thiết kế của em rất tốt, cho nên đề cử em tham gia thi đấu."
"Chị hai. . . . . . Phải ra nước ngoài thi đấu?" Em trai Phương
ngơ ngác mở miệng, cơm ở trong miệng rơi xuống bàn lúc nào cũng không
biết.
"Đúng vậy, những thứ như visa ngay từ nửa tháng trước cũng chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là đột nhiên con phát hiện mình quên nói cho các mọi người biết tin tức này, cho nên hiện tại mới công bố, thật sự xin
lỗi." Phương Đồng Ân hết sức tỉnh táo, giống như chuyện này không liên
quan đến mình, chậm rãi gắp thức ăn, từ từ ăn cơm.
Thấy con gái có thái độ lạnh nhạt tựa như chuyện không liên quan đến mình như vậy, ba Phương buông chén đũa xuống, từ giật mình chuyển
thành lạnh lùng, chậm rãi đứng lên, rời khỏi phòng ăn.
"Đồng Ân. . . . . ." mẹ Phương cũng hồi phục tinh thần, gương mặt bất đắc dĩ, giống như rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Dạ?"
Mẹ Phương lời nói thấm thía thở dài."Bộ dạng của này con, thật sự không được!"
"Bộ dạng con làm sao?" Phương Đồng Ân ngẩng đầu lên, nhìn mẹ.
"Kể từ sau khi Minh Kiệt rời đi, cả người con cũng thay đổi, mặc dù mọi người đều không nói, nhưng thật ra thì rất lo lắng con." mẹ
Phương quyết định dứt khoát nói ra chủ đề mọi người né tránh.
Mặc dù nhìn Đồng Ân bình tĩnh như bình thường, nhưng mà cái
không bình thường trên người cô nếu nói là bình thường, thì là hành vi
rất quái dị.
"Đúng! Chị hai, cảm giác anh Minh Kiệt vừa đi, linh hồn chị cũng bị anh ấy mang đi, không khí rất trầm lặng ."
"Em gái, Lệ Minh Kiệt có thể là việc học quá bận rộn, cho nên
mới không liên lạc với em, em có thể tỉnh táo lại nhanh lên một chút
không? Chị thà rằng nhìn em học tập tệ hại, cũng không muốn nhìn em
hiện tại không cười, không có bộ dáng ấm áp." Mau mau trả sự điên cuồng
lại cho em gái cô đi!
"Thật xin lỗi." Biết tất cả mọi người đều lo lắng cho cô, Phương Đồng Ân tự trách nói xin lỗi.
Cô đương nhiên biết nửa năm qua mình không bình thương như thế
nào, trống rỗng, đối với chuyện gì đều không có nhiệt tình, cho dù muốn
đè nén che dấu, như thế nào cũng không khống chế được, đã quên đi như
thế nào là vui vẻ, như thế nào là cất tiếng cười to.
4.2
Editor: Penicillium
Đột nhiên, ba Phương lạnh lùng đi vào phòng ăn, đi tới bên cạnh
Phương Đồng Ân, đem bưu thiếp trên tay vứt xuống mặt bàn trước mặt cô,
lại không nói lời nào ngồi trở lại chỗ ngồi, cầm chén đũa lên, tiếp tục
ăn cơm.
Liếc bưu thiếp một cái, thân thể của cô trong nháy mắt rung động, hai mắt sáng lên.
Kích động cầm bưu thiếp lên, nhìn bút tích quen thuộc, đôi mắt
cô không nhịn được hồng lên, "Là Minh Kiệt gửi tới." Hơn nữa bên trên
ghi là một tháng trước."Ba, tại sao ba lại đem bưu thiếp cậu ấy gởi cho
con giấu đi, không lấy cho con xem?"
Mặc dù phía trên chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủn báo bình an cùng
mọi người, nhưng mà tâm tình của cô vẫn trở nên vô cùng hưng phấn.
Thì ra là cậu có gửi tin về, mặc dù chỉ là bưu thiếp, nhưng. . . . . . Thế nhưng nói lên rằng cậu không có quên cô, cũng không có quên
mọi người.
"Bởi vì ba khó chịu." ba Phương lạnh lùng nói, rồi lại vùi đầu ăn cơm.
"Ba nói cái gì cơ?" Phục hồi tinh thần lại, Phương Đồng Ân không khỏi hoài nghi, mình có nghe lầm hay không?
Bởi vì khó chịu? Ba nói như vậy là sao? Ba đang khó chịu cái gì, mà phải đem tấm bưu thiếp cô chờ đợi đã lâu này giấu đi, hại cô mất hồn khổ sở?
"Thằng nhóc kia vừa mới rời khỏi, tâm hồn con liền chạy theo cậu ta, ba có cái gì để vui mừng?" ba Phương buồn buồn oán trách, "Chỉ là
một thằng nhóc, thế nhưng lại làm cho con có dáng vẻ mất hồn, ban đầu
khi nghe được cậu ta muốn đi cũng như vậy, khóc đến mức nước mắt nước
mũi chảy ròng ròng, hừ, cậu ta cũng không phải là không trở lại, thế mà
lại giống như là đến chết cũng không gặp lại nhau, trở nên trầm lặng ,
ba làm sao có thể vui mừng cho được?"
Nhìn thái độ và cảm xúc của con gái qua nửa năm này, thân là ba
ba, coi như có thích thằng nhóc Minh Kiệt kia đến thế nào, đương nhiên
vẫn sẽ không thể vui mừng nổi. . . . . . Trên thực tế, ông là đang ghen.
"Con. . . . . . Con đâu có mất hồn đâu chứ?" Phương Đồng Ân lớn tiếng thanh minh cho bản thân.
"Đâu có? Con xem lại chính mình ấy, thái độ bây giờ cùng với mới vừa nãy kém xa bao nhiêu? Cũng chỉ là một tấm bưu thiếp, thì có thể làm cho con cười được như vậy." ba Phương bất mãn nói.
"Con. . . . . . Con. . . . . ."
"Con cái gì? Nếu không phải là nhìn thấy con khó chịu như vậy,
ba vốn là cực kì không muốn đem bưu thiếp ra, chẳng qua là ba cảnh cáo
con, bắt đầu từ hôm nay, nếu là thư của thằng nhóc kia gửi tới, ba nhất
định sẽ đều giấu tất cả đi."
Phương Đồng Ân bĩu môi, vội vàng đem bưu thiếp giấu ở phía sau mình, sợ ba cô đổi ý, lại tịch thu nó.
"Còn nữa, lần này đi nước Mĩ, nếu như có cơ hội, đi thăm cậu ta
một chút, thuận tiện bỏ bộ dáng trầm lặng này của con đi, từ nay trở về
sau, nếu là còn chết dở sống dở, ba liền đánh con một trận."
Chẳng qua là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, vậy mà lại dễ dàng bắt cóc trái tim con gái cưng của ông, ba Phương thật là tức đến xoắn
cả ruột.
Dù thích như thế nào, tán thưởng Minh Kiệt như thế nào, chỉ cần
vừa nghĩ tới cô con gái cưng ông thương yêu từ nhỏ bây giờ lại có mối
tình đầu yêu không tự chủ được, ông liền khó chịu không thôi.
Người ta nói, con gái là người yêu đời trước của ba, mặc dù dạy
con gái cũng có nhiều lúc nghiêm khắc,nhưng tình cảm và sự bảo vệ đối
với các cô là không ai có thể so sánh được.
"Thật xin lỗi, ba!" Phương Đồng Ân áy náy nhìn ba mình.
"Hừ, coi như con thi đậu trường đại học tốt, lại lấy danh nghĩa
trường học tham gia thi đấu, ba tạm thời không so đo cùng con, nhưng mà
ba cảnh cáo con, nếu sau khi trở về con vẫn không bình thường một chút,
lần sau ba sẽ không cho phép con liên lạc cùng thằng nhóc kia, nghe rõ
chưa?" ba Phương bất mãn dùng lỗ mũi phun khí tức.
"Vâng" Khẽ nhếch khóe miệng, cô thận trọng lấy bưu thiếp dấu ở phía sau lưng ra.
Chỉ là những câu chữ đơn giản về nỗi nhớ người nhà và báo bình
an, quan trọng nhất là, phía trên đó còn có địa chỉ hiện tại mà Minh
Kiệt ở.
Có thể gặp mặt, cô có thể đi gặp cậu rồi. . . . . . Tách ra nửa
năm, cô rốt cuộc cũng có thể đi gặp cậu, thuận tiện cùng cậu ta tính sổ
thật tốt!
Tuyết theo gió bay lả tả, ngồi ở trong xe Lệ Minh Kiệt một tay
để bên cửa sổ, chống cái trán, nghe thư kí bên cạnh đang báo cáo ngắn,
tâm tình có vẻ phiền não.
" Ý chủ tịch là, nếu như chương trình học của cậu đã đến lúc,
ông ấy hi vọng cậu đón nhận toàn bộ công việc, để cải thiện quá trình
thích ứng với các kế hoạch của công ty. Mặt khác, mẹ của cậu cũng hi
vọng cậu sẽ phụ trách quản lý hết tất cả sự vụ. Nói cách khác, hai vị
chủ tịch hi vọng cậu có thể đem thời gian phân chia xong, bất luận bắt
tay vào làm bên nào trước cũng không thành vấn đề, chỉ cần cậu có thể
đón nhận cả hai bên, bọn họ không thèm để ý người nào trước người nào
sau." Thư ký chuyên nghiệp bình tĩnh báo cáo.
"Bọn học không biết rằng tôi vừa mới báo cáo xong luận văn, đang định trở về sao?" Tầm mắt đặt ra ngoài cửa sổ, giọng điệu Lệ Minh Kiệt
lạnh nhạt.
"Hai vị chủ tịch biết rõ việc học của cậu nặng nề, nhưng bọn họ
tin tưởng bằng năng lực của cậu, nhất định có thể vượt qua dễ dàng, về
chuyện trở về, bọn họ hi vọng cậu có thể đợi đến lúc đón nhận lấy tất cả trách nhiệm, sau khi tất cả đã ổn định,mới tính đến việc này." Thư ký
cung kính truyền đạt.
Sau khi tất cả ổn định? Cái này không phải là nói cậu phải đón
nhận tất cả công việc của bọn họ hay sao? Nói cách khác, trong vài năm
cậu cũng đừng nghĩ trở về thì đúng hơn.
Đôi mắt sắc bén chậm rãi toát ra ánh nhìn bất mãn và lạnh lẽo,
nét mặt Lệ Minh Kiệt càng thêm tối tăm, không chút khách khí mở miệng,
"Đi nói cho bọn họ biết, đừng cho là tôi đồng ý đón nhận công ty của bọn họ, mà bọn họ có thể tùy tiện đòi hỏi, sai khiến tôi, muốn về hưu, vui
vẻ sinh sống, cũng phải xem tôi có nguyện ý hay không."
Nghe được lời cảnh cáo của cậu, thư ký không nhịn được len lén khẽ động khóe miệng.
Hai vị chủ tịch quả thật quá nóng lòng, vội vã giao toàn bộ công việc lại cho con trai, chỉ là trái lại, cái này không phải là một loại
công nhận cùng khẳng định sao?
Ngay cả thư ký cũng đối với vị nhỏ tuổi hơn bên cạnh, có năng
lực làm việc siêu tốt, có cái nhìn và nhận thức chuyên nghiệp, cùng với
thái độ làm việc tỉnh táo trầm ổn cảm thấy bội phục, cô tin tưởng cậu
tuyệt đối có tư cách đón lấy chức vụ các bộ phận công ty.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ thay cậu biểu đạt với hai vị chủ tịch cái nhìn của cậu đối với tốc độ và các vấn đề thừa kế."
"Còn chuyện vé máy bay, hạn cho cô giải quyết trong một tuần,
tôi muốn trở về nhanh một chút." Lệ Minh Kiệt nhắc nhở lần nữa, giống
như từ đầu tới cuối điều cậu quan tâm nhất là lúc nào mới có thể rời đi mà thôi.
"Chuyện này. . . . . . Tổng giám đốc, về cái này, sợ rằng ở
trong một tuần thì không cách nào xong." Thư ký lộ vẻ mặt bị làm khó.
"Cô nói cái gì?" Ánh mắt âm trầm bắn thẳng tắp về phía thư ký, cậu phát hiện mình đã kiềm chế tới cực hạn.
"Là thế này , hai tháng trước cậu đồng ý với ba cậu sẽ tham gia
đại hội tổng công ty định kỳ, tôi lấy hiểu biết của mình về tiến độ và
quá trình, đại hội sẽ cử hành vào tuần sau, trong khoảng hai tuần lễ."
Sắc mặt của Lệ Minh Kiệt càng lúc càng khó coi.
"Sau khi kết thúc đại hội định kỳ, cậu còn phải tham gia hội
nghị mở rộng thị trường ở công ty mẹ cậu, tất cả quản lý và nhân viên
đều sẽ có mặt, hội nghị lần này còn nói lên rằng tất cả quyền phân công
thương phẩm đều nằm trong tay cậu, nói cách khác, đây cũng là một cuộc
hội nghị không thể không tham gia, giống như cuộc hội nghị kéo dài hai
tuần lễ kia." Thư ký ngẩng đầu lên, cứng rắn chống lại cặp mắt kinh
người kia.
Cái này không phải nói rằng cậu thật vất vả mới nặn ra được một tháng nghỉ. . . . . . Bị hẫng mất rồi?
Mới tròn mười tám tuổi cậu liền phải đón lấy những công việc
này, ba mẹ cậu thật đúng là coi trọng cậu! Lệ Minh Kiệt đôi tay nắm
thành quyền, lửa giận cháy điên cuồng ở trong ngực.
Cậu muốn đi, muốn rời đi nơi này, cậu hối hận mình đã quyết định làm những thứ này.
Tinh thần của cậu đã đạt tới ranh giới điên cuồng, tâm tình lo âu, tràn đầy chán ghét.
Tại sao cậu lại quyết định muốn làm những thứ này? Tại sao cậu
lại chọn rời Đài Loan tới đây đi học? Tại sao cậu lại muốn tiếp nhận và quản lý công ty của ba mẹ? Cho dù cậu có tỉnh táo như thế nào đi nữa,
năng lực tốt như thế nào đi nữa, nhưng mà cậu cũng chỉ là một đứa trẻ
mới mười tám tuổi. . . . . . Cậu thật sự rất nhớ Đồng Ân, rất nhớ. . . . . .
"Tổng giám đốc?"
Cảm xúc tụt thấp mắt thấy sắp không giữ được mất, càng không thể ngăn được, Lệ Minh Kiệt biết tình huống bây giờ của mình hỏng bét ra
sao.
Sau khi cậu tới nước Mĩ nửa tháng, liền hối hận, hơn nữa là vô
cùng hối hận, đồng thời phát hiện thì ra mình không kiên cường giống như suy nghĩ vậy, cũng sẽ lệ thuộc vào người khác.
Vì không để cho mình đổi ý, không cho mình cơ hội kích động bỏ
đi, sau khi cậu đến nước Mĩ, hoàn toàn không liên lạc với bất kỳ ai có
thể làm cậu quyến luyến, không gọi điện thoại, không gửi thư, thậm chí
không cần nghe bất kỳ cuộc gọi nào, bởi vì rất sợ bất kỳ âm thanh nào
hoặc chỉ một câu chữ cũng có thể đánh tan định lực cùng sự kiên trì của
cậu.
Lần đầu tiên chân chính xa xôi chia lìa, tiếp nhận loại khảo
nghiệm tách ra này, cậu mới phát hiện rằng mình lệ thuộc đến cỡ nào vào
người kia.
Vì để chính mắt thấy được cô, hoàn toàn ở bên cạnh cô, cảm nhận
cô làm bạn bên cạnh, sự tồn tại của cô, tự tay đụng vào cô. . . . . .
Cậu cố gắng hoàn thành việc học bận rộn trước thời gian, để cho mình có
nhiều hơn một tháng nghỉ, không kịp chờ đợi muốn được trở về.
Thì ra là trải qua sáu năm chung sống, cậu đã đi tới trình độ
không cách nào dứt bỏ cô được, tình bạn từ lâu đã thăng hoa thành một
loại tình cảm khác, ngay cả cậu cũng không thể khống chế, chỉ muốn một
mình đoạt lấy.
Cho đến khi tách ra, sẽ không còn được gặp mặt, cậu mới không thể không đối mặt, thừa nhận loại đau khổ này.
Cậu rất nhớ từng phút từng giây bên cạnh Đồng Ân, nỗi nhớ cô
luôn dễ dàng khơi gợi lên nóng nảy và háo hức của cậu, nỗi nhớ dễ dàng
nhìn thấu tâm tư của cậu đối với Đồng Ân, nỗi nhớ dễ dàng cảm nhận được
khổ sở hoặc vui sướng của cậu. . . . . .
Cho nên. . . . . . Cho nên cậu thật đáng chết khi không thể trở về?
Không thể trở về, không thấy được cô nữa . . . . . Cậu đã đạt tới cực hạn.