Ngày nghỉ, mười giờ sáng, mặt trời cực kỳ lớn, thời tiết rất nóng, bầu không khí thực khó chịu.
Phương Đồng Ân không có cách nào để ngủ nướng nữa, bởi vì liên
tiếp nửa tháng rồi không khí luôn trầm mặc, miễn cưỡng vui vẻ, cuối cùng cũng làm ba Phương và mẹ Phương nổi giận, bọn họ nhất định đem cô lôi
ra khỏi giường, không hề thương tiếc đuổi ra khỏi nhà.
Được rồi, vậy thì ra khỏi nhà, dù sao ở nhà mãi cũng khổ sở, cô
sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho dù muốn nằm trên giường giả chết, cũng rất
khó khăn, đã mấy ngày rồi cô bị mất ngủ nghiêm trọng.
Đưa tay sờ vào túi tiền, cô xác định không có mang theo di động. Thật ra là cô cố tình, đến cả sạc pin cũng không giám, quyết định để
mặc bản thân mình tự quên đi.
Lâu như vậy không có liên lạc với Minh Kiệt, cậu nhất định sẽ phát điên rồi!
Về cơ bản, cô lại bắt đầu làm con rùa đen rút đầu, mà lần này còn tệ hại hơn.
Cho dù vừa hết giờ làm đã nhìn thấy xe của cậu ở trước của công
ty, cô cũng thà nhanh chóng xoay người, chạy như ma đuổi qua phố, đánh
chết cũng không muốn chạm mặt cậu.
"Rốt cuộc con muốn làm như thế nào? Minh Kiệt ở nhà đợi con suốt ba giờ liền, tuần này ngày nào cậu ấy cũng đến nhà mình điểm danh, con
cùng với cậu ấy cãi nhau sao?" Mẹ Phương lo lắng, nửa đêm đi theo vào
phòng Phương Đồng Ân truy hỏi.
"Đừng tưởng rằng tiểu tử kia thực sự rất nhàn rỗi, nhàn rỗi đến
nỗi ngày nào cũng đặc biệt đến nhà chờ con, mấy ngày nay ba thấy hình
như công việc của nó rất nhiều, cả người rất mệt mỏi, mắt thâm quầng
càng lúc càng nghiệm trọng. Nếu các con có cãi nhau, có thể ngồi xuống
từ từ nói chuyện, không nên dùng cách hèn nhát này để trốn tránh vấn
đề." Ba Phương lần này lựa chọn đứng về phía Lệ Minh Kiệt, bởi vì gần
đây con gái giống như cái xác không hồn, hỏi cái gì cũng không nói.
"Chị hai..... hazzz, em cũng không biết phải nói với chị như thế nào nữa." Em trai năng nề vỗ vỗ vai Phương Đồng Ân, muốn cô tự mình
giải quyết ổn thỏa.
"Chị nhớ Minh Kiệt hình như có nói qua, lần này cậu ấy tạm thời
trở về, không bao lâu nữa lại phải quay lại Mĩ, em không thấy bây giờ
còn có thời gian ở bên cậu ấy, sao không nắm chắc cơ hội ở chung nhiều
hơn, lại ngu ngốc tránh mặt không gặp là sao? Đầu của em có lẽ là toàn
bã đậu à, nếu không sao lại làm cái trò hề này?" Chị Phương từ trước tới nay luôn thẳng thắn, tất cả những gì nói ra khỏi miệng luôn ác độc đâm
vào lòng người.
Nặng nề thở dài một hơi, Phương Đồng Ân vô lực rũ bả vai xuống, đóng cửa phòng, kéo lê chân bước ra ngoài.
Cô cũng biết bản thân mình rất hèn nhát, thế nhưng..... Thế nhưng vẫn trốn tránh.
Nhưng mà...... Đã qua hai tuần rồi không có gặp Minh Kiệt, không nói chuyện với cậu dù chỉ một câu, mọi người cho rằng cô vui vẻ lắm
sao? Cô đau khổ muốn chết.
"Á..... Đã qua hai tuần lễ rồi." Vậy..... Minh Kiệt hẳn là đã gặp mặt vị thiên kim tiểu thư kia xong rồi!
Có phải cậu thấy cô ta rất đẹp? Có cảm thấy cô ta rất biết ăn
mặc? Có phải cậu đã xác định cô ta sẽ là vợ của cậu rồi? Chẳng những có
tiền, có thế, có lợi, còn có thể trợ giúp cậu....
Nhất định cậu rất vui mừng đi! Nói không chừng thời gian này mỗi ngày đều đi tìm cô, là vì để nói cho cô biết chuyện này, nói cậu cần là một người có đức có tài có thể trợ giúp cho sự nghiệp của cậu, mà không phải giống như con khỉ vừa không yên tĩnh lại vừa ầm ĩ là cô.
Nghĩ tới đây, trái tim Phương Đồng Ân mơ hồ có cảm giác đau đớn.
Lần này cái giá phải trả thật sự quá cao, rất đắt, vừa phải học
buông tay, vừa phải tập thói quen đau lòng, còn phải trải nghiệm cảm
giác tuyệt vọng và mùi vị tan nát cõi lòng......
Cô dừng bước lại trước cổng nhà, tựa đầu vào tường, đưa tay túm
lấy vạt áo, cảm giác không còn cách nào có thể dứt được nỗi đau đang
quấy rầy cô, làm cho cảm xúc của cô khó mà hồi phục.
"Đau đầu sao?" Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau thân thể của cô.
Phương Đồng Ân bất giác lắc đầu một cái, chỉ cảm thấy mùi vị đau lòng làm cho cô ngay cả động lực để bước đi cũng không có.
"Thì ra là không thoải mái! Chưa ăn sáng sao?"
Ăn sáng? Cảm giác khổ sở cũng đã làm cho cô no rồi, đâu còn tâm trạng ăn cái gì nữa chứ?
"Hóa ra cậu không chỉ là ngu ngốc, còn có khuynh hướng tự ngược
đãi bản thân." Người đàn ông líu ríu như nghĩ tới điều gì đó, giống như
đã phát hiện ra ngay cả cậu cũng cảm thấy chuyện lạ.
Thoáng chốc, tinh thần cô đã phục hồi lại, thầm nghĩ, vừa rồi có tiếng người rất quen thuộc, giống như.... Hình như cô quen người đó.
Lập tức ngẩng đầu, cô vội xoay người, giây tiếp theo, sắc mặt càng trở nên tệ hơn, ánh mắt sợ hãi, ngay sau đó muốn chạy trốn.
Đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ nhanh chóng bắt được kẻ nhát gan, đem cô vây trong tường cùng mình đối mặt, tức giận nhìn cô.
Không thể động đậy, không có đường lui, Phương Đồng Ân cắn môi,
ra vẻ vô tội sợ hãi nhìn khuôn mặt người đàn ông cao lớn trước mắt.
"Lại muốn chạy trốn tới nơi nào? Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cho cậu trốn bao lâu?" Lệ Minh Kiệt mặt mang theo nụ cười, ý cười trong tận đáy mắt, còn khi toát ra làm người khác sợ hãi.
Người này đúng là người xa lạ..... Cô không tránh được run lên một cái.
Biết Minh Kiệt nhiều năm rồi, nhưng cô chưa bao giờ thấy cậu tức giận như vậy.
Cho dù không vui, cậu cũng chỉ là lạnh lùng không lên tiếng trừng mắt nhìn cô, hoặc là mặc kệ cô, mắt trợn trắng với cô.
Mà bây giờ khuôn mặt Minh Kiệt như là muốn bốc hỏa, toàn thân
tản ra khí lạnh kiêu ngạo tà ác như "Ta là đại ác ma", hai tròng mắt
thâm thúy lóe ra cơn thịnh nộ, cùng tia tàn nhẫn khát máu.
Cô có có dự cảm không tốt, biết mình sắp gặp đại họa rồi.
Khóe miệng xinh đẹp tao nhã chậm rãi nâng lên bốn mươi lăm độ, Lệ Minh Kiệt nhẹ giọng gọi, "Phương Đồng Ân."
"... ......"
"Cậu nhất định phải chết."
"Hử.....Ách?"
"Cảm giác trốn tránh rất dễ chịu nha! Trốn nữa đi! Tốt nhất trốn cả một đời đi, đừng để cho tôi tìm được." Cậu nheo mắt lại, cúi đầu,
chậm rãi tiến sát lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
"Tôi......Tôi......"
"Chúng ta nên tính toán rõ ràng một chút rồi."
Cậu ngoan độc lên tiếng.
Thân thể Phương Đồng Ân khẽ run một cái, nuốt nước miếng, tim đập loạn.
Có lẽ không chỉ là xong đời thôi, như cậu vừa mới nói.....Cô chết chắc rồi.
Chuông điện thoại vang lên, rất nhanh, tự động kết nối loa ngoài.
"Minh Kiệt, Con không thể bỗng nhiên tuyên bố từ chức CEO ở công ty, con không biết hiện tại con đang sở hữu toàn bộ nhân viên nòng cốt
sao? Bọn họ trung thành tậm tâm với con, nếu con không báo trước mà từ
chức, đối với công ty sẽ ảnh hưởng cực lớn, con không biết sao?" Mẹ Lệ
Minh Kiệt giọng điệu khẩn trương hoảng sợ.
"Biết, làm sao con có thể không biết?" Lệ Minh Kiệt giữ tay lái, bình tĩnh cười, nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo nguy hiểm, “Lúc trước mẹ hi
vọng đem công ty giao cho con xử lý, không phải là vì để củng cố hoạt
động của công ty sao? Nhưng có vẻ như mẹ đã quên hỏi con, vì sao lại
bằng lòng chấp nhận yêu cầu của mẹ?”
“Vì sao bằng lòng chấp nhận yêu cầu của mẹ? Không phải…. Không
phải vì con cũng có dã tâm, hi vọng mượn công ty của mẹ thể hiện năng
lực và phát triển sự nghiệp của mình sao?” Mẹ Lệ nghi hoặc hỏi lại.
“Đó là cá nhân mẹ tự nghĩ ra. Đúng, là con muốn thử năng lực của mình, cũng muốn phát triển sự nghiệp, nhưng mà không có nghĩa là con
nhất định tiếp nhận công ty của mẹ, với con mà nói, công việc đó cùng
lắm là một thử thách nhỏ, con muốn hiểu rõ năng lực của bản thân, rốt
cuộc thì có thể làm được những gì.” Vẻ mặt Lệ Minh Kiệt ôn hòa nói.
“Như vậy… Con thành công rồi, có phải không? Con đã thành công
có được lòng trung thành của tất cả nhân viên, tất cả mọi người đều đã
thừa nhận năng lực của con, con cũng đem công ty phát triển lớn mạnh, vì sao….”
“Vì sao sau khi thành công nói bỏ liền bỏ ngay? Mẹ, mẹ thật sự
không hiểu con của mình rồi.” Thừa dịp đang chờ đèn đỏ, cậu quay đầu,
nhìn Phương Đồng Ân đang ngồi bên cạnh, từ đầu tới cuối sợ hãi không dám nhìn về phía cậu, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo nguy hiểm. “Bởi vì mẹ đã
phá hủy thành quả hơn mười năm dài đằng đẵng con vất vả lập kế hoạch mới có được. Mẹ nghĩ rằng con nguyện ý chịu sự an bài của mẹ? Mẹ cho rằng
lấy công ty ra là có thể uy hiếp được con? Có lẽ mẹ nghĩ rằng bằng một
chút tài sản kia là có thể ép buộc con hi sinh cuộc đời mình? Người có
trong tay là tiềm lực kinh tế cùng địa vị quyền lực, với con mà nói, căn bản không có lấy một chút giá trị và lực hấp dẫn, sao mẹ lại có thể cho rằng con sẽ vì nhưng thứ này mà vứt bỏ hạnh phúc của mình chứ?”
Đèn xanh sáng, cậu nhìn phía trước, dường như trở nên đáng sợ,
không chút do dự dẫm chân ga, xe hơi lập tức tăng tốc tiến thẳng về phía trước.
Sắc mặt Phương Đồng Ân trở nên trắng bệch, toàn thân cứng nhắc,
căn bản không giám nhắm mắt lại, nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ
nhanh chóng biến mất.
“Xe….Phía trước có xe đạp.”
Lệ Minh Kiệt rất nhanh quay tay lái, chuyển qua làn đường khác.
Cô còn chưa kịp thở phào một hơi, lại phát hiện phía trước còn có một chiếc xe tải, sợ hãi kêu la: “Muốn…Muốn đụng xe sao?”
Lại lần nữa cậu nhanh chóng thay đổi làn xe, trực tiếp tăng tốc, sau đó chạy nhanh trên đường cao tốc.
Cậu tức giận… Cô thề, thật sự Minh Kiệt đang nổi giận, bởi vì bộ dạng lái xe của cậu rất đáng sợ, cái này là đem toàn bộ cơn thịnh nộ
trút lên tốc độ của xe, vừa để trừng phạt cô, khăng khăng lôi kéo cô
cùng thực hiện cách làm nguy hiểm như muốn xuống địa ngục, cho dù cô
muốn giả ngu, ra vẻ không biết gì cũng rất khó.
Phương Đồng Ân cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tim đập hỗn loạn,
muốn hét lên, muốn hô thật to, muốn khóc lớn, muốn cầu xin tha thứ,
nhưng mà bây giờ ngay cả tâm trạng làm việc này cô cũng không có.
Cái này so với ngồi tàu lượn trên không còn đáng sợ hơn, cô cực kỳ sợ chết, lại càng không biết cậu có cái loại sở thích này.
Mẹ Lệ Minh Kiệt còn chưa nói xong, di động lại vang lên lời nhắc nhở.
“Minh Kiệt, con đang làm cái gì vậy? Tại sao lại vứt bỏ % cổ
phần của công ty vậy? Con nên biết, nếu như trên tay không đủ một nửa cổ phần của công ty trở lên, những người có dã tâm nhất định sẽ thừa cơ
hội mua lại cổ phần của con cố tình kéo ba xuống, đối với chúng ta mà
nói, đây là bất lợi cực lớn, con giải thích rõ cho bam đến cuối cùng là
vì sao lại làm như vậy?” Tiếng bố Lệ Minh Kiệt nổi giận gào lên lên vang vọng trong xe.
Phương Đồng Ân kinh ngạc trừng mắt, khó hiểu nhìn cậu.
Cậu…. Vứt bỏ 60% cổ phần của công ty? Ngay cả loại người không
hiểu biết về tổ chức kinh doanh nghiệp như cô cũng biết, làm như vậy
chính là đang tự hại chính mình, cô tin cậu cũng hiểu sự tình, thế nhưng tại sao cậu làm như vậy?
“Tại sao làm như vậy?” “Không có tại sao, chẳng qua là đột nhiên quyết định, nhất thời nghĩ ra cái này, vậy nên liền làm thôi.” Lệ Minh
Kiệt cười cười nói, giờ phút này vẻ mặt bướng bỉnh vô tri giống như một
đứa trẻ, bởi vì nhất thời nổi hứng chơi đùa, cho nên bất chấp tất cả, vì hứng thú mà làm.
“Đột nhiên quyết định? Con hành động bất ngờ, lãng phí hai năm
tâm huyết vất vả khổ cực, con có biết không? Con không sợ tất cả những
cố gắng và thành công bị hủy hoại trong chốc lát sao?” Ba Lệ tức giận
rống to càng lúc càng đáng sợ.
Phương Đồng Ân đặc biệt tin tưởng, nếu như giờ phút này nếu ông
đang ở trước mặt, Minh Kiệt nhất định bị ông hung hăng đánh cho một
trận.
“Lãng phí tâm huyết?” Như là đã nghe được một truyện cười, Lệ
Minh Kiệt thản nhiên khẽ động khóe miệng, “Không tốn một chút sức lực,
dễ dàng có được thành công và lợi ích, rốt cuộc cái gì với được gọi là
tâm huyết? Với con mà nói, qua hai năm nắm cổ phần công ty trong tay,
bất quá chỉ như là một trò chơi tiêu khiển, có cái gì là cố gắng?”
Ba Lệ ho một tiếng, không dám tin lẩm bẩm, “Trò chơi tiêu khiển?”
“Tất nhiên, bất quá đây chỉ là một trò chơi, có nhất thiết phải
nghiêm túc như vậy không? So với cố gắng và tâm huyết của con, ba có
biết con hao tốn bao nhiêu thời gian mới tìm được hạnh phúc? Ba mẹ có
biết con hi sinh bao nhiêu, mới có thể có được cuộc sống hiện nay không? Mười năm! Con tìm suốt mười năm, mới tìm được hạnh phúc, kết quả thế
nào?” Lệ Minh Kiệt lạnh lùng nheo mắt lại, “Thế nhưng ba mẹ chỉ tốn có
một ngày, thiếu chút nữa đem hạnh phúc của con phá hủy, so với hai năm
cái gọi là tâm huyết, con đã mất mười năm, ba mẹ muốn tính toán thế nào
với con?”
Phương Đồng Ân nhìn thẳng vào Lệ Minh Kiệt, thân thể hơi run
run, cắn môi, có chút không xác định rốt cuộc mình đã nghe được cái gì.
Mười năm? Cái gì tốn mười năm?
Hạnh phúc của cậu? Cái gì hạnh phúc của cậu?
Người đàn ông bên cạnh này, hoàn toàn xa lạ đối với cô, bắt đầu
từ lúc cậu xuất hiện trước mắt của mình, cô liền phát hiện ra điều này,
người đàn ông đang nổi nóng này không phải Lệ Minh Kiệt cô quen biết.
Nhìn cậu một chút, lúc này lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt vô tội,
nhìn rõ ràng là vẻ mặt vô hại vô cùng quen thuộc, nhưng bây giờ cậu là
ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ, không hề có tấm lòng thiện lương, tất cả
hành động đều là cùng kéo mọi người vào nơi địa ngục không có ánh mặt
trời.
Khi cậu tức giận, chôn giấu ở trong lòng nhưng khi núi lửa bộc
phát, sẽ đem tất cả những người đắc tội cậu cùng kéo vào dung nham ở bên trong, cả nhà chôn theo, một người cũng không trốn được. . . . . . Ách, cũng bao gồm cả cô?
Được rồi! Cô hơi khôi phục lý trí, có thể dùng lý trí bình thường suy nghĩ.
Nếu như Minh Kiệt nói vài câu oán hận với ba mẹ cậu ấy, về tình
vẫn có thể tha thứ, dù sao bọn họ cũng thật sự là không hiểu quan tâm,
chăm sóc con của mình là như thế nào, bọn họ vì hạnh phúc của mình, quả
thật đã làm tổn thương Minh Kiệt, nhưng còn cô? Cô vô tội mà! Không làm
chuyện gì, tại sao cũng muốn kéo cô cùng xuống Địa ngục?
Bởi vì. . . . . . Cô cam tâm tình nguyện?
Nói cam tâm tình nguyện, có thể quá tự cho là đúng hay không?
Chẳng qua nếu như cậu thật sự đề nghị với cô như vậy, nói không chừng cô sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng, hiện tại cậu không có hỏi qua cô trước! Chẳng lẽ cậu định tiền trảm hậu tấu?
*Tiền trảm hậu tấu: hành động trước, báo cáo sau.
"Vậy. . . . . . Nhưng mà đó là một con nhóc, con vậy mà lại vì
một đứa con gái mà đùa bỡn cả đời tâm huyết của ba và mẹ con?" Ba Lệ rốt cuộc nghe hiểu ý tứ con trai.
"Vì. . . . . . Vì một đứa con gái?" Ba người cùng nói chuyện,
một đầu khác mẹ Lệ hình như cũng nghe ra ý tứ chồng ngầm ám chỉ, "Minh
Kiệt, con là vì con nhóc Phương Đồng Ân đó mới làm như thế?"
Cái gì? Có người gọi tên cô?
Phương Đồng Ân phục hồi lại tinh thần, lộ ra ánh mắt nghi hoặc,
trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích vì sao, tại sao mình
nằm cũng dính đạn?
Lệ Minh Kiệt nhìn thẳng phía trước, "Ba mẹ cho là tại sao con
nguyện ý đón lấy công ty của hai người? Ba mẹ cho là đứa con trai ưu tú
có những năng lực thành công ngày hôm nay, công sức lớn nhất là ai? Là
hai người sao? Là hai người cho tới bây giờ đối với con vẫn chẳng quan
tâm, chỉ biết lợi dụng con rốt cuộc là ba mẹ kiểu gì? Ba mẹ có hiểu cái
gì gọi là cô đơn không? Hai người có nghĩ tới đứa bé khát vọng nhất là
cái gì không? Lấy được sự chú ý, có người quan tâm, phải có người thân
trân trọng, những điều này hai người đã cho con sao?"
"Cái . . . . . . Cái gì?" Ba Lệ cùng mẹ Lệ hai miệng một lời.
"Ba mẹ cho rằng đưa đồ tốt nhất cho con là được? Giao cho con
một thiên kim giàu có? Cho con tiền? Để lại cho con công ty của hai
người? Hay là thanh danh, địa vị và quyền lực? Những thứ này, nếu như mà con muốn, chỉ có thể có được từ trên tay hai người sao?" Lệ Minh Kiệt
lạnh lùng hừ nhẹ, "Nếu nói tài phú cùng địa vị, nếu nói quyền lực và
danh vọng, đối với con mà nói, là dễ như trở bàn tay cực kì đơn giản,
con không thiếu."
"Minh Kiệt. . . . . ." Phương Đồng Ân kinh ngạc nhìn người đàn ông ở bên cạnh, chậm rãi dâng lên đau lòng không thôi.
"Con thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, kết quả thế nào ? Hai
người cứng rắn phá hư từ trong, vài ba lời liền muốn đem thứ quan trọng
nhất cướp đi từ bên người con, tại sao hai người làm như vậy? Tại sao
lại cho là sinh ra con liền có thể nắm trong tay cuộc đời của con?"
"Ta. . . . . . Chúng ta làm như vậy là vì muốn tốt cho con! Con
trai, đứa con gái kia căn bản không xứng với con, cô ta chẳng có cái gì
cả, không có tiền, lại chỉ là nhân viên nho nhỏ, từ nhỏ đã bám theo con
quấy rầy con, cô ta còn bất kính với chúng ta, con quên rồi sao? Cô ta
đã từng ở chửi chúng ta trước mặt con. . . . . ." mẹ Lệ buồn bã tố cáo,
bà không quên con bé đáng ghét Phương Đồng Ân ngay lúc bà đang tái hôn
thì ngay trước mặt tất cả mọi người ở đó nhục mạ bà, nói bà là bà già
không có đàn ông sẽ chết.
"Vậy thì sao? Mẹ quên khi cô ấy nói ra những lời này thì thái độ của con như thế nào sao? Là con đã cười! Bởi vì rất thú vị, cô ấy thay
con nói ra ý nghĩ trong lòng." Lệ Minh Kiệt cười nói, nghĩ đến tình cảnh khi đó, giống như hiên ra rõ mồn một trước mắt, được người bảo vệ ở bên cạnh, có người giúp cậu hả giận, vì cậu bị tổn thương mà ra mặt, cảm
giác này thật ấm áp, cho tới bây giờ cậu vẫn không cách nào quên.
"Con vì một đứa con gái lại làm ra những chuyện này với chúng
ta? Cô ta và chúng ta, rốt cuộc ai cùng con có thân tình máu mủ?" ba Lệ
trách cứ.
"Có thân tình máu mủ? Trừ máu ra, giữa con và hai người nếu so
ra thì người xa lạ còn không bằng, con có một nửa cuộc sống là sống cùng Đồng Ân, mà ba mẹ thì sao? Hai người ở đâu?"
"Minh Kiệt. . . . . . Đừng bảo là." Phương Đồng Ân cắn môi, vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay cậu.
Mặc dù thái độ nói chuyện của cậu nhẹ nhàng chậm chạp như vậy,
nhưng đáy mắt lãnh khốc cùng bi thương đã rơi vào trong mắt của cô từ
lâu, cậu vẫn nỗ lực che giấu yếu ớt của mình, trong lòng cô biết rõ,
song khi cậu thật sự lộ ra vẻ mặt yếu ớt thì cô vẫn không khỏi khổ sở
thay.
"Được rồi! Coi như chúng ta thật đã làm hư chuyện của con, nhưng con cũng không nên lấy tương lai sự nghiệp chính mình nói giỡn, những
thứ này cũng là muốn để lại cho con. . . . . ." ba Lệ đột nhiên yên lặng không nói, hiển nhiên có người đang hướng ông ta báo cáo cái gì đó.
"Minh Kiệt, chúng ta nói chuyện một chút, con không cần phải vì
chút chuyện này giận dỗi cùng chúng ta, mẹ cũng là vì tốt cho con. . . . . . Nếu không như vậy cũng tốt lắm, ngươi và đứa con gái đó muốn tiếp
tục quan hệ bạn bè, mẹ sẽ không xen vào nữa, cũng sẽ không tạo thêm
phiền phức cho cô ta, chỉ cần con trở lại đảm nhiệm CEO, đồng thời lấy
người vợ mà mẹ và ba con đã an bài, coi như con muốn để đứa con gái kia
làm người tình, chúng ta cũng sẽ mở một con mắt, nhắm một con mắt.” mẹ
Lệ nguyện ý thối lui, ôn tồn đề nghị.
“A….” Lệ Minh Kiệt nhíu mày, vẻ mặt thong dong như cũ, một bộ dáng chẳng hề để ý.
Phương Đồng Ân hung hăng thở dốc vì kinh ngạc rụt lại bàn tay
nhỏ bé đang đặt ở trên mu bàn tay của cậu, thân thể không ngừng lui về
phía cửa xe.
Nếu như có thể, cô thật rất muốn nhảy khỏi xe.
Nhìn gương mặt vui vẻ của cậu, cô không nhịn được run cầm cập,
nhỏ giọng nỉ ngon. “Hiện tại….. Cũng không chỉ là núi lửa muốn bộc
phát….”
Cậu tuyệt đối chính là ác ma khoác vỏ bọc thiên sứ, tuyệt đối là vậy….Nếu không phải thì giải thích thế nào khi hiện tại từ trên người
cậu tản mát ra hơi thở cực kỳ lạnh lẽo và quỷ quyệt nóng rừng rực này?
Trời ạ! Thật sự là cô muốn xuống xe…. Nhưng mà, a..a…. Cô không
thể xuống xe, không chỉ không thể xuống xe, thật sự chính là sẽ chết
chắc.
Rốt cuộc cô cũng thông suốt, rốt cuộc biết chính mình mấy ngày nay đã làm chuyện gì.
Nếu như Lệ Minh Kiệt bản thân chính là thiên sứ, cũng chính là
ác ma, có hai tâm hồn, vậy thì người ngu ngốc làm thức tỉnh ác ma chôn
sâu dưới đáy lòng cậu… Chính là cô.
Là cô, cô là đầu sỏ gây nên, là cô làm hại thiên sứ không ngăn cản được ác ma thức tỉnh, là cô giải trừ phong ấn của ác ma.
Lần này thật xong đời rồi!
“Minh Kiệt!” ba Lệ đột nhiên lại rống to ra tiếng, hơn nữa giọng nói lộ ra nhiều lo lắng cùng sợ hãi, “Con rốt cuộc làm cái gì với Dương gia? Tại sao hai tuần lễ ngắn ngủn, giá cổ phiếu Dương gia sụt giảm
mãnh liệt, lâm vào nguy cơ bị đóng băng?”
Phương Đồng Ân cứng ngắc quay đầu, nhìn chằm chằm vào cậu.
“Không phải con đã nói rồi sao?” Lệ Minh Kiệt ưu nhã nắm tay lái trong tay, chậm rãi quay đầu, lộ ra nụ cười gợi cảm mê người, nhìn
Phương Đồng Ân, cặp mắt nhu hòa từ từ trở nên bén nhọn kinh người. “Đây
là một trò chơi… Một trò chơi rất thú vị.”
Lúc này, xe dừng lại trước một khu nhà cao cấp, bóng dáng quản gia thuộc nhanh chóng xuất hiện ở cửa.
Toàn thân cô run rẩy, mở to hai mắt, giả bộ vô tội, giả bộ đáng
thương, cố gắng để cho mình giống như là không hề có lực công kích rồi
lại giống như tiểu bạch thỏ không muốn bị làm thịt.
Ô…. Ai tới cứu cô với?
Cửa xe bị dùng sức đóng lại, phát ra tiếng vang đáng sợ, thân
thể Phương Đồng Ân co rút, khiếp sợ nhìn ra ngoài xe, Lệ Minh Kiệt sải
bước bước vào trong phòng.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cậu, cảm giác sợ hãi từ từ khuếch tán đi, cô có một loại khủng hoảng bị ném bỏ.
Không chút nghĩ ngợi, cô nhanh chóng mở cửa xe, nhảy xuống xe, xông về phía phòng.
Quản gia cung kính chờ ở cửa ra vào, nhìn thấy vẻ mặt gấp gáp sợ hãi của Phương Đồng Ân, hơi lộ ra nụ cười quỷ quyệt, “Phương tiểu thư,
đã lâu không gặp.”
“Bác quản gia…. Chào bác, đã lâu không gặp.” Nụ cười của cô cứng ngắc, âm thầm thề, mặc dù thoạt nhìn bác quản gia vẫn thong dong như
cũ, nhưng đáy mắt tản ra ánh sáng tuyệt đối ghi là “Tôi chờ xem kịch
vui.”
“Thiếu gia ở trên lầu.” Quản gia rất tốt bụng nhắc nhở.
“Cám ơn.” Mặt cô lúng túng, hiển nhiên đối với chuyện của cô và
Minh Kiệt bác quản gia cũng biết sơ sơ một hai điều, cho nên mới dùng
ánh mắt quỷ dị này nhìn cô.
“Phương tiểu thư.” Quản gia đột nhiên mở miệng.
Cô dừng bước lại, “Ách…..Dạ?”
“Thiếu gia nổi giận…. Không nhỏ, xin cô tha thứ.” Quản gia nói ngụ ý.
“Ách….” Minh Kiệt nổi giận không nhỏ, đại biểu cậu sắp tức nổ tung, đúng không!
Khóe miệng Phương Đồng Ân co rúm, không biết nên cười hay nên
khóc, hay là dứt khoát chạy trốn lần nữa, chờ vị đại gia trên lầu bớt
giận lại nói tiếp?
“Mấy ngày nay, thiếu gia không tìm được cô, liên lạc cũng không
được, điện thoại cũng không gọi được, cậu ấy không chỉ lo lắng, còn rất
bi thương, nhất là khi cậu ấy phát hiện cô cố ý muốn vứt bỏ cậu ấy….”
Đợi đã nào…! Ai muốn vứt bỏ cậu ta? Cô muốn vứt bỏ cậu ta?
Cô không có! Cô chưa nói! Căn bản cô không có tính toán làm như vậy, chỉ là…. Chỉ là…..
Nghĩ tới điều gì, cô lại ảo não đau lòng.
Cô sai lầm rồi. Quả thật cô quá mức nhát gan, từng có loại ý
niệm không trách nhiệm này, nhưng….. chỉ là muốn cũng không có nói ra
khỏi miệng, cậu làm sao biết?
“Cho nên mời cô cùng cậu ấy nói kỹ một chút, dù sao thiếu gia
rất lệ thuộc vào cô, rất coi trọng cô… cô đối với thiếu gia mà nói, là
quan trọng nhất.” Quản gia nghiêm túc nói ra sự thật.
Phương Đồng Ân mở to con mắt, vừa tự trách vừa đáng thương phát
hiện ra, người quản gia từng có ấn tượng thật tốt với cô hóa ra lại là
người xấu, lại biết cô sắp làm việc gì sai, lửa cháy thêm dầu, ép cô
không thể không lấy cái chết tạ tội.
“Cháu biết rồi, bác quản gia, cám ơn bác.” Cám ơn bác tàn nhẫn
nhét vào một cây đao ở ngực của cháu, để cho cháu có quyết tâm chịu hình chờ chết.
“Không khách khí, như vậy… Phương tiểu thư, chúc cô may mắn.”
Quản gia cười mị mị mà nói, rõ ràng mọi người tại nghiệp một người gánh.
Phương Đồng Ân bĩu môi, đạp đạp bước chân nặng nề, mang theo tâm tình sám hối, chậm rãi đi lên phía trên lầu, bước lên đoạn đầu đài.