Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 19: Chương 19




Tiệc sinh nhật của Hoa Phẩm Phác được tổ chức cực kỳ long trọng, Hoa gia đặt mở mười sáu mâm cỗ tại khách sạn xa hoa nhất của thành phố S, chỉ cần là bạn bè thân thích của Hoa gia thì tất cả đều được mời đến, nhân vật chính mừng sinh nhật hai mươi tuổi nên ăn mặc rất kiểu cách tỉ mỉ, khiến rất nhiều thân thích quen thuộc với vẻ ngoài của cô đều thấy hoảng hốt, Hoa Phẩm Phác ngày đó trong mắt mọi người giống như một nàng tiên nữ giáng trần.

Mãi tận đến mùng sáu âm lịch, cả nhà chú Hoa mới lưu luyến không nỡ tạm biệt người anh, nhanh chóng đáp chuyến bay khỏi thành phố S, chú Hoa phải tới trước chúc tết cho cơ quan đơn vị vào mùng bảy, mùng tám phải đi làm lại. Chú Hoa ngồi trên máy bay, đem biên lai giấy tờ cửa hàng mà anh trai tặng đưa lại cho vợ mình, thím Hoa vừa nhìn thấy số tiền phải trả thì tay run không ngừng, nếu xét theo tiền lương của bà và chú Hoa, số tiền trên biên lai này không ăn không uống mười năm cũng không để dành đủ, không ngờ một người anh chỉ buôn bán cá lại có thể hào phóng tặng cậu em một số tiền lớn thế này, bùi ngùi cảm khái buôn bán sẽ giàu nhanh nhưng mạo hiểm đúng thời, càng thêm hảo cảm đối với người anh chồng này.

“Anh cả anh thật không tệ, đúng là đối xử tử tế với mọi người!” Thím Hoa cẩn thận cất kỹ biên lai.

“Đúng vậy, anh cả đối xử với ai cũng tốt hết, đối xử với anh chị em bên kia của chị dâu cũng chẳng than một câu nào.”

“Ừm, tôi thấy mà, thân thích trong sinh nhật Phẩm Phác đều rất nhiệt tình.” Thím Hoa ở nhà ông anh chồng một tuần, cảm nhận được người thân bạn bè nhà họ Hoa đều rất hòa hợp.

“Cháu trai, cháu gái, hai đứa cháu nhà tôi đều cực kỳ xuất sắc.” Trong mắt chú Hoa hiện lên vẻ kiêu ngạo.

“Phẩm Tiệp nhà chúng ta thì không tốt sao?” Thím Hoa đồng ý quan điểm với chú Hoa, nhưng lại không phục lời khen của chú Hoa cho con gái nhà mình, trong mắt người làm mẹ, con cái nhà mình mới là tốt nhất.

“Tốt, đương nhiên là tốt, đời sau nhà họ Hoa sao lại không tốt được!” Chú Hoa bị dáng vẻ ghen tức của thím Hoa chọc cười, phát ra một trận cười sảng khoái từ trong họng, mùa xuân năm nay thăm người thân, tâm trạng của chú Hoa vô cùng khoan khoái.

Tết âm lịch trôi qua, Hoa Phẩm Tố bước vào học kỳ hai của lớp mười, đó cũng là năm mà tháng năm này, ngõ Thanh nhỏ khu tây ở thành phố S bắt đầu động dời. Ngày 1/5 là ngày Quốc Tế Lao Động, Hoa Phẩm Tố đặc biệt đi một chuyến đến ngõ Thanh nhỏ, nhìn thấy cư dân trong ngõ đã chuyển đi hết một nửa, hóa ra con ngõ náo nhiệt này thoáng cái đã mang nét vắng lặng như vậy, Hoa Phẩm Tố đi cùng với Phương Đồng, đi đến phòng nhỏ của Trương Kiến Tuấn sống cùng bà nội kiếp trước, nhìn vào cửa sổ thủy tinh bị vỡ, căn phòng ba gian hoàn toàn trống trơn, đồ vật bên trong đã mang đi từ lâu, Hoa Phẩm Tố nhìn chằm chằm con quay nằm trên mảnh sàn trống trong căn phòng, trong lòng nổi đủ loại cảm xúc, kiếp trước lúc còn bé, cậu thường xuyên chơi con quay trên mảnh sàn trống giống nhau như đúc này. Bốn năm sống lại trôi qua nhanh chóng, nhân sinh quỹ tích của Trương Kiên Tuấn ở kiếp trước phảng phất như một giấc chiêm bao, nhìn thấy con quay này, Hoa Phẩm Tố lại xác định kiếp trước không phải là mơ, là chân thật trải qua.

“Dời đi càng tốt! Dời đi thì có thể xây nhà mới rồi, mấy căn phòng thấp bé này thật đáng chán! Mùa hè thì nóng muốn chết, mùa đông lại lạnh chết đi được.” Phương Đồng giơ cây kem trong tay l**m láp, Phương Đồng và Đại Đầu đều lớn hơn Hoa Phẩm Tố một tuổi, Phương Đồng tám tuổi mới được học tiểu học, bây giờ cao cũng chỉ có 1m 73, làn da cũng không còn đen giống như trước, cả dáng người cũng không còn béo giống trước nữa, vóc dáng y cao tương đương với Hoa Phẩm Tố, nhưng khung xương lại to hơn Hoa Phẩm Tố nhiều, dáng người có vẻ to thô và chắc chắn hơn, dáng người như vậy lại giống như đang chế giễu dáng người dong dỏng cao của Hoa Phẩm Tố. Mã ngoài Phương Đồng thay đổi rất nhiều, nhưng cái tính trẻ con kia vẫn không lẫn đi đâu được, vẫn cứ làm mấy việc thoải mái, vẻ mặt nhàn nhã, cái miệng háu đói.

“Nhà cậu chuyển đến nơi tốt nào vậy?” Ngõ Thanh nhỏ đi dời dân cư cũng có mấy nơi tốt để lựa chọn vào ở. Nhà Phương Đồng thuộc nhóm thứ hai di dời khỏi ngõ Thanh nhỏ.

“Bố tôi nói tôi đang học ở Ngũ Tạng thì tất nhiên phải chuyển đến nơi nào gần Ngũ Tạng rồi.” Không biết Phương Đồng lại nghĩ như thế nào, thi trung học thì không điền trường nào gần nhà mình, ngược lại còn điền đến tận Ngũ Tạng gần nhà mới Hoa gia.

“Nhà chuyển đến gần Ngũ Tạng, bố cậu đến chợ đi làm thì lại xa.” Bố của Phương Đồng làm quản lý ở một khu chợ trong khu phụ cận ngõ Thanh nhỏ.

Phương Đồng trầm mặc một hồi: “Sau này tôi sẽ hiếu thảo với bố mình.”

Hoa Phẩm Tố kỳ quái liếc nhìn Phương Đồng một cái, Phương Đồng nói năng cứ như đang xin lỗi với bố mình.

“Hoa Phẩm Tố! Phương Đồng!” Đại Đầu Lưu Quốc Hưng chạy xe đạp từ ngõ bên kia sang đây, sau yên xe chở rất nhiều đồ vật linh tinh.

“Đại Đầu, cậu đang đi đâu thế?” Đã lâu rồi Hoa Phẩm Tố chưa gặp mặt Đại Đầu, Đại Đầu và Phương Đồng cùng tuổi nhau, so với Phương Đồng vào tiểu học sớm một năm, thành tích Đại Đầu không tốt, thi tốt nghiệp cấp hai xong thì thi vào một trường dạy nghề, vào học một trường nghề, Đại Đầu không gặp được Phương Đồng học Ngũ Tạng, số lần đến nhà họ Hoa càng ít đi.

“Nhà ở đây phải phá bỏ trước tiên, vẫn còn mấy thứ linh tinh vụn vặt, bố tôi kêu tôi lấy xe chở sang nhà mới.” Đại Đầu phấn khích khi nhìn thấy bạn tốt, nhóm nhà hắn là nhóm đã dời đi từ trước, cũng đã chuyển hẳn tới luôn nhà mới.

“Ngày nào mới bắt đầu tháo dỡ?” Hoa Phẩm Tố vuốt ve gốc cây trước căn phòng nhỏ ấy, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.

Kiếp trước, khi ngõ Thanh nhỏ bị phá bỏ phải dời đi nơi khác, Trương Kiên Tuấn được bố cậu đón về nhà mới, phí đền bù dỡ nhà trong ngõ cũng đều về tay ông, đợi đến khi Trương Kiên Tuấn được nghỉ hè lớp 11 trở về ngõ Thanh nhỏ, cậu chỉ thấy được một đống hoang tàn phế tích. Trương Kiên Tuấn không hòa hợp được với các thành viên trong ngôi nhà mới ấy, mẹ kế nói năng hết xoi mói lại đến khiêu khích, Trương Kiên Tuấn tức giận, cấp ba cũng chẳng học, một thân một mình cô độc bước ra xã hội làm công tự nuôi sống bản thân, Trương Kiên Tuấn kiếp trước đổi việc hơn cả chục lần, nghiệm qua đến bảy tám loại ngành nghề.

“Ngày Quốc Tế Lao Động trôi qua là dỡ ngay.” Đại Đầu chỉ chỉ thông báo dán ngay cửa nhà bên cạnh.

“Ai, cứ phá bỏ như vậy sao.” Hoa Phẩm Tố nhìn vào con ngõ u tĩnh, thở dài.

“Cậu còn thấy tiếc à, chúng tôi chỉ mong sao dỡ nhanh đi đấy, ở cái nơi này phát chán rồi.” Thái độ của Đại Đầu đối với việc ngõ Thanh nhỏ bị phá dỡ giống y như Phương Đồng, bọn họ đều chán ngấy cái nơi tồi tàn phải ở từ bé đến lớn này rồi.

“A, tôi không tiếc.” Hoa Phẩm Tố cười, cậu chỉ lưu luyến sự ấm áp của người bà dành cho cậu trong kiếp trước, sau khi căn phòng này dỡ xuống, cũng vừa đem những kỷ niệm ấm ấp của cậu dỡ xuống thôi.

Cả cái ngõ Thanh nhỏ, đại khái là cũng chỉ có Hoa Phẩm Tố xuyên qua mới ôm ấp tình cảm lưu luyến, còn những người dân khác trong ngõ thì lại đều vui sướng, nhà ngói thấp bé, đổi sang nhà cao sáng sủa thoải mái là lựa chọn của người người, yêu cầu khi đó của mọi người đơn giản vô cùng, công tác di dời cũng triển khai rất tốt.

Hoa Phẩm Tố nói lời vĩnh biệt với ký ức trước đây vào ngày Quốc Tế Lao Động, ngày hôm sau đã chạy lên cửa hàng thủy sản Hoa gia uống rượu mừng của Tiểu Triệu, rượu mừng của Tiểu Triệu không phải là rượu mừng kết hôn mà là mừng cô con gái rượu được trăm ngày tuổi. Trước lễ quốc khánh năm ngoái, Tiểu Triệu mới cùng kết hôn cùng cô em gái thanh mai trúc mã bé hơn hai tuổi, cán đích chạy cư li dài cho chuyện tình mười một năm yêu đương. Bố Hoa được mời đi làm người chứng hôn, lại còn được xếp là người đầu tiên khi Tiểu Triệu phát biểu lời cảm ơn trong hôn lễ, không có ông, hôn nhân của hắn sẽ càng gặp nhiều khó khăn, nếu không chừng hắn và thanh mai trúc mã của mình sẽ càng hữu duyên vô phận.

Nhắc đến chuyện hôn nhân của Tiểu Triệu, Hoa Phẩm Tố còn cho rằng đó là một câu chuyện có thể viết nên một thiên tiểu thuyết. Tiểu Triệu và cô vợ Tiểu Tuyết là hàng xóm, Tiểu Tuyết nhỏ hơn Tiểu Triệu hai tuổi, lúc Tiểu Tuyết mười bảy t uôi, hai người bắt đầu liếc mắt đưa tình nảy sinh tình cảm, khi ấy bọn hỏ còn nhỏ tuổi, hơn nữa tính tình bố mẹ Tiểu Tuyết khá là cố chấp, hai người chỉ biết lén lút qua lại, Tiểu Triệu phải vào tù vì trộm cắp xe đạp năm hai mươi tuổi, đến khi hai mươi hai tuổi mãn hạn tù được phóng thích trở về, Tiểu Tuyết vẫn giữ mãi một mối tình thâm dành cho Tiểu Triệu, không hề ghét bỏ một Tiểu Triệu đã từng phải ăn cơm tù, thế nhưng sau khi bố mẹ Tiểu Tuyết biết được tình cảm yêu đương của mấy đứa trẻ thì tức giận đến nhảy dựng lên, sao con gái họ có thể gả cho một người không công ăn việc làm, còn là một tên trộm bị kết án chứ?

Ban đầu bọn họ yêu cầu con gái đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Triệu, nhưng Tiểu Tuyết lại không chịu nghe theo, hai người họ chạy đến Triệu gia làm loạn một trận, nói chuyện khó nghe cực kỳ, kéo theo toàn bộ láng giềng chung quanh chạy đến xem náo nhiệt, ông Triệu sĩ diện vô cùng, thấy bố mẹ Tiểu Tuyết khóc lóc om sòm loạn cả lên, tức giận đến suýt chút nữa vào bệnh viện, chuyện xảy ra đến nước này, cho dù Triệu gia có coi trọng Tiểu Tuyết, cũng không muốn con trai mình cưới cô gái này về làm vợ.

Xem ra chuyện lúc ấy, nếu đôi tình nhân này không muốn lại làm bố mẹ đôi bên tức chết, cũng chỉ có thể chia tay đôi đường, đúng như kỳ vọng của bố mẹ hai bên đôi tình nhân này, hai người cắt đứt tình cảm lưu luyến, không gặp lại. Bố mẹ đôi bên lúc ấy đều nhẹ nhàng thở ra, tưởng rằng hai nhà kết thù kết oán từ nay cũng không bao giờ qua lại nữa, vậy mà có thể khiến bố mẹ đôi bên lại trợn mắt há hốc mồm, Tiểu Tuyết thẳng đến hai mươi tám tuổi cũng không chịu lập gia đình, Tiểu Triệu tới ba mươi tuổi cũng không chịu xem mắt.

Nhìn thấy con gái qua mất tuổi thanh xuân, thái độ bố mẹ Tiểu Tuyết mềm xuống, nhẹ nhàng nói rằng chỉ cần con gái chọn trúng ý ai, bọn họ cũng không phản đối, vừa ngay ngày hôm sau, Tiểu Triệu mời bố Hoa tới cửa cầu hôn, sau khi bố mẹ Tiểu Tuyết biết được người cầu hôn là Tiểu Triệu, khỏi phải nói buồn bực biết bao nhiêu, nhưng buồn bực thì chỉ buồn bực, tuổi tác con gái nay đã lớn, không dám để chậm trễ thêm, hơn nữa Tiểu Triệu làm việc cho cửa hàng thủy sản Hoa gia, tiền lì xì hằng năm mà bố Hoa cho đã hơn ba vạn, lại thêm tiền lương một vạn, thu nhập tương đối không tệ, nhà tân hôn cũng đã được mua, bố mẹ Tiểu Tuyết cứ như vậy nghẹn ngào đồng ý hôn nhân của con gái.

Tiệc rượu mừng trăm ngày con gái của Tiểu Triệu và Tiểu Tuyết, hai gia đình vui vẻ hòa thuận, chẳng nhìn ra hai bên gia đình đã từng muốn sống muốn chết với nhau đến. Hoa Phẩm Tố lại càng bội phục một Tiểu Tuyết hay ngại ngừng xấu hổ, người ta nói kháng chiến tám năm, cái cô Tiểu Tuyết này không bạo lực tám năm thì nhất quyết không hợp tác mà! Thì ra biện pháp a Tam Ấn Độ cũng có thế áp dụng trong đấu tranh hôn nhân nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.