Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 41: Chương 41




Sáng sớm mùng một đầu năm, Trang Cẩm Ngôn lái xe đưa hai chị em Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác đến ngoại ô thăm mồ bố mẹ, nơi chôn cất của bố Hoa mẹ Hoa cách thành phố S rất xa, Trang Cẩm Ngôn xuất phát từ nhà ở khu Nam thì phải mất hơn một tiếng mới chạy đến nghĩa trang, nghĩa trang này có núi nhỏ bao lấy xung quanh, cây cối um tùm, hoa cả phong phú, cho dù là mùa đông, cũng nhìn trông thật tràn đầy sức sống, bia mộ trong nghĩa trang được xếp dài đến vài dặm, hình thành nên nét đối lập rõ nét.

Mộ của bố Hoa mẹ Hoa rất cao cấp, trên bia mộ là ảnh chụp hai người được đặt song song, Hoa Phẩm Tố đều chọn ảnh màu cho bố mẹ mình, hai người trong hình trên bia mộ cũng là dáng vẻ hạnh phúc, chính là cái loại dáng vẻ mà Hoa Phẩm Tố thường thấy nhất.

Chị em Hoa gia thắp hương cho bố mẹ, dập đầu lạy…, sau khi đốt tiền giấy vàng mã xong, Trang Cẩm Ngôn bước tới, rất cung kính dập đầu ba cái ở trước mộ, trong trí nhớ anh cũng không ấn tượng gì nhiều đối với bố Hoa mẹ Hoa, nhưng anh đã nhận ân huệ từ họ, khi say rượu ở quán cơm “Quay về một lần” kia, bố Hoa đã giúp anh tắm táp, mẹ Hoa giúp anh giặt quần áo, di vật của bố mẹ anh cũng nhờ có bố hoa nghĩa hiệp mới có thể gửi nhờ ở ngôi nhà trong ngõ Thanh nhỏ. Hoa Phẩm Tố giúp anh năm ngàn đô la tiền mửng tuổi, mà số tiền ấy cũng là do bố Hoa mẹ Hoa cực khổ kiếm ra được, Trang Cẩm Ngôn đến nơi đất khách quê người đã phải dựa vào số tiền ấy để vượt qua cuộc sống không quen thuộc lúc ban đầu, nói cho cùng, Trang Cẩm Ngôn anh đã nhận rất nhiều ân huệ từ bố Hoa mẹ Hoa.

Sau khi trở về từ nghĩa trang, hai chị em Hoa gia đến nhà ông ngoại chúc tết, Trang Cẩm Ngôn thì đến nhà cựu thư ký của bộ trưởng Liêu, nay đã là chủ nhiệm văn phòng chính phủ thành phố S để chúc tết.

Ông ngoại Hoa Phẩm Tố mặc dù mới hơn bảy mươi tuổi, nhưng hai tai cũng đã không nhạy như trước, hàm răng cũng rụng mất vài chiếc, sức khỏe suy yếu, cả ngày có hơn nửa thời gian là nằm đờ ra trên giường, ông vẫn luôn sống cùng đứa con lớn đến nay. Bố Hoa mẹ Hoa đột nhiên qua đời, các cậu và các dì cũng chưa từng nhắc đến chuyện này trước mặt ông lão, cho nên ông cũng không biết con gái lớn và con rẻ ông đã qua đời hơn một năm.

Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác quay sang điên cuồng hét thật to vào tai ông lão vài lần, ông gật đầu tỏ vẻ nghe rồi, trong miệng lại nói con gái lớn đâu? Sao lại không thấy tới?

Mợ cả Hoa Phẩm Tố không thể làm gì khác hơn là hô hào giải thích vào tai bố chồng, nói rằng bố Hoa mẹ Hoa bận việc buôn bán nên không rảnh mà đến.

Ông ngoại Hoa Phẩm Tố nghe xong câu giải thích, bèn kéo Hoa Phẩm Tố đến trước mặt, giọng điệu ngọng nghịu oán giận bố mẹ của cậu, ông nói mình lớn tuổi rồi, chỉ muốn nhìn mặt con gái một chút, dựa vào tình trạng sức khỏe ông bây giờ, gặp con gái lần nào thì cứ tính lần nấy. Ông oán giận sao con gái lớn rồi thằng con rể chỉ biết buôn bán kiếm tiền, cứ để ông nhanh đi đến chỗ lão già Karl Marx luôn cho rồi.

“Tiền kiếm bao nhiêu cho đủ, đủ ăn đủ mặc là tốt rồi, để làm chi mà liều mạng như thế.” Bàn tay khô gầy của ông nắm chặt lấy đứa cháu trai.

“Bố! Hai vợ chồng em nó cũng vì con cái thôi mà, hai người bọn họ còn có gánh nặng con cái, đương nhiên phải khổ cực hơn với chúng ta rồi.” Mợ cả của Hoa Phẩm Tố vội vã hô to vào tai bố chồng.

“Ừ, ta biết hai người bọn nó còn gánh nặng con cái, nhưng mà, nha đầu! Con nhớ trở về nói bố mẹ con, ông ngoại con thực sự nhớ chúng lắm, lúc rảnh rỗi thì qua một lát xem ta đây sắp xuống hố.” Hoa Phẩm Tố bị ông ngoại cầm tay đung đưa vài cái.

“Ông ngoại, con là Phẩm Tố, không phải Phẩm Phác đâu.” Hoa Phẩm Tố bị ông ngoại nhận nhầm thành chị mình, chỉ biết dở khóc dở cười.

Ông ngoại Hoa Phẩm Tố nghe xong cháu trai rống to, ông lại vẫn đến trước mặt Hoa Phẩm Tố tỉ mỉ xem xét rồi gật đầu: “Đúng rồi, là nha đầu Phẩm Phác mà, lỗ tai ông không tốt, nhưng mắt còn thấy rõ, con là chái gái Phẩm Phác xinh đẹp đây mà, tên con và em trai con là ông giúp đặt chứ đâu, ông nào có biết được mấy chữ mà đặt tên cho con. ” Ông ngoại Hoa Phẩm Tố xác nhận ông không nhận lầm người, lại vẫn cứ lôi kéo Hoa Phẩm Tố bắt đầu lải nhải mấy chuyện xưa cũ, trong trí nhớ ông, tính tình đứa cháu ngoại này là tốt nhất, chịu khó nghe ông càu nhàu cực kỳ.

“Phẩm Tố, con cứ ngồi nghe ông ngoại nói một lát đi, đã lâu rồi ông không lên tinh thần như hôm nay.” Mợ cả Hoa Phẩm Tố giải thích ông cụ hôm nay rất khác thường.

Hoa Phẩm Tố bó tay chẳng thể nói rõ ràng với ông cụ bị điếc, mình là cháu trai chứ không phải cháu gái của ông, đành phải thành thật cúi đầu nghe ông cụ giảng giải chuyện xưa khi còn bé.

Đó chính là lần cuối cùng ông ngoại Hoa Phẩm Tố lải nhải chuyện cũ trước kia trước mặt tiểu bối, ba tháng sau, ông cụ ra đi trong một giấc chiêm bao khi đang ngủ, cho đến chết ông vẫn không biết con gái lớn và con rể mình đã về nơi suối vàng trước cả ông.

Mồng năm tháng giêng, Hoa Phẩm Tố và Trang Cẩm Ngôn cùng đến nghĩa viếng mồ bố mẹ anh ở ngoại ô phía nam. Khi còn sống, bố Trang vẫn luôn chọn ngày này để dẫn con trai đến viếng mồ mả người thân, Trang Cẩm Ngôn cũng chịu ảnh hưởng từ bố mình, cũng chọn ngày này tháng giêng để viếng mồ người thân.

Mồng năm tháng giêng hôm nay có rất nhiều người đến bái tế, Trang Cẩm Ngôn cho xe chạy vào bãi đỗ xe, cùng Hoa Phẩm Tố xuống xe rồi mang đồ cúng đi bộ vào nghĩa trang. Địa hình nghĩa trang ngoại ô phía nam rất cao, người đến tế bái phải đi như leo núi một đoạn mới có thể đến nghĩa trang, Hoa phẩm Tố còn đang tập trung đi bộ, Trang Cẩm Ngôn bên cạnh bỗng nhiên kéo tay cậu dừng lại.

“Làm sao vậy?” Hoa Phẩm Tố phát hiện ánh mắt Trang Cẩm Ngôn híp lại nhìn thẳng tắp phía trước, giống như đã phát hiện thứ gì đó.

“Bác của anh tới!” Trang Cẩm Ngôn thản nhiên nói.

“Hả? Bộ trưởng Liêu đến? Ở đâu?” Hoa Phẩm Tố xoay đầu bốn phương, vẫn không phát hiện thứ gì bất thường.

“Ở trước mộ bố mẹ anh.”

“Nhưng bây giờ đâu nhìn thấy mộ bố mẹ anh chứ.” Hoa Phẩm Tố giật mình, bây giờ cậu vẫn còn ở sườn núi, đâu thể nhìn thấy đỉnh núi trên kia, Trang Cẩm Ngôn có mắt X quang sao?

“Có người đề phòng chung quanh.” Lúc đi lên thì Trang Cẩm Ngôn đã phát hiện có điều gì đó không thích hợp, anh cảm thấy có một hai người không giống người đến viếng mồ mả, chờ khi đến sườn núi, sau khi trông thấy người trước chính là tiểu Hàn, Trang Cẩm Ngôn mới rõ có ai đã lên đỉnh núi thăm mộ.

“Em không thấy như vậy?” Hoa Phẩm Tố xoay người quan sát những người chung quanh, ngây ngẩn không phát hiện điều gì bất thường.

“Tiểu Trang!” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đứng ven đường chào hỏi Trang Cẩm Ngôn.

“Chào anh Hàn! Bác tôi ở phía trên sao?” Trang Cẩm Ngôn kéo Hoa Phẩm Tố đi đến bên cạnh tiểu Hàn, anh thật không ngờ rằng bộ trưởng Liêu sẽ đích thân đến thăm mồ bố anh.

“Một mình bộ trưởng Liêu ở phía trên.” Tiểu Hàn vừa nói chuyện, lại vừa đưa mắt nhìn Hoa Phẩm Tố.

“Đây là bạn, cũng là em trai tôi.” Trang Cẩm Ngôn nắm thật chặt tay của Hoa Phẩm Tố.

“Lên đi, bộ trưởng LIêu cũng đã ngẩn người trên đó được một lúc rồi.” Tiểu Hàn xác nhận thân phận Hoa Phẩm Tố vô hại, mới tránh sang một chút, nhường đường cho Trang Cẩm Ngôn và Hoa Phẩm Tố đi tới.

Hoa Phẩm Tố lúc này mới nhận ra, tiểu Hàn đứng ở sườn núi luôn dò xét kỹ người lên núi có nguy hiểm hay không.

Nhanh chóng đến đỉnh núi, Hoa Phẩm Tố phát hiện có một người mặc khoác ngoài màu đen, dáng người cao lớn khôi ngô đứng thẳng trước một bố mẹ Trang Cẩm Ngôn.

“Đó chính là bộ trưởng Liêu sao?” Hoa Phẩm Tố có hơi khẩn trương, kiếp trước rồi đến kiếp này, cậu cũng chỉ mới nhìn thấy mấy loại cấp bậc bộ trưởng hay quan to trên TV mà thôi.

“Ừm, bố anh coi ông như anh trai, bộ trưởng Liêu tựa như bác ruột của anh vậy.” Trang Cẩm Ngôn nhéo nhéo bàn tay của Hoa Phẩm Tố, muốn cậu thoải mái không cần quá cẩn trọng.

Trang Cẩm Ngôn cũng không bằng lằng nói nhiều đến chuyện trong nhà, nếu hôm nay không đụng phải bộ trưởng Liêu ở đây, Trang Cẩm Ngôn cũng sẽ không cố ý giải thích quan hệ giữa bố Trang và bộ trưởng Liêu.

“Bác ruột?” Hoa Phẩm Tố lại nghĩ chữ “ruột” này có nghĩa khác, nếu là người thân, sao bố Trang gặp chuyện không may cũng không thấy ông bác ruột này giúp đỡ chứ ha. Lẽ nào khi đó thật sự không có con đường thứ hai có thể đi?

Trang Cẩm Ngôn bây giờ cũng không có thời gian để giải thích thắc mắc của Hoa Phẩm Tố, cũng vì họ đã đi đến trước mộ rồi.

“Bác à!” Trang Cẩm Ngôn thấp giọng nói chuyện với bộ trưởng Liêu, bàn tay đang nắm tay Hoa Phẩm Tố cũng buông ra.

“Cẩm Ngôn, con tới rồi.” Bộ trưởng Liêu nghe thấy tiếng động phía sau, bèn quay người lại.

“Vốn dĩ bố đều dẫn con đi thăm mồ mả vào mồng năm.”

“Tập quán gia đình con là như thế mà. Cậu bạn nhỏ này là con nhà ai?” Ánh mắt sắc bén của bộ trưởng Liêu quan sát Hoa Phẩm Tố.

“Đây là Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố, lúc trước con đều nhờ vào cậu ấy giúp đỡ.” Trang Cẩm Ngôn khoác tay lên vai Hoa Phẩm Tố.

“Xin chào! Bác Liêu!” Hoa Phẩm Tố kính cẩn lễ phép bước lên chào hỏi, bộ trưởng Liêu có khuôn mặt dài như chữ “quốc”, nếp nhăn trên mặt thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc đen bóng, vẻ mặt uy nghiêm, sắc mặt có hơi nhợt nhạt.

“À, con chính là đứa bé đã giúp đỡ cho Cẩm Ngôn sao! Không tệ, đúng là một đứa bé tốt có tình có nghĩa.” Bộ trưởng Liêu nghe cựu thư ký báo cáo tình hình, ông biết có một cậu thiếu niên đã giúp đỡ cho Trang Cẩm Ngôn, khi đó ông đang bị quan sát gắt gao nên không hành động gì được, muốn sắp xếp thế nào cho Trang Cẩm Ngôn đều phải chờ phong ba qua đi mới có thể hành động, khoảng thời gian mà Trang Cẩm Ngôn bất lực nhất cũng nhờ có cậu thiếu niên này ra tay giúp đỡ.

“Bác, để con dập đầu trước bố mẹ trước đã.” Bộ trưởng Liêu còn đứng trước mộ, cản trở Trang Cẩm Ngôn bái lạy bố mẹ mình.

“Ừ, làm đi!” Bộ trưởng Liêu lùi qua một bên, đưa tay chắp sau lưng, xoay người nhìn phong cảnh phía xa.

Trang Cẩm Ngôn bắt tay mang đồ cúng đặt tới trước mộ, phát hiện trước mộ bày đầy hoa tươi, anh mới chợt nhớ đến tết âm lịch năm ngoái khi mới về nước đã nhìn thấy hoa tươi này trước mộ bố mẹ mình, cũng giống như bó hoa này, lẽ nào bộ trưởng Liêu hàng năm đều tự mình đến cúng tế trước mộ bố mẹ anh, mà không phải chỉ phái người đến quét mộ thôi?

Trang Cẩm Ngôn dọn đầy đủ đồ cúng, dập đầu “thùng thùng” ba lần, hai tay chấp trước ngực, nhẹ giọng nói rằng: “Bố! Mẹ! Bên cạnh con chính là Phẩm Tố, khi hai người qua đời, vẫn là cậu ấy luôn đồng hành cùng con cho đến tận bây giờ, Phẩm Tố như bạn tốt của con, càng như người thân của con, bố! Mẹ! Hai người cứ xem như con có thêm một cậu em trai đi!”

Trang Cẩm Ngôn nói xong, quay đầu nhìn sang Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố thông minh, hiểu ngay là Trang Cẩm Ngôn đang muốn cậu hãy dập đầu lạy bố Trang mẹ Trang một lần, bởi vì Trang Cẩm Ngôn đã xem cậu như người thân ruột thịt trong nhà.

Bộ trưởng Liêu nghe Trang Cẩm Ngôn khấn vái với bố mẹ lần đầu tiên sau khi trở về nước, nhìn hai người đang dập đầu trước mộ, ông nhíu mày, cháu của mình và cậu thanh niên xinh đẹp Hoa phẩm Tố hòa hợp khi ở cạnh nhau, bất cứ lúc nào, dường như hành động giữa hai người đều có một sự hài hòa phù hợp giữa họ.

“Bác à! Bác còn ở thành phố S bao lâu?” Cúng bái xong, Trang Cẩm Ngôn, Hoa Phẩm Tố đi theo bộ trưởng Liêu chầm chậm xuống núi.

“Cẩm Ngôn, bác đến thành phố S không muốn quầy rầy đến địa phương, cứ trực tiếp đến sân bay về thành phồ B thôi, con có rãnh rỗi thì lại đến thăm bác gái, bà ấy nhắc đến con suốt ngày.” Bộ trưởng Liêu bí mật đến thành phố S, mồng năm tháng giêng hàng năm ông đều sẽ bay đến thành phố S tự mình cúng tế cậu em của ông, người hy sinh tính mạng vì ông, bố Trang.

“Vâng, con bây giờ còn đang bận bịu với công ty, chờ công ty đi vào quỹ đạo, con sẽ thường xuyên đến thành phố B thăm bác.”

“Tiểu Hoa cũng đi đi, đi cùng với Cẩm Ngôn, không có con, Cẩm Ngôn sẽ phải khổ cực hơn nhiều rồi.” Bộ trưởng Liêu cũng không hề quên mất Hoa Phẩm Tố.

“Bác Liêu, có cơ hội con sẽ cùng Cẩm Ngôn đến thành phố B thăm hỏi bác.” Hoa Phẩm Tố có hơi kích động, đây chính là do bộ trưởng mời đó nha.

Đến chân núi, bộ trưởng Liêu lên xe chuyên dụng, Hoa Phẩm Tố mới phát hiện giữa những người đi đường chung quanh lại có đến năm sáu tên cớm chìm. Nhìn ba chiếc xe có rèm che xa dần, Hoa Phẩm Tố chỉ biết phục sát đất con mắt nhìn người của Trang Cẩm Ngôn, mấy tên cớm chìm mặc thường phục làm cậu không cách nào nhận ra điểm khác thường, vậy mà Trang Cẩm Ngôn lại có thể nhận ra dễ dàng thế đấy.

“Cẩm Ngôn, bộ trưởng Liêu này vẫn nhớ đến bố anh ha!” Hoa Phẩm Tố nghĩ, người làm chính trị trung ương/ cục thường ủy, bộ trưởng cả một ngành trung ương vẫn có thể cố ý đích thân đến cúng tế bố của Trang cẩm Ngôn, có thể thấy được ông có tình cảm sâu nặng đối với bố Trang.

“Ừ, đúng vậy.” Trang Cẩm Ngôn lái xe, nhẹ nhàng trả lời Hoa Phẩm Tố, làm sao ông ta lại không nhớ rõ, bố mình đã phải trả giá mạng sống.

“Cẩm Ngôn, lúc ấy, sẽ không có con đường thứ hai cho bố anh sao? Ông sẽ không nhớ anh chút nào sao?” Hoa Phẩm Tố cảm thấy một người bố thương con mình sẽ luôn nghĩ ngay đến con mình đầu tiên, Trang Cẩm Ngôn đã không có mẹ, bố Trang không có khả năng bỏ lại con trai của mình đơn giản như thế, rốt cuộc là đường cùng đến thế nào mới khiến bố Trang phải tự sát như thế?

“Đúng vậy, một con đường thứ hai để đi.” Trang Cẩm Ngôn nắm chặt tay lái, anh đã biết rõ địa vị của mình trong lòng bố mình từ lâu, hai người anh và cả mẹ, dù cộng lại cũng không thể hơn được người vừa cúng tế kia. Loại chân tướng này rất tàn khốc, mà loại chân tướng tàn khốc này, ở trên thế giới này, có lẽ chỉ có anh là người duy nhất biết được.

Happy newyear, chúc mọi người năm mới vui vẻ *bắn pháo hoa* ✧*.◟(ˊᗨˋ)◞.*✧ᗯ੨~ɪ̊♪ْ˖⋆

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.