Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 52: Chương 52




Từ nhà Trang Cẩm Ngôn đến đại học F, Hoa Phẩm Tố thức dậy chỉ cần đi mười phút là đã đến nơi, để tránh lãng phí thời gian ngủ nướng trên giường của cậu, Hoa Phẩm Tố đều ngủ lại qua đêm ở nhà Trang Cẩm Ngôn từ thứ hai đến thứ năm, nhưng khi đến thứ sáu, Hoa Phẩm Tố sẽ cố gắng trở về nhà ở khu Nam bầu bạn với chị mình.

Hôm nay vừa đúng cuối tuần, Hoa Phẩm Tố kết thúc lớp học ở trường bèn ngồi xe trở về nhà ở khu Nam, vừa đến dưới nhà, cậu liền trong thấy chiếc New Passat của Hoa Phẩm Phác đậu ngay phía trước, nhưng khi cậu vào trong nhà, lại chẳng thấy Hoa Phẩm Phác đâu.

“Phương Đồng, chị tôi đâu rồi?” Phương Đồng lớn hơn Hoa Phẩm Tố một tuổi đang ngồi trong phòng khách xem một đống sách luật dày cộp.

“Ra ngoài xem kịch rồi.” Phương Đồng thảy sách trong tay lên bàn, bỏ kính mắt xuống, đưa tay xoa đôi mắt có hơi mỏi mệt.

“Ra ngoài xem kịch? Chị ấy không lái xe ra ngoài sao?” Hoa Phẩm Tố lấy làm kỳ quái, đến rạp mà không lái xe ra ngoài, không lẽ là đi taxi?

“Có người đến đón chị ấy.” Phương Đồng lại đeo kính lên, hắn mới bị cận từ lúc học cấp hai.

“Ai?” Hoa Phẩm Tố đang muốn lên lầu, vừa nghe Phương Đồng nói, cậu bèn dừng bước.

“Liêu Thịnh Khải!” Giọng điệu Phương Đồng rất hờ hững.

“Liêu Thịnh Khải?” Hoa Phẩm Tố cẩn thận quan sát vẻ mặt Phương Đồng, cậu biết Phương Đồng vẫn có ý với Hoa Phẩm Phác, cậu cũng biết Liêu Thịnh Khải vẫn luôn theo đuổi chị gái mình, đối với hai người luôn hướng về Hoa Phẩm Phác này, Hoa Phẩm Tố dành cảm tình nghiêng về Phương Đồng, nhưng lý trí cậu cũng tôn trọng lựa chọn của Hoa Phẩm Phác, mà hôm nay lại thấy chị mình hẹn hò với Liêu Thịnh Khải, Phương Đồng lại cô đơn lẻ loi ngồi một mình trong phòng khách, Hoa Phẩm Tố không khỏi nảy sinh cảm giác thương xót cho Phương Đồng.

“Liêu Thịnh Khải đến đón Phẩm Phác đi ăn tối, ăn tối xong lại đi xem kịch.” Giọng điệu của Phương Đồng rất bình thường, hầu như không có chút phẫn hận nào dành cho tình địch. Bây giờ Phương Đồng đã không còn là tên mập như trước, dáng người đã bình thường trở lại, màu da cũng trắng lên rất nhiều, ngũ quan cũng càng ngày cảng trưởng thành chín chắn.

“Không phải bây giờ hai người nên đến lớp học buổi tối hay sao?” Hoa Phẩm Tố ngồi xuống bên cạnh Phương Đồng. Buổi tối, Phương Đồng và Hoa Phẩm Phác cũng phải đến lớp học tối bổ túc, bây giờ Hoa Phẩm Phác hẹn hò với Liêu Thịnh Khải, lớp học tối chắc chắn sẽ không đi, nhưng Phương Đồng không có hẹn, sao cậu ta cũng không chuẩn bị đi học lớp tối chứ hả?

“Khóa học kết thúc rồi, bằng chứng nhận cũng đều thi cả rồi!” Phương Đồng nhìn Hoa Phẩm Tố với ánh mắt quái gở, khóa học tối của hắn và Hoa Phẩm Tố đã kết thúc từ đời nào.

“À, dạo này tôi đâu có ở nhà, không biết hai người đã học xong lớp bổ túc rồi.” Hoa Phẩm Tố xấu hổ, cậu cứ sống ở chỗ Trang Cẩm Ngôn quá lâu mà ngay cả lớp học tối của Hoa Phẩm Phác kết thúc cũng không biết.

“Anh Triệu mới mang chút lươn dại qua đây.” Phương Đồng đổi chủ đề.

“Lươn dại hả, vậy thì thật là tốt, hôm nay Cẩm Ngôn sẽ đến đây ăn tối, anh ấy thích ăn nhất là lươn xào lăn.” Hoa Phẩm Tố đứng dậy đi vào phòng bếp, cậu muốn xem dì Từ làm thịt lươn thành khúc.

Dì Từ đang ở trong phòng bếp thái hành gừng, thả vào tô ướp lươn đã được xẻ sẵn.

“Dì Từ, con còn sợ dì cắt lươn thành từng khúc rồi.” Lươn cắt khúc rồi sẽ không thể làm món lươn miếng bung nữa.

“Không phải con gọi điện thoại nói con và Trang tổng tài sẽ về nhà ăn tối sao, hai người các con đều thích ăn lươn miếng bung, làm sao dì đi xắt lươn thành khúc được.” Đối với sở thích ăn uống của mấy người trong cái nhà này, dì Từ đã nắm rõ như lòng bàn tay từ lâu lắm rồi. Hoa Phẩm Tố không thích ăn mấy thứ chua chua, Hoa Phẩm Phác không thích ăn thức ăn quá cay, Trang Cẩm Ngôn sẽ không ăn cá nhỏ nhiều xương, chỉ có Phương Đồng đặc biệt là gì cũng không mê, chỉ hơi hảo ăn thịt, ăn mặn chứ chẳng ăn chay.

“Lươn miếng có thể mang đi xào trước, có khi chờ dì làm xong, Cẩm Ngôn cũng vừa đến.” Hoa Phẩm Tố nhìn đồng hồ một chút, tính toán thời gian Trang Cẩm Ngôn tan tầm lái xe nhanh đến nhà cậu, chiếc đồng hồ trên tay cậu chính là món quà sinh nhật hai mươi tuổi Trang Cẩm Ngôn tặng cậu.

Dì Từ xào lươn miếng xong rồi, nhưng Trang Cẩm Ngôn vẫn còn chưa đến, Hoa Phẩm Tố mới vội vàng gọi một cú điện thoại cho anh. Phải đợi rất lâu Trang Cẩm Ngôn mới nối máy với cậu, trong điện thoại anh báo cho Hoa Phẩm Tố biết, trong công ty có việc nên nán lại một chút, bây giờ anh đã lái xe chạy về bên nhà ở khu Nam.

Đang lúc dì Từ mang thức ăn đi hâm nóng lại lần nữa, Trang Cẩm Ngôn cũng đến.

“Cẩm Ngôn, hôm nay có chuyện gì mà phải làm thêm giờ?” Hoa Phẩm Tố nghe thấy cửa nhà mở bèn chạy đến huyền quan, cậu vưa định đi mở cửa, Trang Cẩm Ngôn đã dùng chìa khóa mở ra, ba căn nhà chính của Hoa gia, Trang Cẩm Ngôn đã giữ đến hai chiếc chìa khóa chính.

“Không có tăng ca, anh và Lê Gia Tu cùng uống cà phê với nhau.” Sắc mặt Trang Cẩm Ngôn có vẻ nhợt nhạt.

“Xong việc rồi mà còn ngồi uống cà phê không chịu về nhà, làm dì Từ phải mang thức ăn đi hâm nóng lại lần nữa.” Hoa Phẩm Tố vừa lầm bầm, vừa dẫn Trang Cẩm Ngôn đi đến bàn ăn.

“Vâng, sau này xong việc anh nhất định sẽ về nhà ngay.” Trang Cẩm Ngôn nghe thấy Hoa Phẩm Tố lầm bầm, tâm trạng dần tốt lên. Hoa Phẩm Tố trách móc anh giống hệt giọng điệu bà xã càm ràm ông chồng mình.

Phương Đồng thấy Trang Cẩm Ngôn đã đến rồi liền thu dọn chồng sách dày cộm, đứng dậy xuống phòng ăn.

“Phẩm Phác đâu?” Trang Cẩm Ngôn rửa tay xong ngồi vào bàn ăn mới phát hiện trên bàn thiếu mất một người.

“Chị ấy và Liêu đại ca ra ngoài ăn tối rồi, tôi nay bọn họ muốn ra ngoài đi xem kịch.” Hoa Phẩm Tố nhìn sang Phương Đồng đang bày bàn ăn, nói cho Trang Cẩm Ngôn biết lý do chị mình không ở nhà dùng cơm tối.

“À!” Trang Cẩm Ngôn cũng giương mắt nhìn sang Phương Đồng.

Trang Cẩm Ngôn quen biết Phương Đồng cũng đã được sáu năm, trước đây anh vẫn xem Phương Đồng là đứa bạn nối khố thân nhất của Hoa Phẩm Tố, nhưng khi tần suất Phương Đồng đến nhà Hoa Phẩm Tố càng nhiều lên, Trang Cẩm Ngôn mới bắt đầu chú ý quan sát Phương Đồng, bẵng một thời gian anh mới phát hiện hóa ra là Phương Đồng thầm mến Hoa Phẩm Phác. Bây giờ thấy Hoa Phẩm Phác ra ngoài hẹn hò với Liêu Thịnh Khải, sao vẻ mặt Phương Đồng vẫn cứ bình tĩnh thế nhỉ? Lẽ nào Phương Đồng không yêu Hoa Phẩm Phác?

Trang Cẩm Ngôn ăn bữa cơm tối mà thực sự chẳng biết mùi vị gì, Lê Gia Tu thất tình, nốc sạch cả chai rượu đỏ rồi ném cho anh một câu “Ngày mai mặt trời thành phố S vẫn cứ mọc đằng đông.” Phương Đồng đối mặt khi tình địch xuất hiện cũng không bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bình tĩnh như cũ mà ăn cơm tối. Nghĩ đến chuyện nếu như tình huống này xuất hiện với anh và Hoa Phẩm Tố, Trang Cẩm Ngôn cảm thấy anh tuyệt đối không thể nào làm được như Lê Gia Tu và Phương Đồng, về phần anh rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào, Trang Cẩm Ngôn hoàn toàn không dám suy nghĩ, anh cho rằng anh sẽ sụp đổ mất, thậm chí là hơn thế.

Ăn tối xong, Trang Cẩm Ngôn không ở lại Hoa gia mà lái xe trở về nhà mình, chuyện của Lê Gia Tu và Vương Tĩnh đã kích thích anh rất nhiều. Trang Cẩm Ngôn có thể hiểu vì sao Lê Gia Tu im lặng không tỏ tình với Vương Tĩnh trong chín năm trời, bởi vì tình cảm mà Lê Gia Tu dành cho Vương Tĩnh đúng là tình cảm mà anh dành cho Hoa Phẩm Tố bây giờ, bọn họ đều luôn sợ một kết quả, chính là hậu quả kia, bị chính miệng người mình yêu từ chối.

Cục trưởng Cục công an thành phố S mới nhậm chức, tin tức này khiến Hoa Phẩm Tố phấn chấn vô cùng, Hoắc Gia Hứa ở tận thành phố B, đối với kế hoạch trả thù từ từ Hoắc gia, mà sở trưởng Nghiêm lại là đồng lõa của Hoắc Gia Hứa, bây giờ thành phố S đã bầu cục phó, Hoa Phẩm Tố đã có kế hoạch đối phó của cậu, vì để cho kế hoạch của cậu có thể một phát trúng đích, bây giờ Hoa Phẩm Tố cần phải đi nghe ngóng tính cách và tác phong làm việc của vị Cục trưởng mới nhậm chức. Mà muốn biết hướng đi các vị quan viên đi chính phủ, Hoa Phẩm Tố phải thường xuyên tham gia các buổi tiệc tụ họp của Liêu gia, đọ tửu lượng không thể sánh với mấy người ngày, nếu không có Trang Cẩm Ngôn hộ giá bên cạnh, Hoa Phẩm Tố sợ mình vừa mới bắt đầu đầu đã nằm úp sấp xuống rồi, đầu óc không tỉnh táo nổi, cậu làm sao còn đi thám thính tin tức đây?

Nhưng đang lúc Hoa Phẩm Tố cần Trang Cẩm Ngôn đến hộ giá, cậu lại đột nhiên phát hiện, Trang Cẩm Ngôn bây giờ bận rộn hẳn lên.

“Hôm nay anh lại bị cô Sở kia lôi đi ăn tối hả?” Sắc mặt Hoa Phẩm Tố không ổn chút nào, mới vừa vào phòng đã đặt câu hỏi với Trang Cẩm Ngôn.

“Không còn cách nào, Thì Bình ở thành phố S sống không quen, ngoại trừ Thịnh Khải cũng chỉ có anh là người quen ở đây.” Trang Cẩm Ngôn lấy làm bất đắc dĩ.

“Không phải nói là cách xa cô ấy một chút, đỡ để cô ấy hiểu lầm sao!” Hoa Phẩm Tố như mắc nghẹn trong lòng, Trang cẩm Ngôn rõ ràng đã hứa với cậu, không tiếp xúc nhiều với Sở Thì Bình, hứa han mới được vài ngày mà đã nuốt lời rồi.

“Anh đã rất chú ý rồi, nhưng anh cũng không thể trực tiếp nói với cô ấy, tôi không có ý gì với cô, xin cô đừng dành tình cảm cho tôi nữa!”

“Sao lại không thể nói? Nói rồi cô ấy sẽ hiểu rõ ý tứ anh.” Hoa Phẩm Tố liếc mắt nhìn Trang Cẩm Ngôn.

“Phẩm Tố, em nói xem, Sở Thì Bình chưa từng giãi bày ý muốn theo đuổi anh rõ ràng, sao anh lại có thể đến trước mặt cô ấy mà nói những câu này? Như vậy là quá tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.”

“Cô ấy cũng không nói gì, nhưng hành động thì có mà!” Hoa Phẩm Tố lên giọng, cô gái này thật gian xảo, cô không nói rõ ràng, Trang Cẩm Ngôn phải trực tiếp mở miệng nói rõ, ngược lại Trang Cẩm Ngôn có vẻ tự mình đa tình, người ta vẫn xem cô là bạn bè bình thường, đâu có dành tình cảm gì khác cho cô.

“Hầy, Phẩm Tố, bố của Sở Thì Bình và bác anh là bạn tốt, anh không thể quá lạnh lùng với Sở Thì Bình được.” Trang Cẩm Ngôn nhích đến bên cạnh Hoa Phẩm Tố, tỏ vẻ như đang tủi thân lắm.

“Cẩm Ngôn, không có cách nào từ chối cô ấy sao?” Hoa Phẩm Tố thấy dáng vẻ cúi đầu thở dài của Trang Cẩm Ngôn, cậu cũng cảm thấy đau lòng cho anh, Hoa Phẩm Tố thấy Trang Cẩm Ngôn không thích Sở Thì Bình, nhưng lại không được đối phó với cô ta, thực sự rất bất đắc dĩ.

“Thật ra là có một cách, vừa có thể khiến Sở Thì Bình không tổn thương lòng tự trọng, lại có thể khiến cô ấy không nhung nhớ gì đến anh nữa.” Lúc Trang Cẩm Ngôn nói lời này, giọng anh thật sự có hơi ấp úng.

“Cách gì?” Hoa Phẩm Tố sáng mắt.

“Nếu như anh có người yêu, Sở Thì Bình cũng sẽ không quấn quít lấy anh.” Trang Cẩm Ngôn nói ra biện pháp của mình.

“Nhưng anh không có người yêu, không có bạn gái mà!” Hoa Phẩm Tố kêu lên.

Trang Cẩm Ngôn nghe Hoa Phẩm Tố thốt lên mà ánh mắt tối sầm lại, ngực đắng chát, Hoa Phẩm Tố hoàn toàn không ý thức được, người trước mắt cậu đã yêu cậu đến tận xương tủy. “Không có bạn gái thì có thể giả vờ cũng được.”

“Giả vờ? Bịa ra một người khác?” Hoa Phẩm Tố nghiêng đầu, chính xác, chỉ cần có thể khiến Sở Thì Bình hết hy vọng, bạn gái không có thì cứ bịa đại ra một cô.

“Không thể bịa bậy bạ được, không có sức thuyết phục.” Trang Cẩm Ngôn phủ định kiến nghị của Hoa Phẩm Tố.

“Vậy thì phải tìm một cô gái đến giả vờ làm bạn gái anh sao?”

“Đúng vậy.” Trang Cẩm Ngôn gật đầu bổ sung. “Người này phải có tướng mạo xuất chúng.” Như vậy mới có thể khiến Sở Thì Bình biết khó mà lui.

“Tướng mạo xuất chúng? Thật ra chị gái của em rất hợp, đáng tiếc là Sở Thì Bình đã biết rõ quan hẹ giữa hai người.” Hoa Phẩm Tố suy nghĩ đầy đầu, trong số các cô gái mình quên biết có mấy người phù hợp tiêu chuẩn “tướng mạo xuất chúng”.

“Không chỉ phải tướng mạo xuất chúng, còn phải là người Sở Thì Bình không quen biết, bởi vì anh dự định nói cho Sở Thì Bình, bạn gái anh du học ở nước ngoài.”

“Được nha, nói là du học ở nước ngoài, vậy có thể giải thích vì sao người trong công ty chưa từng nhìn thấy bạn gái anh.” Hoa Phẩm Tố thấy kế hoạch này của Trang Cẩm Ngôn rất khả thi, nhưng bạn gái anh thì đi đâu mà tìm đây?

“Thật ra, có một người cực kỳ phù hợp.” Trang Cẩm Ngôn nhìn Hoa Phẩm Tố với ánh mắt vui vẻ.

“Ai?”

“Em!”

“Em?” Hoa Phẩm Tố mở to hai mắt.

“Đúng vậy, chính là em, Phẩm Tố em giả làm bạn gái anh, người yêu của anh chính là em! Thế nào? Có chịu giúp anh chuyện này không?” Trang Cẩm Ngôn tràn trề hy vọng.

“Cái này....” Hoa Phẩm Tố đâu ngờ rằng Trang Cẩm Ngôn lại chuyển ý lên người cậu.

“Có giúp hay không? Phẩm Tố?” Giọng Trang Cẩm Ngôn dịu dàng.

“Giúp! Nhưng sau khi đã gạt Sở Thì Bình, anh phải nói bạn gái xuất ngoại, em cũng không muốn phải giả gái mỗi ngày.” Hoa Phẩm Tố suy xét nhiều lần, quyết định giả gái thêm một lần nữa, nhất là vì để Sở Thì Bình không nên dây dưa với Trang Cẩm Ngôn, mặt khác là khiến bên cạnh Trang Cẩm Ngôn yên tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn phải khiến các cô gái tìm cách tiếp cận Trang Cẩm Ngôn tắt hết hy vọng.

“Phẩm Tố, hạnh phúc của anh trông chờ vào em đấy.” Trang Cẩm Ngôn vui vẻ nắm tay Hoa Phẩm Tố.

Hoa Phẩm Tố sờ sờ đầu, thế nào mà hạnh phúc là trông chờ vào cậu? Rõ ràng là cậu giả gái đánh bay hạnh phúc của Trang Cẩm Ngôn ra ngoài mà!

Mọi người chưa quên tui phải hông? Má ơi ngụp nguyên tháng cảm thấy tội lỗi quá, mà chắc tội lỗi tiếp, chưa gì là sắp thi giữa hk hè và phải ôn thi Toeic rồi, nhớ thông cảm cho tui, đừng oán thán và đừng hận tui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.