Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 54: Chương 54




Tâm trạng gần đây của Sở Thì Bình rất tốt, bởi vì các loại lý do để có cơ hội được ở chung một mình với Trang Cẩm Ngôn đều thành công, ngày hôm qua sau khi tan việc, Trang Cẩm Ngôn thậm chí còn chủ động lái xe đưa cô về nhà. Đối với thái độ không hề từ chối việc cô tiếp cận của Trang Cẩm Ngôn khiến lòng tin gặt hái được tình yêu của Sở Thì Bình tăng lên.

Hôm nay sau khi đi làm Sở Thì Bình có chút không yên lòng, hôm qua sau khi Trang Cẩm Ngôn lái xe đưa cô về đến dưới nhà, đại não Sở Thì Bình lúc đó nghệch ra, mời Trang Cẩm Ngôn lên trên lầu ngồi chơi, nhớ lại vẻ mặt ngạc nhiên của Trang Cẩm Ngôn, mặt Sở Thì Bình lại nóng rần lên. Cũng đâu phải quan hệ bạn bè trai gái, tùy tiện mời một người đàn ông đến nhà riêng của mình có vẻ hơi lỗ mảng, Sở Thì Bình không hề muốn bị Trang Cẩm Ngôn xem thường chút nào.

Sở Thì Bình lo lắng Trang Cẩm Ngôn có ấn tượng gì không tốt với hành vi tự tiện của cô ngày hôm qua không, lúc ngủ ban đêm cũng không ngủ yên nổi, đến sáng hôm sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình thường của người trong lòng, tâm trạng thấp thỏm lo âu của cô mới bình tĩnh lại được.

Đoạn thời gian gần đây, công ty Viêm Hoa như được làn gió xuân hân hạnh ghé đến, vài người trong công ty được làn gió mơn trớn mặt mày, theo Sở Thì Bình biết, giám đốc tài chính Hoa Phẩm Phác và Liêu Thịnh Khải đang qua lại, hai người thường xuyên hẹn nhau xem nhạc kịch. Giám đốc bộ kỹ thuật Vương Tĩnh mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại trò chuyện với người kia qua webcam, ngay cả tổng giám đốc tròn vo chuyên phụ trách hành chính Chavin cũng hẹn hò mỗi ngày với cô chủ tiệm bánh mì. Dưới địa thế tốt đẹp gió xuân thổi khắp muôn nơi, Sở Thì Bình nghĩ, cô và Trang Cẩm Ngôn sớm muộn gì cũng sẽ đi đến chuyện hai người xác định tình cảm mà thôi.

“Trang đại ca, buổi tối thứ bảy này anh có thể đi ăn tối với em được không?”

“Thứ bảy? Anh phải hỏi thư ký xem ngày đó có sắp xếp lịch làm việc gì đã.” Ngày nghỉ của tổng tài công ty Viêm Hoa cũng phải có nghiệp vụ như lui tới cùng các ông tổng khác để gặp gỡ gia tăng cảm tình.

“Trang đại ca, buổi tối thứ bảy này anh nhất đình phải dành thời gian mà đến!” Tông giọng Sở Thì Bình mang theo chút nũng nịu.

“Hửm, có chuyện gì quan trọng sao?”

“Ngày đó là sinh nhật dương lịch của em, em ở thành phố S không người quen thân thích, chỉ có thể mời anh đến ăn bữa tối cùng với em.” Sở Thì Bình mặt dày nói ra lý do mình muốn Trang Cẩm Ngôn đi cùng.

Sở gia ở thành phố S tương đối không có người thân thiết nhiều, nhưng ở nơi xa lại có rất nhiều thân thích, nếu Sở công chúa vung tay hô lên, thân thích nơi xa nhất định sẽ đối xử với cô như người thân ruột thịt. Về phần người quen, nếu Sở công chúa muốn, hơn nửa số người ở cái đất S này cam tâm tình nguyện trở thành người quen cửa con gái Phó bộ trưởng Sở.

“Ái chà, sinh nhật của em mà, sinh nhật em thì anh phải chuẩn bị quà sinh nhật! Ừm, Liêu đại ca cũng phải trích máu mới được, ngày đó gọi Liêu đại ca cùng đi với em.” Trang Cẩm Ngôn đề nghị.

“Liêu đại ca có việc tối thứ bảy rồi.” Sở Thì Bình cũng không muốn Liêu Thịnh Khải đi làm bóng đèn, vội vàng hẹn trước cho Liêu Thịnh Khải vào tối thứ bảy.

“Buổi tối thứ bảy...” Trang Cẩm Ngôn chần chờ.

“Làm sao vậy? Anh không rảnh?” Tâm trạng Sở Thì Bình như bị treo lủng lẳng.

“Rảnh rỗi thì có rảnh rỗi, nhưng mà anh muốn dẫn theo một người đến.” Trang Cẩm Ngôn chần chờ nói ra nguyên nhân.

“Dẫn ai?” Sở Thì Bình nghe thấy Trang Cẩm Ngôn đồng ý đến bầu bạn với cô ngày sinh nhật, trong lòng vốn đang vui vẻ vô cùng, nhưng nghe thấy anh muốn dẫn một cái bóng đèn đi cùng, tâm trạng cô lại có chút buồn bực.

“Có một người bạn cùng từng du học ở Mĩ đến thăm anh, đúng lúc chiều thứ bảy cô ấy đến thành phố S, nếu em không ngại, anh muốn dẫn cô ấy cùng mừng sinh nhật của em.” Trang Cẩm Ngôn không nói ra giới tính, anh sợ Sở Thì Bình nghe xong sẽ từ chối, nói vậy thì Hoa Phẩm Tố sẽ không có cơ hội lên sân khấu mất.

“Có thể chứ, nếu là bạn bè anh từ nước ngoài xa xôi đến chơi vậy thì cứ mời cậu ấy đến đây đi, nhiều người ăn mừng thì càng náo nhiệt!” Sở Thì Bình vừa nghe hóa ra là Trang Cẩm Ngôn muốn tận tình làm chủ đãi khách, không thể bỏ lại bạn bè mà dứt ra để theo cô một mình, nếu mong muốn ngày sinh nhật đó được ở riêng với người trong lòng thất bại, Sở Thì Bình đành phải lui bước mà tìm kế sau này.

Hoa Phẩm Tố đang ở công ty trinh thám của Lôi Minh thì nhận được điện thoại từ Trang Cẩm Ngôn, theo như lời nói của anh qua điện thoại, mặt mũi Hoa Phẩm Tố lại xệ xuống. Việc Sở Thì Bình theo sát từng bước Trang Cẩm Ngôn khiến Hoa Phẩm Tố hết sức phản cảm, cậu cho rằng nên mau chóng để cô gái này tỉnh táo đầu óc lại đi thôi, Trang Cẩm Ngôn không có khả năng nảy sinh tình cảm yêu thương với cô ấy, Trang cẩm Ngôn hẳn là phải xứng với một cô gái tốt hơn, Sở Thì Bình không xứng với Trang Cẩm Ngôn xuất sắc như thế.

“Ông chủ Lôi, sau khi Hoắc Gia Hứa đến thành phố S, ông cho nhiều người quan sát hắn, tôi phải biết được nhất cứ nhất động của hắn mỗi ngày!” Hoa Phẩm Tố tắt điện thoại, quay lại dặn dò Lôi Minh.

Thám tử mà Lôi Minh cử đến thành phố B đưa đến tin tức, Hoắc Gia Hứa muốn đến thành phố S gây dựng sự nghiệp. Hoa Phẩm Tố xem xong báo cáo từ Lôi Minh, cậu bèn vội vã đến công ty ông ta yêu cầu ông phải quan tâm đặc biệt Hoắc Gia Hứa.

“Yên tâm, tôi sẽ cho cho ba người theo dõi sát sao Hoắc Gia Hứa.” Bây giờ Lôi Minh đã biết rõ lại càng rõ ràng tính tình làm người của cục phó Nghiêm và Hoắc Gia Hứa, ông càng không có ý kiến gì về hai tên này, trong lòng cũng càng mong ngóng có thể bắt được nhiều tội trạng phạm pháp của hai tên kia, giúp đỡ cậu chủ thuê trước mắt lật đổ được hai tên rác rưởi.

Hoa Phẩm Tố mở hầu bao kí chi phiếu cho Lôi Minh, nói tỉ mỉ với Lôi Minh một lát mới rời khỏi công ty trinh thám, đi đến ngoài cửa, Hoa Phẩm Tố thở dài một hơi, nghe tin Hoắc Gia Hứa đến thành phố S, thứ cậu muốn làm nhất chính là đi mua một cây súng lục, trực tiếp giết chết Hoắc Gia Hứa. Nhớ đến bố mẹ mình bất hạnh qua đời, Hoa Phẩm Tố lại cảm thấy để Hoắc Gia Hứa chỉ ăn một viên kẹo đồng mà đã bỏ hết nghiệp chướng thì hợi cho hắn qua, cậu nghĩ vẫn là ăn miếng trả miếng mới là cách trả thù tốt nhất, Hoắc Gia Hứa khiến tôi mất đi tình thân mà yêu thương nhất, tôi sẽ nghĩ cách để Hoắc công tử mi mất đi chỗ dựa quyền quý kia.

Đến chiều thứ bảy, Trang Cẩm Ngôn dẫn Hoa Phẩm Tố đến studio của một stylist, phòng sutdio của nhà stylist này cực kỳ nổi tiếng, Trang Cẩm Ngôn đã hẹn sẵn với stylilst studio này, studio chiều thứ bảy rất yên tĩnh, chỉ có một nhà tạo mẫu nổi tiếng phục vụ bọn họ.

“Tự em có thể làm được!” Hoa Phẩm Tố tùy người khác đến hóa trang giúp cậu, bởi vì...chuyện này sẽ có nhiều người biết cậu giả gái mất.

“Tối nay anh muốn mặt đối mặt với Sở Thì Bình, bị cô ấy nhận ra dị dạng gì thì cũng không tốt.” Trang Cẩm Ngôn biết Hoa Phẩm Tố có thể tự trang điểm ăn mặc như con gái, nhưng anh lại lo ắng tay nghề cậu, hai năm trước Hoa Phẩm Tố đến quán bar quyến rũ Ngô Nhiên, ánh sáng quán bar lờ mờ, Hoa Phẩm Tố trang điểm sơ sài cũng không sao, nhưng hôm nay lại có đèn đuốc sáng trưng của nhà hàng, lại bị Sở Thì Bình quan sát ở khoảng cách gần, Trang Cẩm Ngôn sợ Hoa Phẩm Tố trang điểm không chuẩn, ngũ quan Hoa Phẩm Tố rất xinh đẹp, nhưng thoạt nhìn cậu vẫn là một đứa con trai. Sở Thì Bình là phái nữ, nếu so hiểu biết của phái nữ với nam giới về mặt này, lấy trò Hoa Phẩm Tố bịp bợm giả gái đối phó với Ngô Nhiên thì rất có khả năng sẽ khiến Sở Thì Bình nhìn ra sơ hở. Hơn nữa Sở Thì Bình lại còn quen biết người thật dáng thật của Hoa Phẩm Tố.

“Nhà tạo mẫu kia rất lợi hại sao?” Hoa Phẩm Tố vẫn còn chút không cam chịu.

“Anh ta sẽ hóa trang cho em biến thành một người khác hẳn.” Trang Cẩm Ngôn đã tận mắt trông thấy ma thuật hoá trang do đôi tay khéo léo của nhà tạo mẫu ấy.

Studio của nhà tạo mẫu nằm trên lầu một tòa nhà thương mại, Trang Cẩm Ngôn đã hẹn sẵn với nhà tạo mẫu này để chuẩn bị trước tất cả cho thật tốt, ở sẵn trong studio chờ khách đến.

“Chính là hai vị?” Nhà tạo mẫu vừa trong thấy Hoa Phẩm Tố mà mắt đã bắt đầu sáng lóe lên, ngũ quan cậu thanh niên này mà trang điểm thì thật sự là quá biến thái.

“Ừ, mong hiệu quả trang điểm của ông có thể khiến người quen không nhận ra cậu ấy.”

“Không thành vấn đề!” Nhà tạo mẫu nhếch mày.

Cách trang điểm của nhà tạo mẫu và Hoa Phẩm Tố thật sự hoàn toàn khác nhau, Hoa Phẩm Tố đơn giản chỉ chuẩn bị cho bản thân chút đồ trang điểm, bôi một lớp phần và son môi, mà nhà tạo mẫu trang điểm lại có rất nhiều trình tự, làm từng bước trang điểm cho thật đẹp cũng ngót nghét đến hai tiếng, đợi được Hoa Phẩm Tố mặc áo váy đã chuẩn bị từ trước lên người, ánh mắt nhà tạo mẫu cứ dừng trên người cậu mãi không thôi.

“Ông trời ơi, đây là người từ trong tay tôi mà ra sao? Đây quả thật là tác phẩm nghệ thuật!” Nhà tạo mẫu ôm hai má thì thào nói nhỏ.

“Thế nào?” Hoa Phẩm Tố vuốt váy, giương mắt nhìn về phía Trang Cẩm Ngôn.

“Rất tốt, Phẩm Phác mà thấy cũng không nhận ra em.” Trang Cẩm Ngôn thấy Hoa Phẩm Tố đã hóa trang cả người xong xuôi mà muốn sững sờ cả người.

“Thật sao?” Hoa Phẩm Tố không tin rằng Hoa Phẩm Phác trông thấy sẽ không nhận ra em trai mình, vội vã đi đến quan sát trước gương, vừa nhìn thấy mỹ nhân trong kính, Hoa Phẩm Tố đã muốn chửi má nó, tại sao mỹ nhân trong gương này lại là bản thân của cậu hóa thành! Nếu mà không phải, Hoa Phẩm Tố thật sự muốn kéo cô gái xinh đẹp này về nhà mình ngay, đến lúc này, Hoa Phẩm Tố đã bắt đầu kính nể tay nghề nhà tạo mẫu kia, ông ta còn có thể hóa trang cho cậu có thể sánh với minh tinh điện ảnh Audrey Hepburn, vương phi Mô-na-cô Grace Kelly.

“Sau này trở lại đến thăm! Tôi sẽ miễn phí cho cậu!” Nhà tạo mẫu vung chiếc khăn tay nhỏ tiễn biệt khách hàng, ông nhìn tác phẩm của mình mà lòng trào dâng cảm giác thành tựu mãnh liệt.

Hoa Phẩm Tố được Trang Cẩm Ngôn đỡ thắt lưng bước đi, nghe thấy lời tạm biệt của nhà tạo mẫu, đôi chân đang mang đôi giày cao ba tấc không khỏi chệnh choạng, cậu cũng đâu có đam mê cosplay nữ giới, không muốn trở thành khách quen của studio này chút nào.

“Cẩn thận!” Đôi tay Trang Cẩm Ngôn căng thẳng, ôm sát lấy hông của Hoa Phẩm Tố, Hoa Phẩm Tố thân cao một mét bảy mươi lăm, đáng lẽ không cần tăng chiều cao để dáng người thêm thon thả, nhưng bởi vì bước đi của cậu không giống phái nữ, nhà tạo mẫu lại đề nghị Hoa Phẩm Tố mang một đôi giày cao gót, Hoa Phẩm Tố mang đôi giày cao gót này vào để bước chân không khác biệt, cậu chỉ có thể cẩn thận bước đi từng bước nhỏ, tư thế đi như vậy cũng rất giống như bước đi con gái.

“Cẩm Ngôn, như vậy thì đi đường thế nào?” Hoa Phẩm Tố mang đôi giày bít mũi tương đối chật, mỗi bước đi của cậu đều hơi bó lấy chân, gót cao ba cm khiến cậu cảm giác hệt như đi cà kheo vậy.

“Đừng lo, anh sẽ vẫn đỡ em, em cứ dựa người vào anh là được.” Tình hình Trang Cẩm Ngôn đang đỡ Hoa Phẩm Tố đã nhanh chóng biến thành dựa nửa người.

Nhà tạo mẫu cắn khăn tay nhìn cặp đôi đẹp tựa ngọc bích càng chạy càng xa, cảm thán trong lòng, đẹp đôi biết bao! Một người đẹp trai nam tính, một người xinh đẹp tuyện trần, một người khí khái hiên ngang, một người phong thái nổi bật, đơn giản là trời sinh một đôi, đất thiết một cặp!

Sở Thì Bình đặt chỗ ở một nhà hàng năm sao, bởi vì là ba người dùng cơm, cô sẽ không chọn phòng bao riêng mà chọn một bàn ở góc khuất trong nhà hàng, Sở Thì Bình đến nhà hàng, Trang Cẩm Ngôn và bạn anh vẫn chưa đến.

Ngày hôm nay Sở Thì Bình cố ý cẩn thận ăn mặc đẹp hơn mọi ngày, ngồi trong nhà hàng hấp dẫn ánh mắt vài vị nam sĩ đi ăn, tầm mắt Sở Thì Bình liếc đến ánh mắt tán thưởng của đám đàn ông phía sau, tấm lưng dựng thẳng lại càng thẳng, cô cảm giác mình hôm nay rất chói lọi, nhất định sẽ khiến Trang Cẩm Ngôn ghi lại ấn tượng sâu sắc.

Sở Thì Bình nhìn rang kính thuỷ tinh sát đất đối diện xem kỹ lại trang phục của mình, đột nhiên cảm giác nhà hàng thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, người trong phòng ăn dường như bị một thứ gì đó trấn áp, Sở Thì Bình quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào nhà hàng, phát hiện một cô gái thật xinh đẹp mặc một chiếc váy màu xanh da trời, đang được Trang Cẩm Ngôn đỡ để đi đến chỗ cô.

“Thì Bình, đây là người bạn từ Mĩ của anh, Triệu Bình. Thật là trùng hợp, tên hai người các em đều có một chữ “Bình”.” Chờ Sở Thì Bình hồi phục lại tinh thần, Trang Cẩm Ngôn và mỹ nhân kia đã đứng trước mặt cô.

“Xin chào! Triệu Bình!” Sở Thì Bình chỉ cảm thấy cổ họng khô ran, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt đến khó chịu, cô gái này quá đẹp, dù sao vẫn không biết là người yêu xinh đẹp của Trang Cẩm ngôn chứ?

Cô gái ấy mặc một chiếc váy màu xanh da trời bằng nhung dê, bên ngoài khoác chiếc áo màu lam đậm, làn da trắng hồng tinh tế, đôi mắt trong veo tựa như thủy tinh trong nước, khóe mắt hơi nhếch lên trông thật quyến rũ. Đôi con ngươi thuần khiết và quyến rũ ấy kỳ diệu hòa vào nhau tạo thành một loại phong tình cực xinh đẹp, đôi môi tươi đẹp đỏ thắm như hoa hồng mân coi, dáng người cao ráo thon thả, bước đi đong đưa như liễu lay.

“Đúng rồi, tên chúng ta đều một có một chữ “Bình”.” Sở Thì Bình miễn cưỡng cười vui.

Trong lúc ba người dùng cơm, hai cô gái đều không biết nói gì, chỉ có Trang Cẩm Ngôn ôn hòa không để cho bọn họ tẻ ngắt. Sở Thì Bình đến trước đã chọn một chai rượu đỏ, Trang Cẩm Ngôn sợ rằng Hoa Phẩm Tố uống say có hơi men thì lòi đuôi mất, bèn gọi đồ uống khác cho cậu.

Hoa Phẩm Tố sợ mình nói chuyện sẽ lộ giọng làm Sở Thì Bình phát hiện bất thường, chỉ có thể cố gắng ngậm miệng nói ít, vùi đầu ăn uống món ngon, uống nước nhiều, Hoa Phẩm Tố cảm thấy bàng quang muốn căng lên rồi, vội vã ghé sát vào tai Trang Cẩm Ngôn, thấp giọng nói cho anh biết mình phải đi toilet một chuyến.

“Thì Bình, anh đưa Triệu Bình đến phòng rửa tay.” Trang Cẩm Ngôn đứng lên, ân cần đỡ lấy Hoa Phẩm Tố đứng dậy.

“À!” Sở Thì Bình đang đoán mò quan hệ của hai người, người vẫn thả hồn bay đâu mất, chỉ biết trả lời một câu trong vô ý.

Nhìn bóng lưng hai người ôm lấy nhau đi đến phía toilet, trong lòng Sở Thì Bình lại khó chịu, chẳng lẽ Trang Cẩm Ngôn đã có bạn gái lâu rồi? Tại sao người trong công ty lại không biết? Sao ngay cả Liêu Thịnh Khải mà Trang Cẩm Ngôn cũng muốn giấu?

Không đúng! Sở Thì Bình đột nhiên nghĩ đến một điểm không đúng, Chavin và Vương Tĩnh, Lê Gia Tu đều là bạn học của Trang Cẩm Ngôn khi ở Mĩ, Chavin còn là bạn sống chung nhà với Trang Cẩm Ngôn, tại sao lại không biết Trang Cẩm Ngôn có bạn gái? Có thể là tại mình nghĩ nhiều quá rồi không? Có khi cô gái xinh đẹp này chỉ là bạn bè bình thường với Trang Cẩm Ngôn mà thôi?

Nghĩ đến đây, tinh thần Sở Thì Bình thoáng cái đã phấn chấn trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.