Cẩm Thượng Thiêm Hoa

Chương 8: Chương 8




Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác về đến nhà, mẹ Hoa còn chưa về đến nhà làm cơm chiều cho hai đứa con, Hoa Phẩm Phác rất tự giác làm các bước chuẩn bị vo gạo rửa rau, Hoa Phẩm Tố cũng không có ngồi chơi xơi nước, mà buông cặp sách quét dọn vệ sinh.

Bố Hoa mẹ Hoa kinh doanh thủy sản cực kỳ bận rộn, cứ khoảng ba bốn giờ sáng mỗi ngày là bốHoa lại phải rời giường để đi lấy hàng, mà sau khi mẹ Hoa chuẩn bị bữa sáng cho con cái xong xuôi, đến sáu giờ lại phải tất tả chạy ra trông cửa hàng cùng với chồng, vội vội vàng vàng làm việc lại đến giữa trưa, ăn xong cơm trưa, hai người cần phải ngủ trưa một lát, nếu ngủ không đủ giấc lấy lại sức thì cơ thể sẽ không chịu đựng nổi, lúc bốn giờ chiều lại bắt đầu vội vàng trở lại, đợi đến buổi tối dọn dẹp cửa hàng về nhà đã là lúc trăng treo cao trên đỉnh đầu. Thời gian của hai vợ chồng đều dùng để lao vào việc buôn bán, dọn dẹp nhà cửa cũng chẳng quan tâm, lúc ở nhà cũ thì đều do Hoa Phẩm Phác quét dọn, Hoa Phẩm Phác chỉ mới mười mấy tuổi mà đã có thể chăm sóc em trai đã là không tồi, còn nói đến việc vệ sinh sạch sẽ nhà cửa là không thể nào.

Hoa Phẩm Tố ghi lấy những hình ảnh này, tạc vào trong lòng, gia đình ấm áp này, cậu cũng muốn góp một phần sức lực của mình, cho nên cậu tự giác thầu hết việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà. Chờ đến khi mẹ Hoa về nhà trước chồng mình, bà phát hiện nhà mình được dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, chỉnh chỉnh tề tề, cơm trong nồi cơm điện đang tỏa nhiệt, thực phẩm chuẩn bị đồ ăn đã nằm sẵn trên thớt, hai đứa con thì đang làm bài tập ở trong phòng. Mẹ Hoa thấy được cảnh này, mệt mỏi cả ngày dường như tan thành mây khói.

Mẹ Hoa đem thực phẩm chế biến món ăn, bốHoa cũng vừa lúc về đến cửa nhà, một nhà bốn người cùng ngồi ăn cơm tối, mẹ Hoa thổi phồng hai đứa con lên tận mây xanh.

“Ha ha, con tôi đúng là trời sinh hiểu chuyện mà!” bốHoa uống chút rượu đế, nhìn thấy hai người con, trong mắt ánh lên tất cả sự vừa lòng.

“Tiểu Bảo mãi khi lớn mới hiểu chuyện.” Hoa Phẩm Phác không đồng ý với cái câu trời sinh đã hiểu chuyện của bốmình. Lúc đầu chỉ cần em trai về đến nhà, chỉ cần không thấy người lớn ở nhà thì lại khó chịu phát cáu, nhưng từ sau khi ngã xuống sông, hình như em trai trưởng thành hơn rất nhiều, ừm, vậy đái khái đây chính là sự khác biệt giữa học sinh tiểu học và học sinh trung học đi.

“Bố bọn nhỏ, qua nửa tháng sau, việc mua bán cua rất vội, hai người chúng ta luôn phải trông coi cửa hàng, cả thời gian về nhà cũng không có, không thể để việc nấu cơm cho nha đầu làm được? Nha đầu này đã lên cấp 3 rồi, thời gian cũng eo hẹp mà.” Ăn cơm tối xong, mẹ Hoa và chồng thảo luận việc ăn uống của hai đứa con.

“Đúng vậy, nếu không gọi em gái đến đây giúp mấy tháng bận rộn này.” bốHoa đề nghị, em gái trong miệng bố Hoa chính là nói em vợ của ông, mẹ Hoa có ít nhất một người em gái.

“Không ổn, cô ấy vừa tìm được việc làm ba tháng trước, hai năm trước tìm cô ấy đến chăm sóc bọn nhỏ vì cô ấy còn đang chờ tìm việc, rãnh rỗi thì đúng là rãnh thật, nhưng bây giờ cô ây đang công tác, làm sao chúng ta mở miệng nhờ vả được.” Mẹ Hoa lắc đầu bác bỏ.

Hoa Phẩm Tố ngồi trong thư phòng nghe bố mẹ nói mà đầu óc mờ mịt, vì sao đến cả thời gian về nhà mà bố mẹ cũng không có, lại phải tìm người đến giúp?

“Chị, bố mẹ đang nói vấn đề gì vậy, sao lại phải tìm người khác đến chăm sóc chúng ta?” Hoa Phẩm Tố không hiểu nổi chỉ còn cách cầu cứu Hoa Phẩm Tố chờ được giải thích.

“Qua nửa tháng sau, cua sẽ được đưa một lượng lớn ra thị trường, bố mẹ phải trông nom cửa hàng nên không thể về nhà, trong nhà chỉ còn lại hai người chúng ta, hai năm trước cũng là nhờ dì đến chăm sóc chúng ta ba tháng.” Hoa Phẩm Phác liếc em trai một cái, em trai ngã sông uổng phải nhiều nước bẩn, quên luôn rất nhiều việc.

“Hai người chúng ta đã lớn rồi, không cần người đến chăm sóc.” Hoa Phẩm Tố nhớ đến kiếp trước cậu mới mười sáu tuổi mà đã bắt đầu sống tự lập, bây giờ chỉ là không ai nấu hai bữa cơm hằng ngày, làm sao phải đặc biệt mời người khác đến chăm sóc.

“Tiểu Bảo, em đi nói với bố mẹ đi.” Hoa Phẩm Phác nhường phần em trai đi nói lại với bố mẹ, trước đây bố mẹ nhờ người đến chăm sóc bọn họ, là bởi vì Hoa Phẩm Tố tương đối yếu ớt, còn Hoa Phẩm Phác mình thì không sao cả.

Hoa Phẩm Tố bổ nhào vào trong lòng bố Hoa (còn nhỏ như thế này thì phải cố gắng làm nũng), nói cho bốmẹ rằng cậu và chị gái có thể tự chăm sóc bản thân, không cần bố mẹ tiếp tục lo lắng tìm người lớn đến chăm sóc bọn họ.

“Ai u! Tiểu Bảo, không phải con ngại chị gái con làm đồ ăn sáng không thể nuốt trôi sao, còn nói buổi tối ngủ trong nhà không có người lớn sẽ rất sợ?” bố Hoa ôm con trai ngạc nhiên, bởi vì mấy năm trước bận rộn chuyện buôn bán mà không quan tâm con trai, con trai bực tức cáu bẳn, không đầu không đuôi để lại vài dấu cào trên mặt người bố này.

“Tiểu Bảo bây giờ trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân, còn có thể chăm sóc cho chị nữa, bốvà mẹ cứ yên tâm mà buôn bán!” Hoa Phẩm Tố nghiêm túc cam đoan, cậu cũng không khoác lác, tâm lý tuổi người hai mươi tám tuổi, dù sao chỉ chăm sóc Loli thì vẫn có thể chăm sóc được.

“Tiểu Bảo nhà chúng ta thật ngoan!” bố Hoa nghe thấy lời nói đầy cảm thông dành cho người lớn của con, ôm chặt lấy con trai, hôn như mưa lên má con trai, tỏ vẻ vui mừng.

Hoa Phẩm Tố âm thầm an ủi bản thân: bây giờ ngươi vẫn còn nhỏ, không phải hai mươi tám tuổi, để bố mình ôm hôn cưng nựng cũng rất bình thường thôi. (hình như mười ba tuổi thì không còn nhỏ nữa?)

Có sự cam đoan của Hoa Phẩm Tố, bố Hoa mẹ Hoa không có đặc biệt mời người khác đến chăm sóc con, thế nhưng đặt tiệm cơm trong tiểu khu cố định làm cơm tối cho hai chị em, bữa sáng nếu không phải do Hoa Phẩm Tố làm qua loa đối phó thì cũng là hai chị em ra ngoài mua ăn. Từ sau giữa tháng chín, hai vợ chồng không hề về nhà, bắt đầu trú luôn ở cửa hàng thủy sản. Hai chị em Hoa Phẩm Tố và Hoa Phẩm Phác cứ tới thứ Bảy hoặc cuối tuần sẽ đến cửa hàng thăm bố mẹ đang làm việc, một tuần không gặp, cả hai bên lớn nhỏ đều cực kỳ nhớ nhau.

Bà chủ tiệm cơm “Quay về” rất biết cách buôn bán, luôn nở nụ cười với khách dùng cơm, thu xếp cơm tối rất hợp lý cho hai chị em Hoa gia. Hoa Phẩm Tố không quá yên tâm đối với chất lượng nấu ăn và vệ sinh an toàn thực phẩm của tiệm cơm, lúc trước lần đầu tiên ăn cơm tối ở đây, mượn cớ chuồn vào phòng bếp dò xét một phen, phát hiện nguyên liệu nấu ăn đều tương đối tươi ngon, dầu để chiên dũng là dầu thực vật chính cống, rồi mới chịu thừa nhận tiệm cơm này, yên tâm dùng cơm ở đây. Khi đó dầu thải còn chưa được bày bán công khai, rất nhiều nhà hàng quán ăn đều dùng dầu thải giá rẻ để nấu ăn. Sau khi thân quen với bà chủ tiệm, Hoa Phẩm Tố từng hỏi vì sao bà chủ lại không sử dụng loại dầu đó để buôn bán lời nhiều hơn.

Bà chủ tiệm bắt lấy tai Hoa Phẩm Tố nói rõ nguyên nhân: “Bác thấy mấy loại dầu này giống như đem nước rửa chén tinh luyện thành, cái loại dầu tinh luyện kiểu này thì có thể cho người ăn sao?”

“Bác nghi ngờ?” Hoa Phẩm Tố cũng biết rõ loại dầu thải này, kiếp trước cũng là nhờ TV phơi bày sự thật ra ánh sáng, trước đó cậu cũng không biết bản thân đã nuốt biết bao nhiêu cái loại dầu thải này.

“Cháu nói bác thu mua đống nước rửa chén ấy rồi giả làm dầu thực vật ư, nghĩ lại đúng là mấy tên môi giới có quảng cáo đấy, nhưng dầu ấy dù có lời thật, bác cũng sẽ không mua, tiền kiếm về bao nhiêu cũng không bù lại được lòng tham ác độc.” Bà chủ quán chỉ chỉ nơi ngực.

Nghe bà chủ tiệm thằng thắn nói, hảo cảm Hoa Phẩm Tố dành cho bà chủ tiệm vọt tăng cao. Bà chủ này chẳng những thông minh, còn rất có lương tâm. Cũng không biết chính các cơ quan chức năng giám sát của chính phủ đã làm gì rồi, dân chúng cũng đoán ra việc dầu thải, cho nên mong muốn CCTV điều tra phơi bày sự thật. Nghĩ đến CCTV, trong lòng Hoa Phẩm Tố lại nảy lên cực tức, quảng cáo Tam Lộc của đài truyền hình Hoàng Kim đang được chiếu, cũng không biết Tam Lộc sử dụng chất melanine từ khi nào, sữa bột Tam Lộc có vấn đề được cấp phép điều tra năm 2004, năm 2008 mới bại lộ, sau đó các hãng sữa toàn quốc bị bài trừ một cách dồn dập. Vì Hoa Phẩm Tố muốn tăng cường thể chất, đã tính uống sữa để cơ thể cao ráo cường tráng, đương nhiên, đối với người nằm trong 1% không hợp với sữa TQ như Hoa Phẩm Tố, chỉ có thể chọn mua sữa bột nhập khẩu để uống, bởi vì cậu có cảm giác mâu thuẫn với sữa bột nhập khẩu từ các nước nhỏ, sữa cậu lựa chọn mua đều là sữa New Zealand. (theo các kết quả điều tra từ cơ quan chức năng TQ, sữa bột TQ đạt 99% yêu cầu chất lượng)

Khi Hoa Phẩm Tố mua sữa bột ở siêu thị, còn nhiệt tình mà đề cử sữa bột New Zealand cho các khách hàng mua sữa khác, các khách hàng thoải mái thì khi nghe xong đề cử của Hoa Phẩm Tố, có người đồng ý, có người chú ý giá tiền rồi chỉ lắc đầu tránh ra, giá cả sữa bột nhập khẩu cao hơn sản phẩmsữa bột trong nước một khoảng lớn. Đa số khách hàng tránh ra không thèm nhìn đối với sự đề cử của Hoa Phẩm Tố, cũng có số ít là tiếc thương mắng Hoa Phẩm Tố ngay tại chỗ vì còn tuổi nhỏ lại không biết noi gương, không ủng hộ sản phẩm sữa giá rẻ đóng hộp đẹp đẽ ở trong nước, ngược lại đi mua sữa bột mắc tiền của nước ngoài, thì ra chỉ là đứa sính ngoại. Cảm thấy bị từ chối quá nhiều lần, về sau Hoa Phẩm Tố gặp khách hàng đang chọn mua đồ tốt để dùng cho con cái cũng không hề bon chen xen vào việc của người khác. Cậu chỉ là một thằng nhóc mười mấy tuổi, sẽ không có ai đi tin vào chuyện từ miệng một thằng nhóc, cho dù có sống lại cũng không thể bảo vệ sức khỏe người dân TQ khỏe mạnh..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.