Edit: V.O
"Không nghĩ tới các ngươi cũng tin lời nói vô căn cứ của Nhân tộc? Thần tộc đã chấm hết, nào có cái gì luân hồi?"
"Nếu như chỉ là Nhân Tộc nói, tất nhiên ta không tin, nhưng hắn không phải là người bình thường, hơn nữa còn nhớ Chúc Cửu Âm không? Nếu không nhờ lực lượng huyết mạch ẩn bên trong cơ thể ngươi, chỉ dựa vào ngươi sao có thể giết Thần thú Thượng cổ?"
Lời của Cửu Tư khiến cho Lê Dịch Minh trầm tư, chẳng lẽ trên người mình có gì đó không đúng, thật sự là bởi vì huyết mạch sao? Nhưng cha mẹ hắn cũng chỉ là Nhân tộc bình thường, huyết mạch Thần tộc của hắn lại truyền thừa từ đâu? Cửu Thiên Huyền Nữ chuyển thế? Lời này thật khó có thể khiến người tin phục.
"Ngươi biết Đại Tinh Quan của Bắc Địch chứ?"
"Ha ha, hắn là một bằng hữu quan trọng của ta, không có hắn, cũng không có ta ngày hôm nay."
Thì ra là như vậy, thì ra tất cả những chuyện này đều là âm mưu kế hoạch, từ khi Lê Dịch Minh vừa mới ra đời, hắn đã được định phải bị những người này lợi dụng.
"Thân thể của ta là hắn giở trò quỷ?"
Cửu Tư ý vị sâu xa nhìn thoáng qua Lê Dịch Minh:
"Đáng tiếc, ngươi không có hứng thú với quyền lợi, nếu không với thông minh và tài trí của ngươi, ngôi vị hoàng đế Bắc Địch cũng dễ như trở bàn tay."
"Không biết ta có thể gặp vị Đại Tinh Quan kia một lần không."
Lê Dịch Minh mơ hồ cảm thấy Đại Tinh Quan đó sẽ là người mình quen:
"Ngươi sẽ gặp được hắn, nhưng trước đó, ta cần máu của ngươi."
Lời của Cửu Tư khiến cho Cửu Phượng hưng phấn dị thường chạy tới bên cạnh Lê Dịch Minh, cầm dao khoa tay múa chân trước mặt Lê Dịch Minh, dường như đang tìm vị trí thích hợp cắt xuống, Lê Dịch Minh bị thay đổi bất thình lình dọa đến sắc mặt có hơi trắng bệch:
"Ngươi yên tâm, dao của ta rất nhanh, chỉ cần ngươi không giãy giụa, sẽ không đau."
Cửu Phượng "an ủi" khiến cho Lê Dịch Minh căng thẳng hơn, người ta là dao thớt, ta là cá thịt, Lê Dịch Minh thề nếu lần này có thể còn sống sót rời đi, hắn không bao giờ... ăn cá nữa.
Công phu múa dao của Cửu Phượng quả thật rất cao, không biết mấy người may mắn được hắn lóc xương róc thịt, Lê Dịch Minh quả thật không cảm thấy đau đớn bao nhiêu,