Một
tháng sau, công tác chuẩn bị thi vào trường đại học cũng kết thúc. Mẹ tôi đến
trường thăm tôi vài ngày, hỏi ý kiến của tôi, tôi vẫn nói giống như trong thư
đã gửi về, tôi đến trường học vài ngày nữa rồi sẽ đi Anh quốc du học, hơn nữa
học phí hoàn toàn miễn phí, mẹ tôi mừng rỡ như điên, lại nói: “Duyệt Duyệt của
mẹ thật sự là giỏi quá!”
Càng là
người đơn giản thì càng dễ tin vào những điều tốt đẹp từ trên trời rơi xuống
như thế này.
Còn về
những lời đồn đại? Giống như Đường Diệc Diễm đã nói, không ai dám!! Những người
lúc bình thường luôn chỉ trỏ, khe khẽ nói nhỏ, sau khi nhận được cảnh báo đầy
“thiện ý” của Đường Diệc Diễm, khi nhìn thấy chúng tôi đều tìm đường vòng mà
đi.
Mẹ tôi
vừa yên ổn ở với tôi được vài ngày đã nhanh chóng đòi về nhà, nói là sợ ba
sẽ không biết cẩn thận chiếu cố cho mình, chỉ cần mẹ rời ba đi, ba gần như mỗi
ngày đều ăn mì gói để sống.
Tôi cảm
thấy thực may mắn vì lần này người đến thăm không phải là ba, bởi vì ba là giáo
viên, sẽ không dễ bị lừa như mẹ. Nhưng tình cảm sâu sắc của ba mẹ làm cho tôi
thấy ghen tị. Tôi nhớ mẹ tôi thường hay bĩu môi gườm gườm ba tôi, lúc đầu tôi
còn tưởng họ cãi nhau, kết quả, vừa mới đảo mắt, mẹ đã cười cười nhìn ba, đây
có lẽ chính là tình yêu, hỉ nộ ái ố đều là do người mình yêu mà ra cả.
Đáng
tiếc, tôi ngay cả cảm giác như vậy cũng không có, chỉ có chết lặng!!
Hôm
qua, lúc sắp rời đi, mẹ vẫn lo lắng hỏi tôi một câu: “Duyệt Duyệt con không sao
chứ?”
Không
có việc gì? Tình cảnh hiện tại của tôi có thể mô tả được sao?
Tôi
chua xót lắc đầu, muốn mẹ được yên tâm.
Dù sao,
sự hy sinh của tôi, sự nhẫn nhịn của tôi, sự khuất phục của tôi đều là vì không
muốn người nhà phải chịu thương tổn.
Sau đó,
tôi lập tức nhận được điện thoại, trở lại Thanh viên tiếp tục làm phận tù nhân
của tôi.
Đêm dài
sâu thẳm bao phủ xuống, giống như chiếc lưới bao la vô tận.
Bóng
đêm dày đặc cũng che phủ trong trái tim tôi!
Cuộn
mình ở trên giường, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác được thân mình chợt
nhẹ bẫng, mùi hương quen thuộc khẽ quẩn quanh, Đường Diệc Diễm bế tôi lên. Tôi
không mở mắt, cũng lười mở mắt, hắn muốn thế nào thì cứ để như thế. Tôi nghe
được tiếng cửa ban công bị đẩy ra.
Ban
công, hắn muốn làm gì?
Tôi đột
ngột mở mắt, nhìn thấy đôi người màu hổ phách của Đường Diệc Diễm khẽ loé lên,
giống như những vì sao trên trời đang toả sáng. Giây tiếp theo, tôi phát hiện
ra tình cảnh của mình!!!
Thân
mình cao lớn của Đường Diệc Diễm đang kề sát lan can ban công, cơ thể tôi
bị hắn nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, bên dưới là bóng tối mênh mông. Cùng đứng
trong ban công, cảm giác lại có chút khác biệt, dưới chân, những trận gió mạnh
mẽ ùa vào. Mặt của tôi sợ tới mức trắng bệch, gần như muốn thét chói tai. Hình
ảnh trong những cơn ác mộng lại hiện ra.
Máu
tràn lênh láng, toàn là máu tươi!!!
“Đường
Diệc Diễm…” Tiếng nói của tôi vang lên, tay gắt gao ôm chặt cổ hắn.
“Kích
thích không?”
“Anh
muốn… làm gì?” Hắn sắp đem tôi bức điên rồi, cho dù chết tôi cũng không muốn
dùng cách này. Thân thể của tôi lạnh run, nhìn con ngươi của hắn dần trở nên
thâm trầm.
“Sợ hãi
à? Không phải là ở bên cạnh anh, em thấy sống không bằng chết còn gì? Anh
cho em có cơ hội cảm nhận được mùi vị của cái chết!” Đôi ngươi âm trầm
chợt lóe, Đường Diệc Diễm khẽ buông lỏng tay, thân thể của tôi lập tức trượt
xuống dưới.
“A…”
Tôi sợ tới mức thét chói tai, túm chặt cổ hắn.
Hắn
không thèm để ý, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, tay lại buông lỏng thêm chút
nữa.
“Đường
Diệc Diễm!” Tôi sợ hãi kêu lên. Khuôn mặt của hắn rất nghiêm túc, tôi thậm chí
hoài nghi hắn thật sự sẽ thả tay ra.
“Chơi
vui không Duyệt Duyệt?” Tôi khuất nhục nhìn hắn, nước mắt lại bắt đầu trào ra.
“Nhớ
kỹ, cảm giác trong lòng em lúc này chính là cảm giác của anh, là cảm giác
mà em mang lại anh!!!” Đường Diệc Diễm chợt cười một tiếng, vẻ mặt vẻ lo lắng
trừng trừng nhìn tôi, trong mắt hắn có đau khổ. “Nếu có thể, anh thật sự
muốn buông tay!!!”
Giây
tiếp theo, tôi đã vững vàng ở trong lòng hắn, thân mình lập tức mềm nhũn.Vẻ mặt
tôi kinh hoàng thê lương, không tài nào khống chế được sự run rẩy đang lan
truyền khắp cơ thể.
“Xem
kìa, Duyệt Duyệt của anh sợ hãi rồi!” Nhìn thân mình đang run run của tôi, trên
mặt Đường Diệc Diễm lại khôi phục tia cười ác liệt, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua
đôi môi lạnh lẽo của tôi, khẽ ma sát, sau đó chậm rãi hôn lên.
Tôi
chết lặng, để mặc hắn hôn, một nụ hôn lạnh lẽo!!!
Đường
Diệc Diễm, anh muốn đem tôi bức điên mới cam tâm sao?
oOo
Từ đó
về sau, ban ngày tôi rất hiếm khi nhìn thấy Đường Diệc Diễm, hắn gần như nửa
đêm mới trở về. Hắn nằm xuống bên người tôi, không còn ôm tôi ngủ nữa. Chúng
tôi tựa như hai người xa lạ, cùng nằm trên chiếc giường rộng lớn nhưng không
muốn tiếp xúc với cơ thể của đối phương, thậm chí là hơi thở!
Có đôi
khi hắn vẫn nhịn không được, mỗi lần đều từ phía sau đâm vào, thậm chí không
muốn nhìn thấy khuôn mặt của tôi. Tôi chết lặng, mà hắn chỉ đơn giản là phát
tiết dục vọng trên người. Nhưng như vậy, tôi lại không hề ói ra, chỉ cần không
nhìn thấy mặt hắn, tôi để mặc hắn phát tiết trên người mình. Không sao cả!
Cứ như
vậy, tôi chậm rãi nghênh đón kì thi tuyển sinh đại học.
18 tuổi,
tôi chỉ mới 18 tuổi, lại cảm thấy bản thân mình thật già. Trái tim đã mệt mỏi
đến mức không thiết nhảy lên. Tôi làm bài thi thử tốt hơn dự kiến, đặc biệt là
sau khi cô Lí giúp tôi học bổ túc, tiếng Anh của tôi quả thực đã tiến bộ không
ít. Hơn nữa, con đường phải đi đã sớm được an bài xong xuôi, không có chờ mong,
ngược lại, chẳng có gánh nặng.
“Hạnh
phúc quá! Cuối cùng cũng đã xong!” Đồng Hân như trút được gánh nặng, duỗi người
ra. Lý tưởng của cậu ấy là thi vào đại học, tiếp theo chính là hạnh phúc theo
kế hoạch của mình đã vạch ra mà đi. Tùy ý!
“Cậu
phải mời cơm đấy!” Tôi đứng bên cạnh cậu ấy, thừa cơ xảo trá một chút.
“Ô kìa,
cậu không phải càng nên mời sao? Sắp đi du học còn gì?” Đồng Hân nhếch miệng
nói, phút chốc nhìn thấy mặt tôi biến sắc, lập tức ý thức được chính mình lại
ngu ngốc nói sai, bối rối ngậm miệng lại.
“Xin…
xin lỗi… Tiểu Phi… Tớ!!” Cậu ấy nhìn mặt tôi đang trở nên âm trầm, nước mắt
cũng sắp chảy ra.
“Ha ha
ha lừa gạt cậu thôi , dù sao cậu cũng phải mời cơm!” Tôi bỗng nhiên nở nụ cười,
trái ngược với vẻ lo lắng vừa rồi.
Đồng
Hân ngẩn người, dường như hiểu ra đang bị tôi trêu chọc, toan nắm tay
thành quyền làm bộ sẽ đánh tôi, tôi nhanh chóng trốn tránh. Trên đường vang lên
tiếng cười đùa huyên náo của chúng tôi.
Không được
mấy lần, cũng chẳng có bao nhiêu lâu được cùng với bạn bè ở chung như vậy, tôi
cần gì phải vì một câu nói lỡ miệng của cậu ấy mà rầu rĩ không vui, trái tim
vốn dĩ đã không trọn vẹn, không chịu nổi, còn có cái gì đáng để ý đây!
oOo
“Đó
là…” Đồng Hân đang cắn hamburger bỗng nhiên ngừng lại, trừng mắt nhìn ra ngoài
cửa sổ.
Khi tôi
nhìn rõ chiếc danh xe màu đen kia, tôi biết Đồng Hân đang kinh ngạc điều
gì.
Đó là
chiếc xe Đường Diệc Diễm mới mua gần đây. Quả nhiên cách chỗ đậu xe không xa,
Đường Diệc Diễm đang vô cùng thân thiết ôm một cô gái bước vào nhà hàng sang
trọng phía đối diện.
Hình
như lại đổi người? Tôi nhún vai không quan tâm, hút một ngụm cô ca mát lạnh
trong cốc.
Oa!
Ngon quá!
“Tiểu
Phi…” Đồng Hân quay đầu lại, trong mắt có khiếp sợ, còn cả lo lắng.
Lo
lắng, lo lắng tôi sẽ ghen, lo lắng tôi sẽ khóc sao?
Tôi
cũng không phải đồ ngốc, sao phải vì người mình không yêu mà khổ sở!
Chỉ là
Đồng Hân vẫn thường ngây thơ nghĩ rằng, tôi là bạn gái duy nhất của Đường Diệc
Diễm!
Tôi đã
chứng kiến cảnh đó không chỉ một lần!
“Cậu
không ăn sao? Không ăn để tớ!” Nhìn thấy Đồng Hân còn ngơ ngác ở nơi nào, tôi
làm bộ muốn cướp thức ăn trong tay cậu ấy.
“Ấy…
đừng thế, cậu đã ăn nhiều như vậy rồi còn gì nữa!” Đồng Hân sống chết nắm chặt
hamburger trong tay.
“Đương
nhiên, cậu mời ăn, tớ nhất định phải ăn cho no!”
“Thật
sự là một cô gái ác độc!”
“Đúng
vậy!”
“Tiểu
Phi, ăn xong chúng ta lại đi dạo phố đi!”
“Được!”