Trở lại
Giang Trạch, tôi đem chìa khóa xe giao cho chú Vương, đưa cho chú cả địa chỉ
quán bar.
Giang
Minh theo sau tôi lên lầu! Tôi yên lặng đi tới, bước từng bước đầy khó
nhọc.
“Duyệt
Duyệt…” Giang Minh từ phía sau bắt lấy tay tôi, tôi dừng chân, không xoay
người, nhắm mắt lại. “Giang Minh, có chuyện gì ngày mai nói sau được không? Tôi
thật sự rất mệt!”
Áp lực
trong không khí nhanh chóng làm tôi hít thở không thông!
Thân
mình cao lớn của Giang Minh kéo tôi lại, tay ôm từ phía sau ôm lấy tôi.
“Nếu vất vả, thực ra... có thể đến bên tôi…” Dứt lời, hắn gắt gao ôm tôi, thân
mình cúi xuống, vùi đầu vào cần cổ tôi.
“Chỉ
tôi mới có thể bảo vệ chị, giúp chị!”
Thân
thể của tôi run lên, đẩy hắn ra, bất khả tư nghị theo dõi hắn. “Giang Minh, cậu
có biết mình đang nói gì không?” Hắn lại muốn đùa giỡn cái gì nữa đây. Lòng tôi
rối loạn như ma, không muốn mở mắt, đành xem nhẹ chân tình trong mắt của hắn!
“Tôi
không đùa…” Giang Minh dễ dàng nhìn thấy suy nghĩ của tôi. “Một lần, một lần
tôi cũng chưa hề đùa…”
“Giang
Minh…” Tôi nhíu mi, thân mình lui lại vài bước.“Chúng ta... không thể được
đâu!” Trong lòng tôi đã sớm có một người, rốt cuộc vẫn không thể dung nạp
ai khác. Tôi không rõ tại sao Giang Minh đột nhiên lại như vậy, nhưng tôi hiểu
rõ, trong lòng tôi, hắn chỉ như một người em trai, một đồng minh, thậm chí còn
là một... quân cờ!
Ba năm
trước đã là một quân cờ!
Khi tôi
biết hắn là con trai độc nhất của tổng tài tập đoàn Giang Nguyên, từ đơn thuần
giúp đỡ đã biến thành lợi dụng.
Hắn là
công cụ để tôi trả thù Đường Triết Lý!
“Ba
năm, cho đến tận bây giờ trong mắt chị cũng không có tôi!” Trong mắt Giang Minh
hiện lên một tia đau đớn, hắn khẽ nói, tay siết chặt, đặt bên người!
Hắn bây
giờ khiến tôi cảm thấy xa lạ quá, khiến tôi sợ hãi mà không thể giải thích nổi,
gần đây, cảm giác kì quái đối với Giang Minh lại nảy lên trong lòng.
Từ bao
giờ hắn đã hoàn toàn rời khỏi bàn tay tôi. Có lẽ, lúc trước tôi đã quá ngây
thơ, ngây thơ nghĩ rằng lợi dụng hắn, còn có thể toàn thân trở ra?
“Giang
Minh… hôm nay... tôi coi như không nghe thấy gì hết... Chúng ta vẫn là quan hệ
như trước kia...!” Tôi lạnh lùng nói, yếu đuối đến mức làm như làm cái gì
cũng chưa xảy ra. “Chúng ta... ngoài quan hệ hiện tại, sẽ không... có gì thay
đổi!”
Cuối
cùng, tôi thấy thân mình Giang Minh cứng đờ, chua xót cười. “Quả nhiên, quả
nhiên, chị vẫn không thể quên được Đường Diệc Diễm!”
“Chuyện
này không liên quan tới Đường Diệc Diễm!” Tôi khẩn trương ngắt lời hắn, cắn
môi, không muốn hắn nhìn ra sự bối rối trong mắt tôi. Đường Diệc Diễm, không
thể bị liên lụy vào.
“Cái
này là vì báo thù cho Trần Việt Phong sao? Đau khổ đến như vậy, tất cả đều vì
báo thù cho Trần Việt Phong sao?”
Tôi
nhắm mắt trốn tránh, tôi cũng chỉ có thể trốn tránh. “Giang Minh, đủ rồi, đừng
nói nữa, tôi không muốn chúng ta trở nên xa cách!” Không cần vạch trần vết sẹo
của tôi một lần nữa!
“Chúng
ta... đã từng gần gũi sao?” Giang Minh trào phúng hừ lạnh, trong lời nói lộ ra
sự bất đắc dĩ.
“Giang
Minh, cậu còn trẻ, sau này cậu sẽ...”
“Đừng
nói nữa!” Giang Minh ngắt lời tôi, nắm chặt tay thành quyền. “Coi như hôm nay
tôi đã thất thố, hôm nay... quên hết đi!” Dứt lời, hắn cô đơn xoay người, lẳng
lặng đi về phòng!
Tôi mệt
mỏi nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
Mọi
chuyện đã bị tôi làm cho ngày càng phức tạp, hơn nữa bây giờ còn thêm Giang
Minh. Thực ra, tôi vẫn loáng thoáng cảm nhận được , hắn chưa bao giờ chịu dùng
kính ngữ gọi tôi, sau khi nghe bố mẹ gọi tôi là Duyệt Duyệt, hắn bèn cố ý gọi
như vậy . Tôi cảm nhận được, nhưng lại cố ý xem nhẹ, hoặc là, tôi đã lợi dụng
điểm này của hắn, là tôi ích kỷ, cho tới bây giờ cũng chưa từng quan tâm đến
Giang Minh, giống như trước kia chưa từng quan tâm đến Đường Diệc Diễm.
Tôi vì
cố chấp báo thù mà tàn nhẫn thương tổn mỗi người bên người.
Tôi rốt
cuộc nên làm cái gì bây giờ? Mọi chuyện còn phải hỗn loạn như thế nào nữa?
oOo
“Đây là
JACKEY, công ty thương mại phía đối tác của Đường Tỉ Lễ, một kẻ... thú vị!”
Giang Minh đưa cho tôi một tấm ảnh chụp, khóe miệng cong lên.
Tôi hồ
nghi tiếp nhận, nhìn vào bức ảnh, sắc mặt càng ngày càng khó coi, hóa ra...
JACKEY là một kẻ đồng tính. Những bức ảnh chụp khó coi kia làm tôi muốn nôn
mửa!
“Hắn
cũng đủ tiếng xấu!” Giang Minh rút trong hộp ra một chiếc bút bi, đầu ngón tay
khẽ nâng, sau đó xoay tròn. “Tất nhiên, nếu hắn đồng ý nhượng lại cổ phần công
ty, sau đó chúng ta sẽ bàn vấn đề khác.”
Tôi khẽ
gật đầu, bỏ bức ảnh chụp này sang một bên, lạnh lùng nói. “Vậy cậu nhất định đã
đến tìm người đàn ông kia thương lượng!” Người đàn ông kia lúc đó biểu tình
nhất định rất thú vị, thật đúng là ứng với câu “cận mặc giả hắc, gần châu giả
xích”(
câu này cũng có nghĩa gần tương tự với “gần mực thì đen, gần đèn thì rạng” hay
“gần son thì đỏ, gần mực thì đen”), bề ngoài thoạt
nhìn có vẻ nhã nhặn, ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại biến thái như vậy!
“Ừ! Gã
rất kích động!” Giang Minh thờ ơ nhíu mi, bút trong tay lại xoay nhanh hơn.
“Nhưng khi tôi nói sẽ thay gã giải quyết những bức ảnh này, gã đã đồng ý!”
Tôi
cười cười, cũng chỉ có hắn mới có thể đem chuyện tình ác liệt như vậy nói một
cách nhẹ nhàng bâng quơ thế kia.
“Hài
lòng lắm phải không?” Giang Minh buông bút, nhìn tôi, môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt
như muốn tranh công. Ai mà biết được, cùng với nụ cười vô thưởng vô phạt kia là
một trái tim khó đoán.
Chúng
tôi, thật sự có thể làm như tối hôm qua cái gì cũng chưa xảy ra sao? Tôi thật
sự có thể làm như cái gì cũng không biết sao?
Tôi khẽ
gật đầu, đúng là nhờ công của hắn, chúng tôi đã lấy được một nửa số cổ
phần của công ty Đường Tỉ Lễ, việc lật đổ hắn cũng dễ dàng hơn phân nửa,
thật là nặng nề!
“Vậy…
Bữa tiệc sinh nhật hãy thưởng cho tôi, làm bạn nhảy của tôi đi!” Giang Minh khẽ
chuyển thân mình, dựa sát vào người tôi, ý cười trên mặt càng thêm sâu sắc.
Tôi
ngẩn người, đúng rồi, một tuần nũa là tới sinh nhật mười tám tuổi của Giang
Minh!
“Không
phải chị đã quên rồi đấy chứ!” Giang Minh nhìn vẻ mặt ngây dại của tôi, bèn
nhìn tôi đầy bi thương. “Chị quên thật sao?”
Tôi lắc
đầu, áy náy đỏ mặt. “Được rồi! Tôi đồng ý với cậu!” Coi như bồi thường đi!
“Thật
sao!” Giang Minh nhảy nhót vỗ tay, giống như một đứa trẻ, vui sướng đến hoa
chân múa tay.
Tôi khẽ
lắc đầu. Đôi khi, hắn khôn khéo làm cho người ta phải sợ hãi, có lúc lại giống
như một kẻ ngốc, dễ dàng thỏa mãn. Thật đúng là khiến người ta dở khóc dở cười!
Tôi
nghĩ trên thế giới này, mỗi người đều có hai mặt!
Chỉ là
thói quen nhìn biểu tình trên mặt của người khác mà thôi. Giang Minh mâu thuẫn,
tôi cũng vậy!
“Cộc
cộc...” Lúc này bỗng có tiếng đập cửa vang lên, sau đó cửa mở toang, hé ra
khuôn mặt đang cười hì hì của Qua Nhan.
“Anh
Minh, chị Duyệt Duyệt, hai người đang vui cái gì vậy!” Con bé hào hứng bước
vào, làm nũng cọ cọ bên người tôi.
“Trẻ
con biết cái gì!” Giang Minh nhếch môi, bộ dáng lão luyện. Trước mặt Qua Nhan,
hắn lập tức trở thành một người anh trai mẫu mực, hắn có thể tỏ ra bất cần đời
với tất cả mọi người, duy chỉ có Qua Nhan là hắn luôn cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí
nghiêm khắc, tuy chỉ lớn hơn Qua Nhan ba tuổi, nhưng hai người đã sống
nương tựa lẫn nhau từ khi còn nhỏ, tình cảm còn sâu sắc hơn cả người nhà.
Giang Minh
yêu quý Qua Nhan giống như yêu quý em gái ruột. Ai dám bắt nạt Qua Nhan chắc
chắn sẽ nhận được bài học vô cùng thê thảm. Tôi nghĩ, Qua Nhan là người duy
nhất trên đời này làm cho Giang Minh nhớ mong, nhưng loại cảm tình này
không phải là tình yêu.
Qua
Nhan lại cho rằng đó là tình yêu, bởi vậy mới có thể không thể tự thoát ra
được!
Tôi
nghĩ có lẽ Giang Minh cũng giống tôi, rõ ràng cũng nhận ra một chút, nhưng lại
lựa chọn cách giả bộ như không biết.
Chúng
tôi đều cho rằng thời gian có thể thay đổi tất cả!
“Anh
Minh không phải cũng là trẻ con đấy thôi!“Qua Nhan bĩu môi than thở.
“Đại
tiểu thư, sao hôm nay lại đến công ty?”
“Anh
Minh, đi dạo phố cùng em được không? Một tháng rồi em chưa đi dạo phố đấy!” Qua
Nhan đi đến bên người Giang Minh, nũng nịu lay cánh tay hắn. “Anh Minh!”
Giang
Minh bất đắc dĩ lắc đầu, yêu chiều mơn trớn mái tóc dài của Qua Nhan, thỏa
hiệp. “Duyệt duyệt, chị có đi cùng không?”
Tôi
sửng sốt, nhìn Qua Nhan liều mạng nháy mắt với tôi, buồn cười lắc đầu, nha đầu
này căn bản chỉ nghĩ đến anh Minh thôi!
“Không
được rồi, còn phải trở về sửa lại một ít tư liệu!”
“Chị
Duyệt Duyệt bận rồi, tiếc quá, vậy lần sau nha!” Qua Nhan đi sau Giang Minh,
hướng về phía tôi làm động tác OK .
Tiểu
nha đầu!
“Vậy
cũng được!” Giang Minh lấy áo khoác trên ghế. Qua Nhan lập tức kéo cánh tay
hắn, vẻ mặt vui sướng. “Chúng ta đi thôi!”
“Đi vui
vẻ!” Tôi vẫy tay, nhìn cả hai đi ra khỏi văn phòng.
“Đi đâu
đây?”
“Đi
công viên trò chơi nha!”
“Lại
nữa, em vẫn là trẻ con đấy à? Suốt ngày đi mấy chỗ đó!”
“Anh
Minh không phải nói em là trẻ con sao? Còn nữa, anh làm gì mà như ông già
thế!”
“Xú nha
đầu!”
... Một
đường đều là tiếng tranh cãi ầm ĩ của Qua Nhan và hắn.
Nếu
Giang Minh có thể yêu Qua Nhan, có lẽ hắn sẽ hạnh phúc hơn!
So
với... yêu tôi!