“Không
ngờ cô giáo lại là dì của anh!” Trên đường trở về kí túc xá, tôi liếc nhìn Trần
Việt Phong. Ai mà ngờ được anh ta lại có một người dì xinh đẹp như vậy.
“Tôi
cũng không thể tưởng tượng được, em lại có ma lực lớn đến thế!” Trần Việt Phong
kinh thường hừ hừ, vẻ mặt buồn cười nhìn tôi.
“Hả?”
Tôi kinh ngạc nhìn anh ta.
“Không
phải sao? Chúng ta mới gặp nhau có hai lần, em đã khiến cho tôi mình đầy thương
tích, vậy mà còn không có ma lực sao?” Trần Việt Phong đùa cợt nhìn tôi.
Tôi cắn
chặt môi dưới, hận không thể giống như dì của anh ta, cốc cho một cái vào đầu.
Nhưng nhìn tay của anh ta bị băng bó như vậy, trong lòng tôi cũng thấy có chút
áy náy, đành nhịn xuống không phát tiết ra. Thực ra anh ta cũng có thể làm ngơ,
mặc kệ tôi đầu rơi máu chảy.
Tôi hạ
thấp mi mắt.
“Áy náy
phải không? Áy náy thì bồi thường cho tôi là được rồi!” Giọng nói đầy ẩn ý của
Trần Việt Phong chợt vang lên trên đỉnh đầu tôi.
Tôi
ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đang tràn đầy vẻ tính kế kia, khẽ hỏi: “Bồi
thường?”
“Ừ, mai
là cuối tuần, chúng ta hẹn hò đi!” Trần Việt Phong cười đến rạng rỡ.
Trên
đầu, một vòng ánh sáng xuất hiện khiến cho tôi cảm thấy thật chói mắt, vội lấy
tay che khuất ánh nắng chói chang ấy.
oOo
“Diệp
Sương Phi…Diệp Sương Phi!”
“Phòng
6502…Diệp Sương Phi!”
“Khoa
Tiếng Anh năm thứ 2, ban 3, Diệp Sương Phi…”
Sáng
sớm ngày cuối tuần, tiếng hô to đã bắt đầu vang lên.
“Woa,
là Trần Việt Phong kìa! đẹp trai quá! Việt Phong, nhìn bên này, nhìn bên này!”
Nữ sinh từ các phòng ngủ cũng ùa ra góp vui.
“Trần
Việt Phong! Trần Việt Phong!”
“Diệp
Sương Phi mau xuống đi, đừng làm cho Việt Phong của chúng tôi đợi lâu nữa, thật
đáng thương!” Lại một giọng nói khác bay tới.
“Nè,
tôi nói cậu nha Diệp Sương Phi, cậu cho cậu là ai, còn làm bộ làm tịch nữa!”
Thậm chí còn cả những lời cảnh báo đầy bất bình, giọng điệu ghen tị.
Tôi dở
khóc dở cười ngồi trên giường, nhíu chặt mày, tay không chịu nổi vội bịt tai
lại, tên đáng ghét này!
Ngày
hôm qua tôi đã cự tuyệt hắn, hắn lại cầm lấy tay tôi, nói với tôi với vẻ đầy
chắc chắn rằng, ngày mai tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn đứng trước mặt hắn. Mà
bây giờ hắn lại dùng thủ đoạn độc ác như vậy! hắn muốn tất cả mọi người hiểu
lầm sao?
Tôi cảm
giác được những tháng ngày yên ổn của mình đã bắt đầu xa rời.
“Tiểu
Phi!” Tiểu Thanh đứng một bên lo lắng nhìn tôi. Hôm qua khi tôi trở về, cậu ấy
bèn ngạc nhiên hỏi tôi rằng người mà tôi nói lúc trước không phải là Trần Việt
Phong đấy chứ. Ông trời của tôi, lúc cậu ấy đang chơi game thậm chí còn không
rõ là tôi đang hỏi cái gì đã trực tiếp trả lời, thật đúng là không có trách
nhiệm, bây giờ mới ngộ ra mà xác nhận lại với tôi.
Sau đó,
khi tôi còn đang mờ mịt gật đầu, Tiểu Thanh bỗng hét to một tiếng, tiếp theo,
nước miếng lập tức văng tung toé về phía tôi, biểu diễn bản tĩnh nữ quái trời
cho.
Thì ra,
Trần Việt Phong không phải là đại nhân vật gì, mà là đại đại đại…nhân vật! Lúc
nói những lời này, tròng mắt của Tiểu Thanh tựa như muốn rớt xuống đất, thật là
khoa trương quá thể!
Cậu ấy
nói Trần Việt Phong tuy rằng không phải con nhà danh gia giàu có gì, thậm chí
còn mồ côi cha, nhưng từ nhỏ đến lớn được mẹ nuôi dưỡng, anh ta ngoài bộ dạng
lịch lãm đẹp trai làm cho người ta chảy cả nước miếng, còn là một nhân tài toàn
năng, chỉ số thông minh kinh người, vốn dĩ có thể vào được nhiều trường đại học
tốt hơn nhiều, nhưng không biết hiệu trưởng làm thế nào mà giữ được anh ta ở
lại. Nói xong, Tiểu Thanh còn thuận miệng thêm vào một câu: “Tớ nghĩ hành động
vĩ đại nhất mà hiệu trưởng của chúng ta làm được chính là có thể khiến cho Trần
Việt Phong vào học!” Nói như thể hiệu trưởng là người vô năng.
Tôi lắc
đầu, tiếp tục nghe Tiểu Thanh truyền tin tức. Cậu ấy còn nói, anh ta là thiên
tài rực rỡ nhất trong số các sinh viên xuất sắc, nghe nói số nữ sinh theo đuổi
anh ta có thể tạo thành cả một phòng tuyến, nhưng anh ta quá phong lưu, chẳng
có cô gái nào có thể chiếm giữ trái tim anh ta.
Dứt
lời, cậu ấy chợt cả kinh nhắc nhở tôi, sau này ra ngoài nhất định phải cẩn
thận, tôi đã trở thành mục tiêu công kích của rất nhiều nữ sinh!
Nghiêm
trọng đến thế sao?
Nhưng
mà hôm nay, tôi cuối cùng cũng được kiểm chứng. Đừng Hàn nhẹ nhàng đóng cửa
phòng lại, đồng thời cũng nhốt luôn tất cả những ánh mắt oán hận kia ở bên
ngoài. Cậu ấy nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tiểu
Phi, anh ấy mà còn tiếp tục gọi nữa, tớ nghĩ toàn bộ nữ sinh đang “chiêm
ngưỡng” tại ký túc xá này sẽ phá cửa mà vào mất!” Giọng điệu của Tiểu Thanh
giống như đang đùa cợt.
“Tiểu
Phi, hay là cậu…”
Đừng
Hàn còn chưa nói hết câu, tôi bèn “tạch” một tiếng bật dậy.
Một
phút sau, đúng như lời Trần Việt Phong đã nói, tôi đứng trước mặt anh ta, nhưng
là trong cơn giận dữ.