Tôi
thích thú xem xét mấy món đồ bày trên quầy hàng, một đôi tay vô cùng thân thiết
đặt trên đầu vai của tôi, giọng nói trầm ấm mang theo cả sự cưng chiều
vang lên bên tai tôi: “Tiểu Diệp, nhìn gì vậy?”
Tôi vui
vẻ quay đầu, mỉm cười hạnh phúc.
“Việt
Phong, cái này hay không?” Tôi giơ chiếc chuông gió xinh xắn lên, tay khẽ
chuyển động, tiếng chuông “đinh đinh đang đang” du dương.
“Ừ,
đẹp đấy!” Trần Việt Phong gật gù, ngả đầu lên vai tôi, cùng tôi đùa nghịch
những món đồ muôn hình vạn trạng trên quầy hàng.
“A, cái
này thật đáng yêu quá, Việt Phong, anh xem!”
“Ừ,
được đấy!”
“Ha ha
ha, độc đáo nha!”
Đây là
cách mà tôi và Trần Việt Phong ở chung một chỗ. Ngọt ngào, ấm áp!
Đương nhiên cũng có lúc…
“Anh
nói này, em còn ăn nhiều như vậy sẽ biến thành một con heo nhỏ mập mạp đấy! Anh
sẽ không còn yêu em nữa đâu!” Trần Việt Phong bất mãn nhìn miệng tôi đang đầy
ắp chả cá viên, không kiêng nể gì lại cắn thêm một ngụm.
“A!”
giây tiếp theo, anh vuốt cái gáy vừa bị ăn đau, vẻ mặt bất mãn nhìn tôi: “Ơ
kìa, em đi theo dì anh học mấy chiêu này đấy à?”
Bởi vì
hẹn hò với Trần Việt Phong, tôi và cô giáo cũng bắt đầu qua lại. Cô giáo thường
dạy tôi vài cách để trị anh, đương nhiên, tôi cũng học rất nhanh!
Tôi
nghịch ngợm lè lưỡi, thừa dịp anh không chú ý, đoạt lại chả cá viên của mình:
“Em mới không sợ đâu!”
Anh làm
khó dễ được em sao?
Dứt
lời, tôi đưa chả cá vào miệng cắn, nhưng còn chưa kịp nuốt xuống, Trần Việt
Phong bỗng xoay người tôi vào lòng anh, đôi môi ấm áp đặt lên môi tôi. Khi tôi
vẫn còn đang ngây dại, đầu lưỡi linh hoạt của anh đã nhẹ nhàng cuốn lấy, chả cá
lập tức ngoan ngoãn lăn vào trong miệng anh!
“Trần
Việt Phong!” Mặt tôi đỏ bừng, ảo não nhìn cây que trụi lủi trước mắt, còn cả vẻ
mặt đang đắc ý kia nữa. Vì cảm xúc còn đọng lại trên cánh môi mềm mại vừa rồi
mà khẽ run rẩy!
“Tiểu
Diệp, sau này chúng ta dùng cách này để ăn đi! Ngọt qúa!”
Dường
như thấy tôi còn chưa đủ thẹn thùng, Trần Việt Phong híp mắt lại, dáng vẻ như
đang tính kế, liếm liếm khóe miệng, làm cho người ta mơ màng!
Tôi lại
bị anh chỉnh , khuôn mặt đỏ bừng như táo chín!
Xú tiểu
tử!…
“Diệp
Sương Phi!” Người đang đứng trước mặt khiến tôi như bị điện giật, vội buông tay
Trần Việt Phong ra. Bạn học, là bạn học trung học của tôi!
Nụ cười của tôi đông cứng trên mặt, tôi thậm chí còn không dám nhìn ánh mắt nghi
hoặc của Trần Việt Phong.
Đối
phương dường như cũng nhận ra sự khó xử của tôi, nhìn người đứng bên cạnh tôi
là Trần Việt Phong, trong mắt chợt hiện lên vẻ kinh ngạc rồi đến á khẩu,
sau đó, cô ấy xấu hổ ân cần thăm hỏi tôi một tiếng rồi thức thời rời đi.
Tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cảm giác được bàn tay Trần Việt Phong phóng tới
đầu vai tôi, nắm thật chặt.
“Bạn
học sao?” Tôi nghe không ra cảm xúc trong giọng nói của Trần Việt Phong, trên
mặt anh cũng không có biểu tình gì.
“Ừm,
bạn học… trung học!” Tôi ấp úng, ánh mắt bối rối không sao che dấu được sự chột
dạ.
“Ừ!”
Trần Việt Phong lôi kéo tay của tôi, khoé miệng nhẹ nhàng giương lên, chúng tôi
tiếp tục đi trên đường, anh vẫn cười nói, nhưng trong lòng tôi bỗng nhiên
cảm thấy rầu rĩ, cảm giác kia tựa như bị người ta nặng nề đánh cho một bạt tai.
Vẫn là không thể, không thể làm như không có chuyện gì xảy ra, quá khứ hiện
diện chân thực quá, có một số người, một số việc đều như muốn nhắc nhở tôi về
cái quá khứ u ám kia.
Có lẽ,
nếu như… tôi chủ động nói với Việt Phong.
Tôi do
dự liếc nhìn Trần Việt Phong một cái, anh nhíu mày: “Có chuyện gì à?”
“Không… Không có!” Không được, không được, nếu Việt Phong không thể chấp nhận,
nếu trong lòng anh thấy khúc mắc thì sao, tôi không thể mất anh được! Sau khi
anh mang đến hạnh phúc cho tôi, tôi dường như bắt đầu trở nên tham lam!
Ngay khi trong lòng tôi đang đấu tranh dữ dội, ông trời lại lần nữa đùa giỡn
với tôi.
Phía
trước bỗng có một người đột ngột xuất hiện trước mặt chúng tôi. Tôi giương mắt,
Lí Thịnh Mân kinh ngạc đứng ở cách đó không xa nhìn tôi, ánh mắt chậm rãi
chuyển qua vị trí tôi và Trần Việt Phong đang tay trong tay. Tôi thực sự khiếp
sợ.
Trời
ơi, tôi khóc thét trong lòng.
Hôm nay
là ngày gì vậy, ông trời muốn tôi chết sớm sao? Tại sao thành phố lớn như vậy,
hai năm đều không có người quen xuất hiện, hôm nay lại lần lượt gặp lại?
oOo
“Cậu
khỏe không?” Lúc Lí Thịnh Mân nói những lời này, tôi bất đắc dĩ muốn cười,
dường như mỗi lần gặp nhau chúng tôi đều nói câu này.
Ngồi
trong quán cà phê, tôi như thế nào cũng không an nhàn được, tay co quắp khuấy
cà phê trong cốc, miệng nhấp vài ngụm.
“Đường
Diệc…”
“Thịnh
Mân, mọi việc đều đã trôi qua!” Tôi ngắt ngay lời của Lí Thịnh Mân, đúng là có
chút bức thiết, còn cả bối rối. Cho dù chỉ là nhắc đến cơn ác mộng kia,
tôi cũng vẫn cảm thấy sợ hãi! Trong lòng lại càng thêm bàng hoàng. “Tôi không
muốn nhắc lại, làm ơn!” Tay của tôi
nhịn không được mà run lên. Tôi khẩn cầu nhìn cậu ấy.
Lí
Thịnh Mân khẽ gật đầu, nhấp một ngụm cà phê.
“Hai
năm qua, cậu ổn chứ?” Tôi muốn xóa bỏ bầu không khí gượng gạo này.
Lí Thịnh Mân có chút chua xót gật đầu: “Cũng tạm được, học đại học bên ngoài,
cuộc sống không tệ, tất cả đều bình thường, rất nhàn nhã!”
“Ừm,
vậy là tốt rồi, rồi cậu cũng sẽ tìm được người đáng để cậu quý trọng!” Tôi ám
chỉ.
Lí
Thịnh Mân ngẩng đầu nhìn tôi, ưu thương trong mắt lại tăng thêm, cậu ấy thở
dài: “Có lẽ, tôi đã bỏ lỡ!”
Thân
mình tôi khẽ run lên. Ánh mắt của cậu ấy, sự thở dài của cậu ấy, tôi hiểu được,
hiểu được tất cả. Nhưng, Lí Thịnh Mân, sự tồn tại của cậu chỉ biết một lần nữa
nhắc nhở quá khứ của tôi, sự tồn tại của cậu chính là một loại tra tấn đối với
tôi, cho nên, dù tôi từng có chút tình cảm tốt đối với cậu, với nụ ấm áp cười
kia. Nhưng…
“Còn
cậu? Anh ta chính là người đáng để cậu quý trọng sao?”
Tôi khẽ
gật đầu, mỉm cười: “Phải, anh ấy xứng đáng!” Tôi trả lời đầy tự tin, có lẽ là
nụ cười của tôi đã làm cho khoé miệng Lí Thịnh Mân vặn vẹo run rẩy một
chút.
“Tôi
hiểu, nụ cười của cậu đã nói lên tất cả! Tôi thực lòng chúc phúc cho cậu!” Cậu
ấy vươn tay về phía tôi, chân thành nhìn tôi, trong mắt vẫn có chút mất mát làm
cho người ta thấy đau lòng!
“Cảm
ơn!” Tôi cố ý xem nhẹ vẻ mặt đó, vươn tay ra bắt lấy bàn tay kia: “Cảm ơn cậu,
Thịnh Mân!”
Cảm ơn
cậu đã hiểu cho tôi!
“Cuối
cùng cũng đi rồi sao!” Vừa cùng Lí Thịnh Mân tạm biệt xong, Trần Việt Phong lập
tức xuất hiện ở phía sau tôi, vẻ mặt khó chịu.
“Sao
thế, chẳng phải anh đã nói phải đi có việc rồi mới trở về đón em sao?” Tôi xoay
người, để mặc anh kéo tôi vào lòng.
“Không,
anh ở phía đối diện nhìn hai người!” Trần Việt Phong phiền táo gãi đầu, vẻ mặt
bất đắc dĩ, giọng nói có sự ghen tuông nồng đậm: “Vừa nhìn anh chàng kia đã
biết là anh ta có nhiều chuyện muốn thổ lộ với em rồi, anh tránh mặt, để
anh ta nói một lần cho xong, tránh lần sau lại đến tìm em!”
Tôi bĩu
môi, buồn cười lôi kéo tay anh, nói với anh và cũng là cam đoan với chính mình:
“Đều trôi qua rồi, chúng ta chỉ có tương lai, không phải sao?”
“Đương
nhiên!” Trần Việt Phong hé miệng cười, kéo tay tôi bước về phía trước. “Nhưng
mà Tiểu Diệp, nếu tương lai em trở thành một bé heo mập mạp thật, lúc ngủ còn
chảy nước miếng giống lần trước, anh nhất định phải xem xét lại thôi!”
Nói
xong, Trần Việt Phong còn cố ý nhìn khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi, nhanh chóng
hôn lên mặt tôi một cái, thừa dịp tôi còn chưa kịp phản ứng, lập tức đi nhanh
về phía trước, nhưng tuyệt nhiên không hề buông tay.
Chảy
nước miếng?
Hóa ra
anh đã thấy!
“Trần
Việt Phong!” Tôi tức giận đến nghiến chặt răng, nhéo tai anh một cái, chiêu này
cũng là cô giáo dạy tôi. “Xú gia hỏa, anh dám cười em!”
“A, đau
quá, em thật đúng là lợi hại, sai rồi, sai rồi, anh nhận sai là được rồi, Tiểu
Diệp của anh!”
Đủ, cứ
như vậy là đủ rồi, thật hạnh phúc!
Quên đi
mọi chuyện đã qua, chỉ có tương lai, chỉ có hai người chúng tôi!
Nhưng
tôi lại quên rằng, sự xuất hiện của họ thực ra là để nhắc nhở tôi, cảnh
cáo tôi, có một số chuyện không thể thay đổi. Vận mệnh vào lúc ngươi tự cho là
đã thoát khỏi nó, nó sẽ hung hăng tặng cho ngươi một nhát dao, cho ngươi biết
nó tàn nhẫn, nó lãnh khốc đến thế nào.
Mà tình
yêu, lại tựa như một loài yêu quái, tùy ý xuyên qua, tuỳ ý nhiễu loạn vận
mệnh của người khác. Khi ngươi kháng cự nó, nó sẽ dụ hoặc ngươi một cách quyến
rũ, đến lúc ngươi cúi đầu xưng thần, nó lại tuyệt tình bỏ ngươi mà đi.
Tôi
nghe được, gần đây tôi thường xuyên nghe thấy tiếng chìa khoá tra vào ổ. Rõ
ràng là âm thanh của khóa cửa.
Tôi cảm
giác được một cánh cổng ngạo mạn đang từ từ mở ra, rất chậm rãi…
Đó
chính là cánh cổng địa ngục!
oOo
Gần đây
hình như Việt Phong bề bộn nhiều việc, hai, ba ngày nay không thấy bóng dáng
đâu. Gọi điện cũng chỉ toàn là để lại lời nhắn trong hộp thư thoại. Tâm trạng
tôi vốn dĩ đã bất an, nay lại càng thêm hoang mang.
Hơn
nữa, Tiểu Thanh lại nói với tôi, những nam sinh xuất sắc đều như vậy cả, như là
cố ý ám chỉ điều gì đó.
Mấy
ngày nay tôi đều lo lắng không yên.
Tan học
theo đám đông đi ra, tôi vẫn theo thói quen nhìn xung quanh một chút, Việt
Phong luôn thích đứng ở chỗ này chờ tôi tan học, cười vui vẻ nhìn tôi từ trên
lầu đi xuống.
Nhưng
đã vài ngày anh chưa tới. Lần cuối cùng nhắn tin, anh cũng không gọi lại cho
tôi.
Chẳng
lẽ thật sự giống như Tiểu Thanh nói, anh ấy nhanh như vậy đã bắt đầu thấy chán
ghét. Nỗi băn khoăn lúc trước lại nhảy ra tra tấn tôi.
Diệp
Sương Phi, mày thật là hồ đồ, rõ ràng biết bình thường bản thân không quên được
anh ta mà còn ngu ngốc rơi vào, không thể tự thoát ra được!
“Ây…
không biết là ai chọc Tiểu Diệp của anh khóc nhè này?” Giọng nói quen thuộc
bỗng vang lên ở phía sau. Tôi vui mừng quay đầu, quên cả lau nước mắt nơi
khóe mắt.
Quả
nhiên là Trần Việt Phong, anh đứng ở sau lưng tôi, trên mặt là nụ cười ấm áp.
“Chính
là anh…” Tôi tức giận hét to, nức nở một chút nhưng nước mắt đã ngừng rơi,
không biết là nên khóc hay nên cười.
Trong
ánh mắt anh, tôi có thể thấy được sự quyến luyến, anh vẫn chăm chú nhìn tôi,
may mắn, may mắn không phải là anh chán ghét tôi!
“Anh
không có tin tức gì đã biến mất vài ngày… Em còn tưởng là…”
“Tưởng
là anh có người mới?” Trần Việt Phong nói tiếp lời tôi, tiến lại gần, ôm tôi.
Tôi giãy dụa, anh lại ôm càng chặt, trong mắt có đau lòng. “Đồ ngốc, sao anh có
thể bỏ được em chứ, anh chỉ là có chút việc thôi!”
“Việc
gì, không thể cho em biết sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh lại trốn
tránh cái nhìn chăm chú của tôi, trong lòng tôi càng cảm thấy quỷ dị!
“Tóm
lại, tuyệt đối không phải những việc mà em đang suy nghĩ đâu!” Trần Việt Phong
điểm nhẹ lên chóp mũi của tôi, vươn hai ngón tay làm bộ như đang thề.
Tôi
quan sát anh, nhìn rất lâu, nhìn sự chân thành trong mắt anh, ánh sáng kiên
định trong đó nhẹ nhàng loé lên.
“Mấy
tên công tử phong lưu như anh sẽ không bao giờ nói thật!” Xác định anh không
nói dối, tôi lại bắt đầu nói những lời dối lòng. Ai bảo anh hại tôi lo lắng mất
mấy ngày!
“Oan
uổng quá…” Việt Phong cố ý làm vẻ mặt đau khổ, khoa trương kêu lên: “Anh còn
oan uổng hơn cả Đậu Nga!”
“Không
cần lôi người khác vào!” Tôi lườm anh một cái, cảm thấy Đậu Nga thật đáng
thương, cứ nhắc đến oan là bị người ta lôi ra! Làm “danh nhân” thật đúng là
khổ!
Nhìn
thấy ý cười trong mắt tôi, Việt Phong cũng khẽ nhếch khóe miệng lên, bắt đầu
đùa giỡn.
Tôi
trừng mắt, bước nhanh lên phía trước, khóe miệng lại nhịn không được mà cười
ngọt ngào.
“Tiểu
Diệp, đợi anh với!”
“Anh nói
này, có phải là vì không nhìn thấy anh nên em khóc nhè đúng không?”
“…”
“Có
phải bỗng nhiên em thấy rất nhớ anh hay không, em đã mê muội anh mất rồi!”
“…”
“Này, đừng
đi nhanh như vậy mà!”
“…”
“Được
rồi, được rồi, anh nhận sai rồi còn không được sao?”
“…”
“Tiểu
Diệp, anh sắp khóc rồi!”
“Tiểu
Diệp…”
Người
này thật sự là rất phiền, cứ lải nhải mãi không thôi. Tôi đi ở phía trước, anh
lại từng bước theo bên người, lấy lòng tôi, đùa với tôi.
Gió nhẹ
nhàng thổi trên người chúng tôi, tôi vẫn chưa chịu cho anh một sắc mặt hoà nhã
.
Tiếp
tục xoay người, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên. Thực ra trong lòng đang rất
hạnh phúc!