Ba năm,
có thể đã có rất nhiều thứ thay đổi, bao gồm một con người và cả linh hồn của
người đó.
Thứ vẫn
không thay đổi là thành phố này, thành phố tội ác, vẫn phồn hoa và phù du như
trước. Người ta sinh sống, giãy dụa trong cái thành phố xa hoa đầy truỵ lạc
này, phủ phục dưới tất cả mọi vật chất hư ảo, không thể tự thoát ra được.
Không
thay đổi còn có một người đang say ngủ, một linh hồn vĩnh viễn không thể yên
nghỉ, chờ người đến giải thoát.
Tôi gỡ
kính mát xuống, để lộ ra khuôn mặt không chút cảm xúc, thần thái được che dấu
dưới bộ trang phục màu trầm. Tôi buông bó hoa, nhìn chăm chú khuôn mặt có nụ
cười sáng lạn trước mắt.
Việt
Phong, em đã trở về!
Kẻ mang
tội đã tiêu dao lâu lắm rồi, bây giờ là thời điểm dành cho sự trừng phạt.
Ba năm,
đủ dài. Mỗi một điểm áy náy, em đều tự khiển trách mình qua từng đêm, em nhất định
bắt hắn phải trả lại!
“Tiểu...
Phi!” Một giọng nữ mang theo sự kinh ngạc vang lên bên tai tôi. Tiếp theo, một
đôi tay kích động bắt lấy hai vai của tôi. “Tiểu Phi, thật là em?”
“Cô
giáo!” Tôi nhẹ nhàng gật đầu, không có một chút biểu tình. Đây là thói quen
trong suốt ba năm qua của tôi, thói quen thờ ơ, thói quen bị người ta mắng là
máu lạnh!
“Tiểu
Phi… Cô hỏi thăm khắp nơi mới biết được cả gia đình em đều đi Mĩ.” Trên mặt cô
giáo là sự kích động khôn xiết.
“Em
cũng đến thăm Việt Phong sao?” Cô giáo quay đầu, ánh mắt chợt ảm đạm. “Nhiều
năm như vậy rồi, thật khổ cho em phải nhớ rõ!”
Đương
nhiên phải nhớ rõ! Ba năm qua, tôi không có lúc nào là không nhớ rõ, nhớ rõ
Việt Phong vì tôi mà chết, nhớ rõ Việt Phong bị chết không minh bạch. Nhớ rõ...
“Cô
giáo, Việt Phong ở trên thiên đường nhất định sẽ tốt!” Nhất định như vậy!
“Ừm,
Tiểu Phi…” Ánh mắt của cô giáo bắt đầu trở nên hồng hồng, giọng nghẹn ngào,cô
cúi đầu, và ở phía sau cô bỗng xuất hiện người mà cả đời này tôi cũng không
nghĩ tới.
Hắn đến
sám hối sao?
Không!
Sẽ không! Hắn là Đường Tỉ Lễ, một ác ma làm ra vẻ đạo mạo.
Hắn vẫn
cười đến ôn hòa như trước, bây giờ xem ra nó đã như một biểu tình cố định được
khảm trên khuôn mặt hắn.
“Diệp...
tiểu thư!” Nhìn thấy tôi, hình như hắn rất giật mình, sau đó lập tức làm ra vẻ
vô cùng kinh hỉ. Tất cả thoạt nhìn đều là thông thuận, tự nhiên, che giấu sự
giả dối đến hoàn hảo.
“Đường
tiên sinh, đã lâu không thấy!” Tôi yên lặng nhìn hắn, cười cười, nụ cười thiện
ý.
Dối trá
là thứ giúp tôi đạt được những thành quả thuận buồm xuôi gió suốt ba năm.
Nếu
muốn đối phó với ác ma, nhất định phải biến thành ma quỷ!
Thiên
sứ vĩnh viễn chỉ là vật hi sinh cho ác ma. Vì thế, tôi cũng đem linh hồn bán
cho quỷ dữ.
“Hai
người quen nhau sao?” Cô giáo giật mình nhìn chúng tôi lễ phép bắt tay nhau,
ánh mắt đang nhìn Đường Tỉ Lễ có nhu tình mà tôi chưa bao giờ thấy. Hắn rút tay
về, ôn nhu nhìn cô. “Ừ, quen chứ!”
Trong
nháy mắt, tôi đã hiểu được tất cả… sự thẹn thùng của một cô gái...
Đường
Tỉ Lễ, ngươi thật sự là lợi hại, giết chết thân nhân của người ta, ngươi còn có
thể thản nhiên tán tỉnh dì của Việt Phong. Ta nên bội phục sự không biết sợ của
ngươi, hay là sự âm hiểm của ngươi đây! Xem ra, suốt ba năm qua lương tâm của
ngươi cũng chẳng có chút tự trách nào, một chút cũng không có!
Nếu
vậy, hãy để ta tới nhắc nhở nó thức tỉnh đi!
Điện
thoại của tôi reo lên.
“Cô
giáo, đây là số điện thoại của em, bây giờ em có việc gấp, nếu rảnh cô hẹn em
ra ngoài nói chuyện sau được không?” Nhất định còn có thể gặp lại, Đường Tỉ Lễ!
“Ồ, vậy
sao? Được rồi, Tiểu Phi... Hãy cố chăm sóc tốt cho bản thân mình!”
“Dạ,
cảm ơn cô!” Em sẽ sống tốt, rất rất tốt, bởi vì tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện
còn chưa bị trừng phạt!
“Đường
tiên sinh, vậy…sau này gặp lại!”
“Được,
Diệp tiểu thư... Nếu có rảnh thì hẹn với Diệc Diễm đi!”
Quả
nhiên, khi tôi nghe xong câu nói của hắn, thân mình chợt cứng đờ. Tôi quay đầu,
thấy hắn cười đến thản nhiên, tựa như chỉ là vô tình nói ra.
Tôi đột
nhiên cười: “Đương nhiên, bạn bè thì nên tụ họp!”
oOo
Ban
đêm, đô thị lại thay một tấm áo khoác bằng ánh sáng như ngọc. Một chiếc xe thể
thao màu đen chạy như bay trên đường lớn, mạo hiểm xẹt qua rất nhiều chiếc xe
khác. Dọc theo đường đi, tiếng phanh xe bén nhọn đột ngột vang lên giữa trời
đêm, kéo theo đó là một loạt tiếng mắng nhiếc của mọi người. Nhưng chiếc xe thể
thao kia vẫn không có chiều hướng ngừng lại mà càng tỏ ra hăng hái, trên xe căn
bản chính là một kẻ không cần mạng sống!
Tôi
theo gương chiếu hậu nhìn chiếc xe thể thao đang phóng tới ngày càng gần kia,
lạnh lùng nói: “Tới rồi sao?” Sau đó thong dong khởi động xe, nắm chặt tay lái,
nhìn mũi xe đang tới gần.
Khóe
miệng khẽ cong lên, tôi đẩy mạnh chân ga, lốp xe ma sát với mặt đường tạo nên
tiếng rít vang đến tận trời. tôi xoay mạnh vô lăng, dưới lốp xe toát ra một làn
khói trắng, xe lao thẳng ra mặt đường, ngang ngạnh, đơn độc mà phóng đi, chiếm
giữ vị trí trung tâm ngay giữa đường lớn. Lúc này, xe thể thao màu đen kia cách
tôi còn chưa đến mười thước. Nó nhanh chóng vọt lên, không hề giảm bớt tốc độ,
trên xe truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai…
Đối phó
với kẻ điên thì so với hắn phải càng điên cuồng hơn.
Tôi
không tắt máy, thân xe bắt đầu xoay trên đường cái, chuyển hướng theo chiếc xe
thể thao kia. Tôi lập tức phóng nhanh đuổi theo nó, nếu cả hai đều không thỏa
hiệp, như vậy thì sẽ lưỡng bại câu thương!
Thỏa
hiệp, tôi tuyệt đối sẽ không!
Cuối
cùng, trong thời khắc chỉ mành treo chuông, xe thể thao màu đen rốt cục cũng
xoay tay lái, hai chiếc xe mạo hiểm xẹt qua nhau.
Vừa lòng
nhìn chiếc xe thể thao kia quặt vào hướng bồn hoa trung tâm, tôi cười cười, tắt
máy, mở cửa xe, tao nhã dựa vào thân xe, ung dung nhìn hai bóng người chui từ
trong xe thể thao ra.
“Diệp
Sương Phi, chị đúng là đồ điên!” Chật vật đi về phía tôi, chàng trai cao lớn có
gương mặt đẹp ấn tượng, môi hồng răng trắng, dáng vẻ giống như mỹ nam đang
thịnh hành đương thời, đáng tiếc, cũng chỉ là tên không nói lý, còn thường
xuyên mắng người khác là máu lạnh!
“Lão
gia muốn cậu trở về trong hôm nay!”
“Trở về
làm gì? Lão già sắp toi rồi à? Trở về để chia tài sản chắc?” Không chút để ý sẽ
quấy nhiễu tới tôi, Giang Minh vững vàng đứng bên cạnh, thuần thục rút ra một
điếu thuốc, thản nhiên nhả khói.
Tôi
nhíu mi, chán ghét mùi này. “Hôm qua bác sỹ riêng của gia đình vừa khen thân
thể lão gia nhà cậu vẫn còn tốt! Tôi nghĩ cậu sẽ không thể được như ý nguyện
trong một thời gian rồi. Dù sao, cậu còn chưa đủ mười tám tuổi, căn cứ theo
luật thừa kế, tất cả tiền bạc của cậu đều sẽ được giao cho người giám hộ tiếp
quản!” Cậu ta dám nói ra, tôi đương nhiên dám trả lời, vẫn là nghiêm túc một
chút.
Không
hề tỏ ra ngạc nhiên, Giang Minh nặng nề cười cười. “Đừng quên nha cưng, chỉ còn
một tháng nữa là tôi đã đủ mười tám tuổi, đến lúc đó tôi chính là người thừa kế
duy nhất của ngàn triệu tài sản, có hứng thú nịnh bợ tôi một chút không?” Cậu
ta quay đầu, nhíu mày, trên mặt lộ ra một chút tươi cười sáng lạn, đáng yêu làm
cho người ta nhịn không được muốn xé bỏ gương mặt tưởng như vô tà kia.
Tôi
lạnh lùng liếc cậu ta một cái. “Nếu nhất định phải thế, tôi nghĩ nên trực tiếp
nịnh bợ lão gia của cậu, hiệu quả đảm bảo sẽ tốt hơn!” Nói xong, tôi mở
cửa xe, khởi động. “Theo tôi đi đi!”
Giang
Minh dang hai tay ra, mất hứng nhún nhún vai, ngồi vào bên người tôi, ra vẻ bi
thương: “Cô nàng máu lạnh này, uổng công tôi hết lần này đến lần khác thuyết
phục chị, chị không có trái tim sao?”
Tôi
siết chặt tay lái, không nói câu gì, trong đầu hiện lên hình ảnh quen thuộc.
Mắt
thoáng nhìn đến bóng người đang tiến gần về phía chúng tôi, tôi hảo tâm nhắc
nhở Giang Minh: “Ồ! Bạn gái cậu có vẻ như đang rất tức giận?” Tôi trào phúng hừ
hừ, lại đổi người mới? Hôm trước vẫn là cô gái tóc vàng mắt xanh.
Giang
Minh vòng hai tay dựa vào lưng ghế, thản nhiên nói với vẻ tự đắc: “Thứ nhất,
trừ chị ra, không có cô gái nào tỏ ra tức giận với tôi, bọn họ đều là một bộ
dáng ngoan hiền. Thứ hai, bạn gái chính là cô ta tự xưng hô, một chút trò chơi
kích thích đã sợ tới mức hét chói tai, thật không thú vị!”
Một
chút kích thích? Tôi nghĩ nếu không phải gan dạ sáng suốt hơn người, đối mặt
với tình cảnh như vậy, chỉ sợ là rất khó ngồi yên mà trong lòng không hoảng
loạn.
“Cho
nên mới nói…” Giang Minh bỗng nhiên nhích người tới, nhìn tôi, khóe miệng cong
lên cười: “Cũng chỉ có động vật máu lạnh như chị mới thích hợp với tôi, tôi
cũng không ghét bỏ chị già nha, cho nên chị cũng đừng tự ti!” Cuối cùng, cậu ta
làm bộ sẽ vòng tay qua ôm tôi.
Lúc
này, cô gái kia cũng đã chạy tới, gõ gõ cửa kính xe, còn tăng thêm lực, hung
tợn trừng mắt nhìn tôi. Cùng lúc đó, Giang Minh vừa vặn đặt tay lên vai tôi,
khuôn mặt mềm mại đáng yêu trong nháy mắt bỗng dấy lên liệt hỏa.
“Mặc kệ
cô ta đi!” Giang Minh ấn nút mở cửa kính xe, hướng về phía cô gái cúi chào rồi
lại nhìn tôi. “Tôi đã nói rồi, cô ta không phải là bạn gái của tôi, không cần
để ý tới!”
Thật
đúng là tuyệt tình!
Bên
ngoài, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái chợt biến đổi, ấm ức nhìn Giang Minh,
không quên thuận tiện nhìn chằm chằm tôi, sau đó cô đơn lui lại.
“Không
tệ, cũng là một cô nàng chơi đẹp!” Không nghĩ rằng cô gái đó lại dễ dàng thỏa
hiệp như vậy, Giang Minh như thể gặp chuyện lạ gật gật đầu, nhưng giọng điệu
lại có một chút nuối tiếc.
Nhưng
còn chưa kịp phản ứng…
“Ba”
một tiếng nổ, cửa sổ phía sau xe bị một khối đá hung hăng tạp đến, kính thủy
tinh vỡ thành từng mảnh nhỏ, phân tán khắp xung quanh. Chúng tôi nhanh nhẹn
tránh được, ngẩng đầu, trước mắt là khuôn mặt tức giận đỏ bừng bừng của cô gái
kia, môi đỏ mọng chu lên, phẫn hận nhìn bên trong xe một đôi “cẩu nam nữ”, tay
phải còn có một khối đá lớn, thật đúng là nghi ngờ, thân mình cô ta gầy yếu như
vậy, sao có thể ra tay mạnh đến thế!
“Đây là
sự ngoan hiền mà cậu nói?” Tôi lầm bầm một tiếng, nhanh chóng đạp chân
ga, xoay vô lăng, rời đi ngay lúc cô gái kia cầm đá ném về phía chúng tôi.
Phía
sau lập tức vang lên tiếng chửi rủa đầy trời, trên mặt kính chiếu hậu, cô
gái cởi giầy đáp về phía xe chúng tôi, lớn tiếng nguyền rủa, khóc kêu!
“Lòng
của phụ nữ thật đúng là như kim dưới đáy biển!” Trên mặt kẻ đầu sỏ gây nên
chuyện có một chút chật vật, nhưng một lát sau lại làm bộ như bừng tỉnh đại
ngộ, vô tâm không quản!
“Một
ngày nào đó, cậu sẽ vì cây kim nào đó mà thương tích đầy mình!” Ông trời mau
phái một cô gái xuống chỉnh cậu ta đi, kẻ cuồng vọng này!
“Duyệt
Duyệt, vẫn là chị tốt nhất!” Hắn cười hì hì tới gần tôi, thân mình cao lớn làm
ra vẻ buồn cười, dựa trên vai tôi. Tôi xoay mạnh vô lăng, xe nhanh chóng quay
ngược trở lại, thân mình Giang Minh bị hất ra, nặng nề đánh vào cửa xe.
“Đau...
Chị đúng là động vật máu lạnh!” Hắn vuốt vuốt phía sau lưng, đau đến nhe răng
trợn mắt.
“Tôi
không có hứng thú với kẻ biến thái!” Tôi cũng không thèm nhìn xem cậu ta thế
nào.
Xú
tiểu tử!