Cấm Tình

Chương 24: Q.2 - Chương 24




Hôm nay không phải cuối tuần, quảng trường khá thưa thớt, tôi tìm một vị trí trong góc ngồi xuống, thở dài. Có một số việc dần dần nổi lên, tôi không thể thừa nhận sự thật.

Vận mệnh... vận mệnh lại bắt đầu đùa cợt tôi, khi tôi kiên định muốn nắm lấy hạnh phúc không dễ dàng gì mới có được, nó lại bắt đầu trêu chọc không ngừng!

Ngay lúc tôi lo lắng, màn hình LCD trên quảng trường bỗng nhiên phát tin tức. Trên màn hình, rất nhiều người nhanh chóng tiến vào đại sảnh Đường Triển, khung cảnh hỗn loạn, người mà bọn họ vây quanh kia đang bình tĩnh đi tới. Diệc Diễm!

Là Đường Diệc Diễm, một thân âu phục, biểu tình cẩn thận tỉ mỉ.

Tôi đứng lên, muốn nhìn rõ ràng, rất nhiều người ở quảng trường đều đứng lên, di chuyển gần hơn đến vị trí của màn hình.

Ở trên, hình ảnh vừa chuyển, là người dẫn chương trình.

“Hôm nay, người phát ngôn của tập đoàn Đường thị chính thức tuyên bố, tổng tài cũ của tập đoàn Đường thị Đường Triết Lý tiên sinh đã từ chức, cháu trai hai mươi tư tuổi, Đường Diệc Diễm tiên sinh nhận chức tân tổng tài, tập đoàn Đường thị chính thức đổi chủ. Khắp nơi phỏng đoán...”

Người dẫn chương trình sau đó nói gì, tôi đều không nghe được nữa, chỉ biết rằng Diệc Diễm đã thắng, anh đã thành công lật đổ Đường Triết Lý? Thắng rồi sao?

Tôi ngây dại đứng ở quảng trường, thậm chí không thể tin nổi, Đường Diệc Diễm cứ như vậy mà thắng ông của anh, một con người tàn nhẫn?

Thành công ư?

Giống như Giang lão gia tử? Ông ta già đi, chẳng lẽ, thời gian thật sự là vết thương trí mạng của đấng kiêu hùng, Đường Triết Lý cũng già đi rồi sao?

Cảm giác không giống như thật!

Tôi che miệng lại, kìm nén sự kích động trong lòng, lơ đãng ngoái đầu nhìn lại, thoáng trông thấy...

Tôi kinh ngạc trừng lớn mắt, không dám tin.

Ở phía xa, bóng người đang bị ngăn trở trong đám đông kia, người đang ngửa đầu nhìn màn hình kia, mái tóc đen dài, đôi giày đỏ, tôi không nhìn lầm, lần trước tôi không nhìn lầm, lần này tôi lại thấy được!

Không thể nào!

Trái tim kinh hoàng, tôi chen qua đám đông, nín thở đợi người đó tới gần, bà ấy đang cúi đầu, suy tư điều gì đó, rồi lại xoay người... rời đi, tôi nhanh chóng bước tới, nhưng không biết có phải bởi vì tin tức của công ty Đường Triển hay không, mà quảng trường vốn không có bao nhiêu người bỗng nhiên chật ních, toàn bộ đều tụ lại đây, tôi gian nan chen qua, thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng người đang xa dần kia.

Là bà ấy, là bà ấy, càng đến gần, tôi càng khẳng định, khuôn mặt kia, vẻ mặt ấy. Tôi kinh hãi há miệng thở dốc, lực đẩy người đang đi đường bởi vì kinh ngạc mà bất giác tăng thêm.

“Làm cái gì thế hả?” Có người oán giận la lên, tôi đã không còn có thể bận tâm nữa!

“Ê này, không có mắt hả?” Có người giữ chặt tay tôi, siết rất mạnh.

Tôi đau đến quay đầu, trước mắt là một khuôn mặt dữ tợn, hung thần ác sát trừng mắt nhìn tôi. “Con kia, đụng vào ông rồi đấy, điếc à? Mẹ nó!” Khẩu khí khó nghe trong miệng gã thẳng tắp bổ nhào trên mặt tôi, khiến người ta buồn nôn!

Tôi chán ghét nhíu mi, quay đầu lại, bóng người kia đã khuất dần. Không được, không thể đi, tôi nhất định phải làm cho rõ ràng, tôi muốn xác định đúng là bà ấy.

Là trùng hợp sao? Haylà bộ dạng tương tự?

“Bỏ ra!” Tôi giãy dụa, cánh tay truyền đến sự đau đớn. Gã đàn ông đó bỗng trợn tròn con ngươi, tiếp tục siết chặt tay. “Nói gì, hôm nay mày không bồi thường cho ông đây, thì ông đừng hòng bỏ qua!” Gã lại tiếp tục xuất ác ngôn, thừa cơ xảo trá, tôi vừa giãy dụa vừa không chịu thỏa hiệp. Đi rồi, người phụ nữ đó đã rời khỏi, càng ngày càng xa!

“Buông tay ra!” Tôi nóng nảy, dùng toàn bộ khí lực hét lên, giãy dụa đẩy gã ra.

“Con đàn bà thối tha này!” Bên tai vang lên một tiếng gầm lên giận dữ, gã tát mạnh một cái vào mặt tôi, đau rát, tôi không kịp trở tay, thân mình lảo đảo một chút, sau đó che mặt, khiếp sợ nhìn con người không biết phân biệt phải trái trước mắt này, mọi người bắt đầu xúm lại, chỉ trích.

“Nhìn cái gì, ông giết chúng mày bây giờ!” Người đàn ông tiếp tục quát tháo, mọi người đều sợ tới mức lùi về sau, loại người dã man này vẫn là không nên đắc tội!

“Con ranh, ông không cho mày biết mùi thì mày sẽ không phục!” Gã ngờ vực nhìn tôi, cao thấp đánh giá tôi một lượt, ánh mắt đáng khinh kia làm cho người ta ghê tởm. “Đừng có giả ngu với ông, vừa rồi mày làm ông bị thương, mau đền tiền thuốc đi!”

Bị thương? Hắn như một con gia súc lớn, bị tôi chạm nhẹ một chút đã bị thương?

Hắn căn bản chính là vô lại!

“Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra!” Tôi không chịu thỏa hiệp, thân mình cách xa gã một chút!

“Mày nói cái gì?” Gã nắm chặt tay, không ngờ tôi sẽ nói như vậy, bàn tay lại giương lên đe doạ. Tôi nhớ lại sự đau đớn trước đó, theo bản năng nhắm mắt lại, né tránh, chờ một đòn giáng đến, vậy mà lại nghe thấy gã tru lên!

Tôi mở mắt ra, bàn tay đang giơ tay lên của gã bị Đường Diệc Diễm chộp lấy, chỉ dùng một chút lực mà ngón tay của gã gần như biến dạng. Gã lập tức phát ra tiếng tru giống như heo bị giết, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Diệc Diễm!” Tôi tới gần, nhìn đám người đang vây xung quanh, trong số họ có vài người đã nhận ra Đường Diệc Diễm, hình như nghĩ tới cái gì, bèn khe khẽ nói nhỏ! Tôi giật mình cả kinh, không được, Diệc Diễm vừa mới lên làm tổng tài, Đường thị không thể xảy ra chuyện được.

“Diệc Diễm... Đừng!” Tôi chạy tới, giữ chặt cánh tay Đường Diệc Diễm. “Chúng ta đi!”

Đường Diệc Diễm không chịu bỏ qua, gắt gao vặn cánh tay của gã đàn ông kia, trong mắt tất cả đều là lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.

“Diệc Diễm!” Ánh mắt anh gần như muốn giết người, tôi cầu xin, người càng ngày càng đông, nếu có ai đột ngột gọi cho phóng viên.

“Chúng ta đi thôi... Diệc Diễm!” Tôi kéo anh, ôm lấy thân mình của anh, vẻ mặt âm ngoan của Đường Diệc Diễm dịu đi một ít, đám đông xung quanh cũng làm cho anh hơi cố kỵ. Anh cắn răng, hung hăng đá một cước vào gã đàn ông kia, hắn lảo đảo rồi nặng nề gục xuống, giống như chó, bốn phía bỗng vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, tôi vội vàng kéo Đường Diệc Diễm rời đi.

“Anh muốn giết hắn!” Ngồi lên xe, Đường Diệc Diễm nhìn hai má của tôi, phẫn hận mở miệng, tay đập vào vô lăng.

“Em không sao!” Ánh mắt anh là thật sự, tôi sẽ không hoài nghi anh sẽ làm vậy, nhưng anh cũng không nên... “Diệc Diễm, gã đó, chúng ta không thèm nhìn là được!”

Đường Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, không nói không rằng, hai tay giữ chặt vô lăng, tôi vươn tay đặt trên tay của anh. “Diệc Diễm!”

Sắc mặt Đường Diệc Diễm dịu đi một chút, anh thở dài, nắm tay của tôi, ma sát. “Bên kia, em đã giải quyết xong rồi sao?”

“Ừ!” Tôi khẽ gật đầu, nếu như vậy cũng có thể chấp nhận, coi như đã giải quyết rồi đi!

Chỉ là, tôi vừa mới nhìn thấy... tất cả các đầu mối đều không rõ ràng, tôi có thể làm như không thấy, yên tâm ở bên cạnh Diệc Diễm sao? Tôi thất thần quay đầu nhìn anh, Diệc Diễm, chúng ta... sẽ có hạnh phúc sao?

“Em suy nghĩ gì thế?” Đường Diệc Diễm buông tay tôi ra, vỗ về hai má của tôi. “Duyệt Duyệt, em còn nợ anh nhiều lời giải thích lắm!”

“Diệc Diễm…” Tôi vừa muốn giải thích với anh, nhưng ngay chính bản thân tôi cũng hỗn loạn không chịu nổi .

“Trước hết, anh đưa em đến nơi này đã!” Đường Diệc Diễm thu hồi tay, ngồi thẳng người, thần bí đá lông nheo với tôi một cái.

“Anh...” Tôi mở miệng, hoang mang nhìn anh.

Đường Diệc Diễm chỉ cười không nói, khởi động xe, thuần thục xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

Ngay sau đó, xe nhanh chóng dừng lại trước một tiểu khu, chợt nghe đến bên trong truyền đến thanh âm cười vui đùa giỡn. Xe từ từ đi vào, màu xanh của lá cây ánh vào mắt, dòng suối nhân tạo trong cụm cây xanh, núi giả, trên cỏ, rất nhiều trẻ em đáng yêu đang vui đùa ầm ĩ, trên mặt chúng đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc, yên bình!

Đây là...

Đường Diệc Diễm dừng xe lại, tắt máy, nghiêng người thay tôi tháo dây an toàn, kéo tay tôi qua. “Ra ngoài nhìn xem!”

Chúng tôi xuống xe, đi bộ trên con đường nhỏ, nghênh đón từng gió nhẹ nhàng thổi qua mặt, mang theo mùi thơm của hoa.

“Thích nơi này không? Đây là nhà mới của chúng ta!” Đường Diệc Diễm nắm tay tôi, đứng trước một khu chung cư năm tầng. “Ở tầng bốn!”

Tôi ngửa đầu, ánh mặt trời chói mắt đang mơn trớn mắt tôi. “Diệc Diễm!”

“Nơi này hầu hết là thành phần tri thức, tầng trệt cũng không cao, quan trọng, đây là một tiểu khu ấm áp, mọi người đều hoà thuận!”

“Diệc Diễm!” Tôi cảm động nhìn anh, hóa ra anh vẫn biết tôi không thích Thanh Viên, không thích nhà cao tầng, lại càng không thích cùng giao tiếp với người trong xã hội thượng lưu, anh đã sắp xếp chu toàn tất cả!

“Lên đó nhìn xem!” Anh nắm chặt tôi, khoé miệng cong lên, tôi vui vẻ gật đầu, theo anh bước lên bậc thang, nhẹ nhàng từng bước đi tới căn nhà của chúng tôi, hạnh phúc của chúng tôi!

Một căn hộ sáng, ba phòng đơn giản và hai phòng khách, trang trí thanh lịch, trong không khí không có mùi gay mũi, ngoài một bàn trà nhỏ, cái gì cũng không có!

“Ngày mai, em đi đặt mua tất cả nhé, để chúng ta mau chuyển vào trong thời gian sớm nhất có thể!” Đường Diệc Diễm ôm tôi từ phía sau, đôi môi khẽ thổi khí bên tai tôi, khiêu khích cắn nhẹ.

“Diệc Diễm!” Tôi khó nhịn mấp máy, lỗ tai buồn buồn, khẽ cười nhẹ.

“Diệc Diễm... Đường thị không có vấn đề gì sao?” Tôi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện quan trọng này, xoay người, sắc mặt ngưng trọng, Diệc Diễm dường như cực kì không thích nhắc tới chuyện này với tôi, hoặc là, anh cố ý muốn gạt tôi điều gì đó!

“A!” Quả nhiên, Đường Diệc Diễm chỉ là hừ một tiếng cho có lệ, bàn tay tiếp tục không an phận vói vào trong quần áo của tôi.

Nhưng anh càng như vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an, tôi ngẩng đầu, nhẹ nhàng từ chối. “Diệc Diễm... Em... còn chưa có nói xong!”

Đường Diệc Diễm thất vọng thở dài bên cổ tôi, bất đắc dĩ ngẩng đầu. “Duyệt Duyệt, em thật sự muốn chọn thời gian này để nói những chuyện đó hay sao?”

Tôi chu miệng. “Em chỉ muốn hỏi cho rõ ràng, bây giờ Đường thị rốt cuộc thế nào rồi, còn nữa... ông của anh!” Tôi nhìn vào mắt Đường Diệc Diễm, thử đề cập.

“Nó giống như tin tức đã đưa trên truyền hình!” Đường Diệc Diễm nói như thể mọi chuyện không liên quan tới mình.

“Nhưng...” Sao anh có thể nói với tôi như vậy, vì tôi không hài lòng với câu trả lời. “Diệc Diễm... Em...” Tôi không cần biết người ta nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết suy nghĩ của anh, cảm xúc của anh. Tôi lo lắng cho anh!

“Có rảnh thì em đến trao đổi bí mật nhé!” Đường Diệc Diễm thấy tôi hờn giận, ôm chầm lấy tôi, hôn tôi. “Hiện tại, chúng ta có thể tiếp tục rồi chứ!”

Vẻ mặt anh đầy ái muội!

Cái gì? Mặt tôi mặt bỗng chốc đỏ lên, nhẹ nhàng giãy dụa, nhưng lại bị ôm càng chặt. Tâm trạng nặng nề bởi vì Đường Diệc Diễm đùa giỡn mà thoải mái không ít.

“Đừng có không đứng đắn như vậy!” Sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra anh có một mặt như vậy. Là xem nhẹ anh quá lâu, hay là vô tâm quá lâu?

Diệc Diễm, mặc kệ phía là điều gì đang chờ đợi, em sẽ ở bên anh, bảo vệ anh bằng mọi giá!

“Đường... Diệc Diễm...” Nhưng anh vẫn được một tấc lại muốn tiến một thước, tay bắt đầu từ bên phải chuyển xuống thắt lưng.

“Nơi này...” Nơi này ngay cả giường cũng không có, anh còn có suy nghĩ muốn tôi?

“Ai nói nhất định phải cần giường?” Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi, dễ dàng nhìn thấu tâm tư của tôi, mặt tôi càng trướng hồng, anh chậm rãi nhếch khóe miệng lên, đầy tà mị. “Thật ra, sàn gỗ cũng rất tốt!”

“Đường Diệc Diễm…!”

oOo

Mấy ngày kế tiếp, chúng tôi ở trong khách sạn gần đó, ban ngày, lúc Diệc Diễm đi làm, tôi bận rộn đi mua đồ, trang trí nhà mới của chúng tôi, sáu giờ tối, mặc dù bận rộn, Đường Diệc Diễm vẫn đúng giờ tới đón tôi ăn cơm, sau đó lại chạy về công ty, thường là đến nửa đêm mới có thể trở về.

Sau khi tiếp nhận chức vụ, dường như anh vô cùng bận rộn, khuôn mặt hăng hái thường lộ ra vẻ mỏi mệt. Nhưng anh lại không nói với tôi, không đề cập tới chuyện Đường thị, cũng không nhắc tới ông của anh, những người Đường gia gần như bốc hơi trước mắt tôi. Truyền hình, báo chí, ngoài đưa tin về dự án phát triển mới nhất của Đường thị, không có ai đề cập đến trận nội chiến này.

Giang Minh cũng không có động tĩnh gì, tất cả giống như đã khôi phục bình tĩnh. Nhưng trong sự yên tĩnh này lại lộ con sóng gió ngầm, khiến cho tôi hoảng loạn!

Hạnh phúc đến không dễ, cho dù có bất an như thế nào, tôi vẫn muốn hưởng thụ một chút yên tĩnh, cái gì cũng không nghĩ, không băn khoăn, cho phép bản thân sống cho tình yêu.

“Anh thấy bức màu xanh này được không!” Tôi và Đường Diệc Diễm nằm trên giường, tôi giơ hai tay lên phía trước, chỉ vào một bức tranh mẫu tôi đã xem ở triển lãm hôm nay, hé ra một tấm ảnh cho Đường Diệc Diễm xem.

“Đẹp lắm!” Đường Diệc Diễm thậm chí còn chưa liếc qua, chỉ giật giật ôm cánh tay của tôi, tìm một vị trí thoải mái bên người tôi, kề sát vào thân thể tôi, nhắm mắt lại, thì thào.

Rất nhanh sau đó, tiếng hít thở đều đều truyền đến bên tai.

Tôi quay đầu, đau lòng nhìn khuôn mặt mỏi mệt của anh, buông bức hình trong tay, sờ lên trán anh, mệt như vậy sao?

Tôi lặng lẽ thở dài, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người chúng tôi, tắt đèn phòng, ôm lấy cơ thể ấm áp trước mặt, nhắm mắt lại.

Ngốc quá, vất vả như vậy, tại sao không nói với em? Để em cùng chia sẻ!

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa sổ vẫn là một mảnh tối đen, Đường Diệc Diễm đang ôm tôi bỗng giật giật, bàn tay lẻn đến trước ngực của tôi, xoa nắn, sau lưng là tiếng hít thở nặng nề cùng thân thể nóng bỏng của anh!

Tôi tỉnh lại, không thấy rõ khuôn mặt của anh trong đêm tối. “Diệc Diễm!”

Anh đã tỉnh? Không phải rất mệt sao?

“Anh đây!” Giọng ní của Đường Diệc Diễm vang lên trong bóng đêm, anh dán chặt vào thân thể tôi, nghiêng người, đặt tôi trên người anh. Phía dưới là lửa nóng kích tình, tay anh tiếp tục vỗ về vuốt ve, vói vào trong áo ngủ của tôi.

“Diệc Diễm!” Tôi há miệng thở dốc, tay anh vẫn trêu đùa những điểm mẫn cảm của tôi, tôi vội đè lại, giọng run run: “Diệc.... Diệc Diễm… anh cần phải nghỉ ngơi!” Gần đây anh rất vất vả, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi!

“Đã sớm nghỉ ngơi đủ rồi!” Anh gạt tay tôi ra, hơi thở gấp gáp , bàn tay vội vàng kéo quần áo của tôi xuống, thân mình vùi vào trong cơ thể của tôi. Tôi ôm cổ anh, khẽ phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, đồng dạng khát vọng thân thể anh. “Diệc... Diệc Diễm!”

Đường Diệc Diễm rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, vừa mới đâm vào cơ thể tôi đã mãnh lực xỏ xuyên, luật động, tôi bất lực leo lên vai anh, hoà theo tiết tấu của anh, vì anh mà điên cuồng!

Thậm chí, anh mạnh mẽ va chạm khiến tôi thừa nhận không nổi, gắt gao bắt lấy đầu vai anh, thở gấp!

“Diệc Diễm...”

“Duyệt Duyệt...” Giọng nói của Đường Diệc Diễm vang lên trong không gian, mang theo sự kìm nén khoái cảm. “Chúng ta... sinh một đứa con đi!”

oOo

Buổi sáng, lúc tỉnh lại, Đường Diệc Diễm đã không còn ở bên cạnh, tôi thật sự quá mệt mỏi, gần như không chợp mắt nổi, anh muốn tôi hết lần này đến lần khác, tôi phải mệt mỏi ứng phó. Vùi đầu vào chiếc gối mềm mại, trên đó còn có mùi hương của Diệc Diễm, thấm nhập vào tận tâm phế, tôi ngọt ngào cười, tay khẽ xoa bụng.

Đứa nhỏ!

Tôi có thể có con của Diệc Diễm... nếu... nếu Ức Phong không... thì bây giờ, có lẽ con đã có thể ngồi trong lòng chúng tôi làm nũng.

Nước mắt lặng lẽ rớt xuống giường, lan rộng từng vòng. Con của mẹ!

Diệc Diễm muốn một đứa con của chúng tôi, vậy còn tôi?

Bây giờ là lúc thích hợp sao? Khắp nơi đều ẩn giấu nguy hiểm, tôi có thể vờ như đã quên, nhưng không có biện pháp xóa sạch. Giang Minh sẽ không từ bỏ ý đồ!

Còn cả những mối uy hiếp xung quanh Diệc Diễm nữa, có đứa nhỏ vào lúc này, thích hợp sao?

“Linh linh linh...” Di động đột ngột vang lên, tôi hoảng sợ, lấy lại tinh thần, cầm di động lên, nghi hoặc nhíu mày nhìn dãy số lạ kia. Trong lòng dự cảm điềm xấu!

Tôi không nghĩ rằng ông ta sẽ tìm đến, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh. Trên mặt ông ta hoàn toàn không có biểu tình của một kẻ thất bại, ngược lại, còn làm cho tôi thấy rõ vẻ uy hiếp.

Tôi yên lặng đứng trước mặt Đường Triết Lý, nhìn ông ta.

Ông ta ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Đem cây gậy dựa vào cạnh bàn. Lần đầu tiên, ở trước mặt tôi, ông ta không cầm gậy. Kỳ quái.

“Tiểu thư, xin hỏi cô dùng gì?” Người phục vụ lễ phép đi tới. Đầu tiên là khách khí cúi đầu với Đường Triết Lý, trong mắt tràn đầy sùng kính, sau đó lại quay đầu nhìn về phía tôi, mỉm cười, nụ cười chuyên nghiệp!

“Nước chanh!” Tôi thuận miệng nói, ngồi ngay ngắn, tay nắm chặt ống quần. Trước kia, mỗi khi gặp ông ta là mùi thuốc súng tràn ngập, còn bây giờ bình an vô sự ngồi đối diện, vậy mà lại thấy không được tự nhiên. Tôi không biết ông ta có tính toán gì, càng không hiểu được giữa tôi và ông ta có cái gì để nói. Đường Diệc Diễm là tự tay ông ta bồi dưỡng, ông ta đương nhiên sẽ không ngu xuẩn cho rằng đến thuyết phục tôi là có thể đoạt lại tất cả, càng không thể dùng khổ nhục kế giống Đường mẫu.

Nếu vậy, ông ta tìm tôi, rốt cuộc là vì cái gì?

“Gần đây, rất tốt đẹp phải không!” Đường Triết Lý thong dong nhấc tách trà trong tay lên. Ánh mắt không thay đổi, cử chỉ bỗng nhiên gây áp lực vô hình cho tôi, nhưng bản tính kiêu ngạo lúc trước cũng giảm đi không ít. Bị người tự tay bồi dưỡng mình đánh bại, chắc là rất khó chấp nhận, cho dù ông ta là Đường Triết Lý, một con người quen thao túng quyền thế!

Tôi không trả lời, trực giác cho biết ông ta đang châm chọc tôi, nhưng, nếu ông ta không đột nhiên xuất hiện, quả thực tôi đang sống rất tốt!

“Đường Diệc Diễm thành công, cô vui lắm hả?” Đường Triết Lý tiếp tục nói, việc tôi không trả lời cũng không chút ảnh hưởng đến tâm tình của ông ta, tâm trạng tốt?

Khoé miệng ông ta bất giác nhếch lên, dáng vẻ hệt như Giang lão gia tử, ngày đó khi tôi tìm gặp, Giang lão gia tử cũng có biểu tình như vậy!

Bị cháu của mình hất xuống đài, ông ta còn có thể có biểu tình như vậy?

Tôi hồ nghi trừng mắt nhìn ông ta, trong lòng vẫn tiếp tục căng thẳng.

“Đường tiên sinh, nếu hôm nay ông đến để chúc mừng tôi, vậy thì không cần, tôi và Diệc Diễm đã chúc mừng rồi!” Tôi ngăn chặn sự bối rối trong lòng, trả lời lại một cách mỉa mai. Nay đã khác xưa, ông ta không còn là tổng tài của Đường thị, không thể khống chế tất cả mọi người, tôi sẽ không cam chịu sự uy hiếp của ông ta!

“Diệp tiểu thư, Đường Diệc Diễm là ta tự tay bồi dưỡng, ta chỉ là nhắc nhở cô, trận đánh này, cuối cùng người thất bại sẽ không phải là ta!” Đường Triết Lý buông chén trà xuống, nhẹ nhàng nói.

“Thực tế, hiện nay người đang đứng ở vị trí cao nhất là cháu trai của ông!”

“Đúng là như vậy, nhưng để đứng được trên cao, tôi nghĩ, nó không có nói cho cô biết, nó đã dùng cách gì để giành thắng lợi phải không?” Vẻ mặt Đường Triết Lý mang đầy vẻ tính toán kỹ lưỡng, nhìn biểu tình kinh ngạc của tôi, ông ta cười cườ: “Nó rất quật cường, đương nhiên sẽ không nói cho cô! Nhưng chiêu này của ta, quả thực nó sẽ không ngờ đến!”

Tôi trừng mắt với ông ta, khẽ nuốt nước miếng, ông ta cười khiến người ta thấy quá chói mắt!

“Đường tiên sinh, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi xin phép!” Tôi không muốn cùng ông ta nói những lời vô nghĩa, mỗi một câu chế nhạo của ông ta đều giống như đâm một chút vào trái tim tôi!

“Không sao, ta chỉ tới nói lời từ biệt với cô!” Tôi đứng lên, Đường Triết Lý làm như vô tình khẽ nói.

Nói lời từ biệt? Tôi dừng chân lại, không ngờ rằng ông ta nói lời từ biệt, chỉ là quan hệ của chúng tôi, còn có thể tốt đến mức chào từ biệt sao?

“Đường thị giao cho Đường Diệc Diễm, ta cũng có thể công thành lui thân!” Đường Triết Lý lại nắm cây gậy trong tay.

Công thành lui thân? Ông ta vì thất bại của mình mà tìm một cái cũng ổn đấy, tôi đùa cợt nhếch khóe miệng, nhìn Đường Triết Lý chậm rãi đứng lên. “Đây là quy tắc của trò chơi, nếu Đường Diệc Diễm không có bản lĩnh đoạt lấy Đường thị từ trong tay ta, làm sao có thể giữ được cơ đồ của ta, nó đã làm được, mặc dù động cơ là vì cô! Nhưng ta thực sự có thể bước xuống được rồi!”

Thân thể của tôi run lên, bất khả tư nghị nhìn Đường Triết Lý. Giống nhau, ông ta giống hệt Giang lão gia tử, từ lâu đã tìm kiếm một người thừa kế tốt nhất, còn dùng tất cả mọi thủ đoạn, tra tấn vô nhân đạo để tôi luyện, thậm chí biến họ thành kẻ địch của mình? Họ đúng là giống nhau!

Ông ta là một người như thế nào đây?

“Đường tiên sinh, nếu ông tìm cho mình một cái cớ để rút lui, tôi cũng không ngại tin tưởng!” Tuy biết ông ta nói thật, nhưng tôi không thể yếu thế trước mặt ông ta!

Lời nói của tôi làm cho Đường Triết Lý nở nụ cười, tiếng cười nặng nề theo lồng ngực tràn ra.

“Diệp tiểu thư, trước kia ta thật sự rất muốn loại bỏ cô, bởi vì cô là một chướng ngại vật khó giải quyết, Đường Diệc Diễm quá si mê cô, ngay cả khi nó bị hủy hoại, nhưng bây giờ ta mới phát hiện, để cô ở bên cạnh nó mới là sự trừng phạt tốt nhất, người bất kính với ta phải bị trừng phạt. Đừng quên, Đường Diệc Diễm là một tay ta bồi dưỡng, một con dã thú, một ngày nào đó, nó cũng sẽ khiến cô thương tích đầy mình!” Lúc này, sự lạnh lùng của Đường Triết Lý làm lòng tôi hoang mang, tôi kinh hãi lui về phía sau vài bước, bởi vì lời nói của ông ta, sự tái nhợt trên mặt rốt cuộc đã không còn che giấu được nữa.

Ngược lại, nét cười trên mặt Đường Triết Lý càng ngày càng sâu, vừa lòng nhìn chăm chú vẻ sợ hãi trên mặt tôi, nắm cây gậy trong tay, khẽ gõ lên nền đất, bước chân trầm ổn. Ông ta đã thành công, đã đạt được mục đích tới gặp tôi, sự trả thù cuối cùng của ông ta, sau này, tôi không thể nào sống một cách bình thường nữa, trong lòng... bởi vì lời ông ta nói... mà nổi lên gợn sóng!

Đường Triết Lý, cho đến cuối cùng, ông ta vẫn không phải kẻ thất bại, người bại trận là chúng tôi, vẫn phải đấu tranh trong vòng xoáy dục vọng cùng những người khác!

“A...” Bàn tay Đường Diệc Diễm bỗng vươn tới làm tôi hoảng sợ, ngực cao thấp phập phồng, trước mắt, Đường Diệc Diễm đang hoang mang nhìn tôi!

“Sao thế?” Đường Diệc Diễm lo lắng nhíu mày, tôi hoảng loạn, lời nói của Đường Triết Lý cứ quanh quẩn trong đầu.

“Đường Diệc Diễm là một tay ta bồi dưỡng, một con dã thú, một ngày nào đó, nó sẽ khiến cô thương tích đầy mình!”

Tôi ngây dại, tay nắm dao nĩa dừng giữa không trung.

Đường Diệc Diễm nghiêng người qua, tay đặt trên trán tôi.“Sao vậy, mệt à? Sao lạnh thế này!”

Người trước mắt tôi đây dịu dàng như thế, quyết định yêu hắn, thật sự tôi sẽ bị thương tổn sao? Thật sao? Diệc Diễm, chúng ta thật sự sẽ biến thành như vậy sao?

Nước mắt bỗng loé ra, Đường Diệc Diễm vỗ về bàn tay cứng đờ của tôi.“Duyệt Duyệt!”

“Diệc Diễm... Em... ” Tôi biết nói thế nào, làm thế nào bây giờ!

“Diệc Diễm, em không muốn ăn, về nhà đi!”Nhà đã được sắp xếp ổn thoả, trước khi chuyển vào nhà mới, Đường Diệc Diễm cố ý đưa tôi đi chúc mừng! Nhưng bởi vì buổi chiều mới gặp Đường Triết Lý mà tôi hoàn toàn không có tâm trạng để ăn uống!

“Em chắc là mình vẫn ổn chứ?” Đường Diệc Diễm buông khăn ăn xuống, lo lắng hỏi tôi.

Tôi gật đầu. “Em muốn về nhà, chúng ta trở về đi!”

Đường Diệc Diễm ngẩn người, chần chờ một chút, nhưng vẫn gật đầu.

Ngồi trong xe, chúng tôi không nói gì suốt một đường, tôi mệt mỏi dựa vào cửa kính xe, ngoài cửa sổ nhấp nháy ánh đèn neon, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của tôi. Đường Diệc Diễm vẫn luôn quay đầu nhìn tôi, bàn tay nắm chặt lấy tay tôi, gắt gao bao chặt.

Rốt cuộc cũng đến tiểu khu, Diệc Diễm dừng xe, kéo tôi vào căn hộ. Đúng lúc đó, điện thoại của anh bỗng vang lên, anh nhìn lướt, nhíu mày, không tiếp mà bỏ vào túi, ôm lấy tôi tiếp tục đi về phía trước.

Chúng tôi vào nhà. Hoá ra căn phòng trống trải cũng có thể bố trí trở nên ấm áp như vậy, nơi nơi tràn đầy hơi thở hạnh phúc, tâm tình của tôi cũng tốt lên một chút, cảm thấy dễ chịu hơn. “Diệc Diễm, em đi rửa mặt chải đầu đã!”

“Được!” Đường Diệc Diễm hôn tôi, buông tay ra , đi đến sô pha, bật TV.

Tôi đi vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, mở vòi nước, nhẹ vỗ lên mặt, sau đó lau sạch. Sao rồi? Diệp Sương Phi, mày sao thế hả, vì cái gì lại như vậy, chẳng lẽ trái tim kiên định của mày chỉ bởi vì mấy câu nói của lão nhân kia mà đã dao động rồi ư? Mày không tin hay sao? Không tin tình yêu của Diệc Diễm, không tin cả hai đã trải qua nhiều sóng gió như vậy mới đến được với nhau ư, mày còn hoài nghi điều gì nữa?

Mày đã từ bỏ rất nhiều thứ, ngay cả mối thù của Việt Phong...

Đúng vậy, Diệp Sương Phi, mày phải kiên định, tin tưởng chắc chắn rằng sẽ hạnh phúc sống với Diệc Diễm!

Tôi cổ vũ bản thân trong gương. Lúc này, trong phòng khách, di động của Đường Diệc Diễm lại vang lên, tôi nhíu mày, nhẹ nhàng tới gần. Dạo này điện thoại của Đường Diệc Diễm vô cùng bận rộn, có đôi khi, anh cùng tôi ở một chỗ thường tắt di động. Quả nhiên, không lâu sau, tôi chợt nghe thấy tiếng tắt máy.

“Là việc công ty à?” Tôi đi ra ngoài, nhìn khuôn mặt Đường Diệc Diễm nôn nóng bất an .

“Thấy sao rồi?” Đường Diệc Diễm không trả lời, bước tới, lo lắng nhìn tôi. “Còn mệt không?”

“Không sao đâu!” Tôi lắc đầu, để mặc anh kéo tôi ngồi vào sô pha, tựa vào lòng anh.

“Duyệt duyệt.... Em có chuyện gì không vui phải không?” Đường Diệc Diễm ôm tôi, bàn tay khẽ vuốt đầu vai của tôi, cẩn thận hỏi. Tôi ngẩng đầu lên, tò mò tại sao anh lại hỏi như vậy, chỉ thấy khóe miệng Đường Diệc Diễm khẽ run rẩy một chút, hỏi với vẻ không xác định.“Sống cùng anh, em...vẫn không… vui sao?”

Hóa ra... Tôi trừng lớn mắt nhìn anh. Hóa ra anh còn lo lắng, sợ hãi tôi cảm thấy đau khổ như trước đây? Cho nên... anh dùng trăm phương nghìn kế lấy lòng tôi?

Diệc Diễm… hóa ra bề ngoài anh kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu ớt, sợ hãi mất đi!

“Sao có thể chứ!” Tôi gắt gao ôm anh, chôn đầu trong ngực anh. “Em rất vui, được sống cùng anh, em cảm thấy rất hạnh phúc, cả đời cũng không muốn ra đi! Em yêu anh, Diệc Diễm!”

Thân mình anh run lên, tay đặt ở phía sau ôm chặt tôi.“Duyệt Duyệt, anh sẽ không buông tay, cho dù... em hối hận anh cũng sẽ không buông tay!”

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn môi anh, tràn ra một chút cười sáng lạn.“Đồ ngốc, sao anh lại nói thế, nếu anh đổi ý, em sẽ chế nhạo anh cho xem!” Tôi giả bộ tức giận khiến Đường Diệc Diễm cười nhẹ ra tiếng, ôm sát tôi. “Không đâu, ngay từ đầu, anh vốn chưa bao giờ hối hận... vẫn luôn chỉ có em... Duyệt Duyệt!”

Diệc Diễm...

Chúng tôi rất hạnh phúc, nhất định sẽ như vậy!

“Diệc Diễm... đau...” Tôi cầm lấy bàn tay đang vuốt ve của anh, thẹn thùng oán giận.

“Đâu có nhỉ...” Anh ôm tôi, áp thân thể của tôi xuống sô pha.

Tôi trốn tránh, cười nhẹ. “Thật sự rất đau!” Cố ý biểu làm khuôn mặt mếu máo.

Đường Diệc Diễm ngừng động tác, nâng người lên, xem xét tôi cẩn thận, khẽ nhíu mày. “Thật à? Sao lại thế, chẳng lẽ về nhà mới đều như vậy? Trên người em có chỗ nào bị đau?“Nói xong, anh lập tức kiêm tra xem tôi có bị dị ứng hay không, sau đó lại lật qua lật lại người tôi, vẻ mặt nghiêm trọng!

Nhìn bộ dáng của anh, tôi bật cười.“Ngốc quá, sao mà bị đau được!” Anh thật đúng là dễ lừa gạt, tôi cươì với anh.

Đường Diệc Diễm ngây ra một lát, bỗng nhiên ý thức được bị tôi trêu đùa , mặt hơi đỏ lên, hướng về phía tôi tập kích.

“Này thì… Dám lừa anh!” Anh đặt tôi ở trên người, gấp gáp đến không thở nổi.

“Xem anh trừng phạt em thế nào!” Bàn tay Đường Diệc Diễm luồn vào nách tôi.

“Buồn quá... Ha ha ha, thật sự rất buồn, đừng... đừng mà...” Tôi sợ nhất là bị cù, liều mạng co người lại, không ngừng giãy dụa.

“Còn dám khônủâh?”

“Đầu hàng... em chịu không nổi rồi, em không dám nữa, không dám nữa đâu!” Tôi cười đến nỗi chảy cả nước mắt chảy, đau khổ cầu xin tha thứ.“Quả thật là không dám nữa!”

Bàn tay đang đùa giỡn của tôi bị anh bắt lấy, tươi cười bỗng chốc cứng đờ.

Đường Diệc Diễm trêu chọc cơ thể mềm mại của tôi, thân mình nặng nề áp trên người tôi. Trước mắt, con ngươi trong mắt anh trầm xuống, tràn đầy những cảm xúc mà tôi đã quen thuộc.

Thanh âm bởi vì khát vọng mà trở nên mờ ám. “Duyệt Duyệt...”

“Không...”Tôi chống đẩy, làm như cố tình không đáp ứng!

“Em phải bồi thường anh!” Dứt lời, anh vội vàng vuốt ve cơ thể của tôi, tiếng thở dốc nặng nề bắt đầu lan tràn xung quanh chúng tôi.

“Diệc Diễm…!”

oOo

Mơ mơ màng màng ngủ trên giường, tôi đột nhiên xoay người, vươn tay ra, nhưng lại chạm đến một khoảng trống mảnh lạnh lẽo. Tôi chậm rãi mở mắt ra, Diệc Diễm không có ở bên cạnh, mà phòng khách lại truyền đến tiếng nói chuyện đứt quãng, âm lượng cố ý đè thấp.

Tôi xốc chăn lên, xuống giường, dụi mắt, qua cánh cửa khép hờ, tôi nhìn thấy Đường Diệc Diễm đang đứng trong phòng khách nghe điện thoại, nói cái gì đó, nhưng vẻ mặt rất không kiên nhẫn!

“Diệc Diễm, anh nói chuyện với ai thế?” Tôi bước tới, hoang mang hỏi. Đã trễ thế này, anh còn nói chuyện với người nào nữa!

Bất ngờ trước sự xuất hiện của tôi, anh gần như bị doạ đến, trên mặt thoáng hiện lên một tia bối rối, vội ngắt di động, cứng ngắc cười với tôi. Tôi hồ nghi nhíu mày. Anh muốn giấu tôi cái gì vậy?

“Diệc Diễm!”

“Tỉnh rồi à? Anh làm em thức giấc sao?” Đường Diệc Diễm nhanh chóng che giấu kinh hoảng, trấn tĩnh đi tới, hôn lên trán tôi, thuận tay để điện thoại trên bàn trà.

Tôi liếc nhanh một cái, nghi hoặc đánh giá anh.

“Anh vừa nói chuyện với ai thế?” Tại sao nhìn thấy tôi lại lập tức cúp máy, có cái gì tôi không thể biết ư?

“À, là công ty ấy mà, dự án mới nhất có vài chỗ hơi khó giải quyết!” Đường Diệc Diễm thuận miệng nói, ôm lấy vai tôi, cùng tôi trở lại phòng ngủ, ôm tôi lên giường.

“Diệc Diễm, gần đây công ty rất bận rộn sao? Anh vừa mới tiếp quản…” Anh vẫn không nói, nhưng tôi rốt cuộc cũng không thể chịu nổi sự giấu diếm này, rốt cuộc Diệc Diễm đang làm cái gì? Đường Triết Lý nói thủ đoạn của anh, thủ đoạn mà ông ta không nghĩ tới là cái gì? Anh cũng không nói, cũng không muốn đề cập tới. Nhưng càng như vậy, tôi lại càng muốn biết.

Tôi không muốn bị lừa gạt!

“Không phải quá nghiêm trọng đâu, em phải tin anh chứ!” Đường Diệc Diễm khẽ né tránh ánh mắt, nở một nụ cười lấy lệ. “Đúng rồi, Duyệt Duyệt... em muốn đi du lịch không?” Khẩu khí dò hỏi, ánh mắt đầy mong chờ.

“Hả?” Tôi nhìn anh, tại sao bỗng nhiên hỏi như vậy?

“Là thế này, chúng ta cho tới bây giờ vẫn chưa đi du lịch cùng nhau, lần này, sau khi dự án kết thúc có vài ngày nghỉ, vừa lúc ở Nhật Bản đang là thời kì hoa oải hương nở, chúng ta đi Hokkaido được không?” Đường Diệc Diễm ôm chặt tôi, cằm đặt trên cổ áo tôi.

“Hokkaido?” Đúng vậy, tôi vẫn luôn muốn đi Hokkaido ngắm hoa oải hương, nhưng mệt mỏi quá nhiều năm, ngay cả chính bản thân cũng quên, không thể tưởng tượng được Đường Diệc Diễm còn nhớ rõ!

“Được!” Tôi hân hoan đồng ý, phát hiện anh dường như thư giãn rất nhiều, như trút được gánh nặng?

“Diệc Diễm?” Vì sao trong lòng lại cảm thấy không thích hợp? Tôi hồ nghi nhìn anh chằm chằm.

“Được, ngày kia anh sẽ sắp xếp, ngày mai em đi mua một số đồ nhé, Duyệt Duyệt, em hãy đi trước, anh thu xếp xong công việc rồi sẽ tới sau!”

“Em đi trước? Ngày kia đã đi, nhanh như vậy à? Có gì em chờ anh xong công việc rồi đi cùng cũng được mà!”

Lời nói của tôi khiến khuôn mặt Đường Diệc Diễm biến sắc, khẩu khí của anh lại có chút ấp a ấp úng. “Ngốc ạ, Hokkaido... đang là mùa hoa nở, rất đông du khách, anh đã đặt... đặt phòng khách sạn rồi, em cứ đi trước đi, xong việc anh sẽ tới ngay, nếu anh bận quá, e là em sẽ không ngắm hoa được!”

Đều đã sắp xếp xong rồi? Tôi càng cảm thấy kỳ quái, vừa rôi không phải bộ dáng của anh như thể bỗng nhiên nghĩ ra sao? Thế nào mà đã sắp xếp xong? Hơn nữa, mùa hoa oải hương nở cũng không phải một ngày hai ngày, chậm vài ngày cũng không ảnh hưởng gì kia mà!

Tôi không nói gì, sắc mặt trầm trầm, càng thêm khẳng định Đường Diệc Diễm đang gạt tôi điều gì đó!

Chỉ là, tại sao anh phải vội vã muốn tôi đi như vậy?

“Được rồi, em đi trước vậy!” Cuối cùng tôi vẫn thỏa hiệp, bởi vì anh đang vội vàng chờ đợi.

“Ừm, vậy em ngoan ngoãn chờ anh ở đó nha!” Đường Diệc Diễm ôm tôi một cách an toàn, lẳng lặng thở dài. Tôi cảm giác được!

Diệc Diễm, tốt nhất anh không nên gạt em!

Tôi không có thời gian để suy nghĩ cẩn thận mọi hành động của Đường Diệc Diễm, bởi vì có người cũng đã bắt đầu đánh trả về phía tôi!

Trước mặt là Đường Tỉ Lễ đã lâu không gặp với nụ cười như thường lệ, hắn ngồi đối diện với tôi, vẻ mặt ôn hòa. Thiếu chút nữa tôi đã quên mất tên dối trá này, nhưng xem ra, có vẻ như người nào đã làm điều gì đó để nhắc nhở tôi, nhắc nhở mối thù của Việt Phong, tôi sẽ không hoài nghi, khẳng định là tổng tài mới nhận chức của tập đoàn Giang Nguyên - Giang Minh tiên sinh!

“Đường tiên sinh, không thể tưởng tượng được, ngài lại lịch sự tao nhã muốn gặp mặt tôi thế này!” Tôi cầm nâng tách cà phê lên trước mặt, khẽ cười, khẩu khí không nóng không lạnh.

“Diệp tiểu thư, nói thế nào cô cũng là bạn gái của cháu trai tôi, tôi nghĩ... chúng ta không nên trở thành thủy hỏa bất dung đúng không!” Đường Tỉ Lễ nhìn tôi đầy ngụ ý.

Tôi đương nhiên hiểu được, chỉ là không rõ ông ta đã biết bao nhiêu!

“Nói thực, bây giờ Diệc Diễm là người đứng đầu Đường thị, nhưng công ty mậu dịch của tôi không có khả năng uy hiếp đến Đường thị, cho nên, hai người cũng không cần phải lo lắng tôi sẽ phá đổ nó. Hơn nữa, tiền thành lập công ty, ta không hề dùng một đồng của Đường thị !” Đường Tỉ Lễ đi thẳng vào vấn đề, có lẽ cũng là vì đã bị biến thành sứt đầu mẻ trán, cho nên hắn ta nói rất gọn gàng dứt khoát, ít lời khách sáo. Thật hiếm có!

Nhanh chóng? Tôi nhíu mi, Giang Minh đã nói cho ông ta biết sao, để ông ta nghĩ rằng tôi là vì thay Đường Diệc Diễm “thanh lý môn hộ?” Hắn thật đúng là “khảng khái”!

“Đường tiên sinh, chuyện của Đường gia các người tôi không có hứng thú!”

Đường Tỉ Lễ ngẩn người. Trên mặt bỗng xuất hiện vẻ khó xử. “Diệp tiểu thư, mặc kệ cô nói thế nào, lần này tôi tìm cô chỉ là muốn nói, tôi vô tâm tranh đoạt Đường thị, tuy rằng những người khác tôi không dám cam đoan, nhưng tôi chỉ muốn bảo vệ công ty của mình, nó là tâm huyết của tôi.”

Vô tâm tranh đoạt? Nếu vậy ba năm trước là vì cái gì? Tiêu khiển chắc? Đến mức trả giá bằng cả sinh mạng của Việt Phong?

Là tranh đoạt không được, cho nên mới buông tha?

Tôi cười nhạt, không nói lời nào.

“Diệp tiểu thư, tình cảnh hiện nay của Diệc Diễm cũng rất khó khăn, tập đoàn Đường thị muốn đầu tư ra nước ngoài, tất nhiên đã bị kiềm chế, cho nên không cần bận tâm đến tôi, hơn nữa, tôi cũng không muốn cô giáo của cô gặp bất kì ưu phiền nào!”

Cô giáo? Tôi đứng thẳng người, Đường Tỉ Lễ, ông vẫn giả dối như vậy, vĩnh viễn đều dùng nhược điểm của người khác để tranh đấu.

Điều tôi không muốn chính là cô giáo bị cuốn trận phân tranh này của chúng tôi!

Còn nữa, ông ta nói đầu tư ra nước ngoài, kiềm chế, là có ý gì?

“Diệp tiểu thư, hãy suy nghĩ một chút đi!” Đường Tỉ Lễ thấy tôi do dự, nghĩ rằng mọi chuyện có thể chuyển biến, nôn nóng nhìn đồng hồ một chút, đứng dậy, vội vàng tính tiền. “Nếu vậy, tôi cáo từ trước, có rảnh thì đến thăm cô giáo nhé, cô ấy rất nhớ cô đấy!”

Tôi ngẩng đầu. Đường Tỉ Lễ, ông có ý gì hả, muốn nhắc nhở lần nữa sao? Ông cho là ông có thể thắng ư?

Vậy thì, hãy để tôi tặng ông một món quà! Giang Minh không nói cho ông, nhưng tôi sẽ nói tất cả!

“Đường tiên sinh!” Tôi lạnh lùng gọi ông ta lại.

Đường Tỉ Lễ nghi hoặc dừng, xoay người đối mặt với tôi. “Diệp tiểu thư, còn có gì muốn chỉ giáo?”

Đương nhiên là có!

“Có người... nhờ tôi ân cần thăm hỏi ngài!” Tôi nhìn ánh mắt nghi hoặc của Đường Tỉ Lễ, chậm rãi cong khoé miệng lên. “Việt Phong... Trần Việt Phong nhờ tôi thay anh ấy ân cần thăm hỏi ngài, anh ấy nói, anh ấy sẽ chờ ngài dưới địa ngục!”

“Bành” Đường Tỉ Lễ sợ hãi lui người về sau khiến bình hoa bị vỡ, một tiếng thanh thúy vang lên, bình hoa đẹp đẽ trong nháy mắt đã biến thành những mảnh nhỏ, phân tán trên nền đất, bốn phía đều dậy lên sự tò mò, nghiêng đầu, bàn luận.

Nhìn bộ dáng chật vật của Đường Tỉ Lễ, ý cười trên mặt tôi càng thêm sâu sắc, như vậy đã sợ rồi ư? Vậy ông lấy đâu ra can đảm để kết giao với cô giáo? Còn làm bộ như không biết Trần Việt Phong, quên cả mối giao dịch đó sao?

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Người phục vụ vội vàng chạy tới, hỏi.

Đường Tỉ Lễ kích động lắc đầu, co quắp, rút trong ví một xấp tiền mặt, nhét vào tay người phục vụ. “Này đã đủ chưa?” Sau đó, ông ta quái dị liếc tôi một cái, rồi nhanh chóng bước ra phía cửa.

Đường Tỉ Lễ, không thể tưởng tượng được ông cũng có ngày hôm nay!

oOo

Kéo thân mình mỏi mệt trở về nhà, vừa mở cửa ra, đã có người ôm chầm lấy tôi, mùi hương quen thuộc.

Diệc Diễm, sao hôm nay anh lại về sớm như vậy?

“Làm gì mà mắt đỏ thế kia?” Đường Diệc Diễm ôm tôi, tinh tế đánh giá khuôn mặt mệt mỏi của tôi, nét cười cứng đờ trên mặt. “Em khóc đấy à?”

“Đâu!” Tôi trốn tránh, mấp máy miệng, cố che giấu. “Chắc là bụi bay vào mắt thôi!”

Thực ra tôi đã khóc. Sau khi Đường Tỉ Lễ rời khỏi, tôi đã đến trước mộ Việt Phong, bởi vì tôi không thể nói cho cô giáo biết sự thật, bởi vì tôi quá bất lực!

“Thật không đấy?” Đường Diệc Diễm vẫn hoài nghi nhíu mày, nhưng hiển nhiên tâm tư của anh cũng không quá đặt nặng, cho nên anh đã không để ý lắm, chỉ kéo tôi đến trước bàn ăn, trên đó đã bày sẵn một đống thức ăn và vật dụng khác...

“Chiều mai máy bay sẽ cất cánh, anh sợ em không quen đồ Nhật, nên đã chuẩn bị đồ ăn, còn cả những thứ em thường dùng. Đúng rồi, anh cũng bảo họ mua một số thuốc nhỏ mắt tốt lắm, em lại không hiểu tiếng Nhật!” Đường Diệc Diễm đống đồ trên bàn, khẽ nói, tôi sững sờ đứng đó, mũi cay cay. Đường Diệc Diễm, anh muốn em rời đi đến vậy sao?

“Duyệt...!” Đường Diệc Diễm xoay người, muốn nói gì đó với tôi, bỗng thấy tôi lệ rơi đầy mặt, lời nghẹn lại ở cổ, anh hoảng hốt. “Sao thế, sao em lại khóc? Duyệt Duyệt!”

Tôi không nói, chỉ khóc, ấm ức trong lòng lập tức tràn đầy lồng ngực, liều mạng nức nở.

“Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm ôm tôi, bối rối trấn an. “Chết tiệt, rốt cuộc làm sao vậy? Sao thế em?”

Diệc Diễm, tại sao anh lại gạt em? Rốt cuộc anh gạt em điều gì chứ?

Khóc mệt mỏi, tôi tựa vào lòng Đường Diệc Diễm, vẫn không nói lời nào, tay anh nhẹ nhàng vỗ về lưng tôi, yên lặng thở dài.

“Duyệt Duyệt, em rốt cuộc nghĩ gì thế?” Giọng nói của Đường Diệc Diễm đầy bất đắc dĩ. Anh nhẹ nhàng kéo tôi vào vòng ôm của anh, tôi nghe thấy tiếng tim đập vững vàng của anh, giật nhẹ khóe miệng. “Vậy còn anh? Gần đây anh đang suy nghĩ gì?”

Thân mình Đường Diệc Diễm cứng đờ, anh cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng khàn khàn: “Duyệt Duyệt... Em...”

“Diệc Diễm, anh gạt em cái gì đúng không? Tại sao không nói cho em biết?”

Đường Diệc Diễm né tránh ánh mắt của tôi.“Sao có thể chứ... Không đâu!” Tim anh đập nhanh hơn, quả nhiên đang nói dối, nhưng lại nhất định không chịu thẳng thắn, tôi ảm đạm nhắm mắt lại, vội vàng cầm lấy tay anh.

“Duyệt Duyệt, mặc kệ anh làm gì, anh đều là vì em, anh không thể mất em!” Đường Diệc Diễm thở dốc bên người tôi, trên mặt hiện lên một tia giãy dụa, tay nặng nề nắm chặt.

Đủ rồi, để mặc Đường Diệc Diễm gắt gao ôm, tôi nhắm mắt lại, kề sát lồng ngực của anh, như vậy là đủ rồi, tôi không muốn truy cứu, nếu anh không muốn nói cho tôi biết, vậy thì chỉ cần anh yêu tôi, chỉ cần anh lưu luyến tôi, mặc kệ anh làm cái gì, tôi cũng không muốn truy cứu .

Tôi chỉ muốn được sống cùng anh, vĩnh viễn cùng một chỗ, những chuyện khác cứ coi như không phát hiện ra đi.

“Diệc Diễm... ngày mai em sẽ đi Nhật chờ anh!” Hành động theo cách mà anh mong đợi, tôi yêu anh, không muốn mất đi hạnh phúc muộn màng này, cho dù biết rõ anh gạt tôi, tôi cũng sẽ vờ như không biết, bởi vì tôi yêu anh!

Rất yêu anh! Diệc Diễm!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.