“Chị
Duyệt Duyệt !” Lúc Qua Nhan tới, tôi vẫn còn ngồi trên ghế trúc ở hoa viên,
ngẩn người. Tôi đã thỏa hiệp, ở lại nhà Giang Minh, huống chi... vì Đường Diệc
Diễm mà tranh thủ một chút thời gian, may ra còn có cơ hội giành chiến
thắng.
“Qua
Nhan!” Tôi cười gượng, sao con bé lại đến đây? Giang Minh gọi đến sao? Nếu
không được hắn đồng ý, nha đầu này tuyệt đối tìm không thấy nơi này,
một nơi ngay cả Đường Diệc Diễm cũng không thể động đến, tôi hoàn toàn tin
tưởng, giờ đây Giang Minh quả thực có năng lực khiến Đường Diệc Diễm không tìm
được tôi, hơn nữa, lúc này anh đang trong tình trạng ốc không mang nổi
mình ốc, làm sao có thể lo cho tôi được đây?
“Chị
Duyệt Duyệt , sao chị gầy nhiều như vậy?” Qua Nhan ngồi xuống cạnh tôi, nhìn
khuôn mặt tiều tụy của tôi, con bé đau lòng nhíu mi, nắm chặt lấy tay tôi.
Tôi
cười nhẹ nhõm, vuốt ve hàng lông mày đang nhíu lại kia. “Nha đầu ngốc, là do em
nghĩ nhiều thôi, nơi này rất tốt!” Qua Nhan à, em phải đứng ngoài vòng hỗn loạn
này, tuyệt đối không nên bị liên lụy vào!
“Anh
Minh nói chị rất nhớ em... Chị Duyệt Duyệt, không phải chị đang ở bên
Đường Diệc Diễm sao? Tại sao lại tới đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
rồi, dì Lí sao lại...” Qua Nhan khẩn trương nhìn tôi, mắt mở mắt, tràn đầy khẩn
cầu, sự hoang mang khiến con bé trở nên bối rối. Nhất định là con bé đã gặp Lí
Hồng, quả nhiên họ cũng gạt Qua Nhan. Như vậy cũng tốt, ít nhất, chúng tôi đều
là vì muốn bảo hộ con bé, che chở công chúa của chúng tôi.
“Qua
Nhan, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Giang Minh đều là vì muốn cho em có cuộc sống
tốt nhất, không bị người khác bắt nạt như trước đây! Về phần Đường Diệc Diễm...
Bây giờ anh ta muốn kết hôn với người phụ nữ khác, cho nên chị đã rời khỏi!”
Tôi trấn an con bé, cố ý nhẹ nhàng bâng quơ.
Qua
Nhan không dám tin nhìn chằm chằm tôi. “Đường Diệc Diễm anh ta... Tại sao lại
như vậy, không phải hai người rất yêu nhau sao? Sao lại biến thành như vậy?”
“Qua Nhan,
có đôi khi, tình yêu rất mong manh!” Tôi chua xót thở dài, trong lòng dâng lên
một trận đau đớn, không phải cứ yêu nhau là nhất định có thể ở cùng một chỗ, có
quá nhiều cố kỵ, quá nhiều chướng ngại, chỉ cần ở trên thế gian phiền nhiễu
này, không thể nào tùy ý được!
“Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì, chị Duyệt Duyệt, chị nói cho em biết đi, mọi chuyện
là thế? Anh Giang Minh, chị, ngay cả dì Lí cũng “chết đi sống lại”, mọi người
rốt cuộc đang gạt em chuyện gì, em cũng là người một người cơ mà, mọi người có
hiểu được cảm xúc của em hay không?” Qua Nhan liên tục lắc đầu, cảm xúc bắt đầu
kích động. “Em không phải trẻ con, em không thể làm bộ như cái gì cũng không
biết!”
Con bé
nắm lấy tay tôi, nước mắt trong suốt, toàn bộ sự uất ức và bàng hoàng hiện lên
trong đó.
Tôi ôm
con bé, cảm nhận được những cơn run nhè nhẹ, nghẹn ngào. “Qua Nhan!”
Cuộc
sống còn có nhiều điều ngoài ý muốn, không nằm trong tính toán của em, mọi thứ
sẽ không bao giờ giống như trong kế hoạch, số phận sẽ luôn nảy sinh những vấn
đề khác, như Giang Minh trong tranh đấu lại lỡ yêu tôi, như Qua Nhan,
một bé gái mồ côi xâm nhập cuộc sống của mẹ con họ, tất cả đều không có
trong kế hoạch của họ, nhưng nó vẫn tồn tại.
“Qua
Nhan, tin chị được không? Tất cả đều không liên quan đến em, đây chỉ là tranh
đấu của bọn họ, em đương nhiên là người trong nhà, Giang Minh vẫn là người thân
của em, thậm chí còn tốt hơn so với chị, hiểu không?”
Qua
Nhan ngẩng đầu, hoảng hốt nhìn tôi, thì thào: “Người thân? Người thân?... Vĩnh
viễn cũng không thể là người yêu đúng không?” Con bé bỗng buồn bã cười, bất đắc
dĩ, nước mắt rơi xuống, nhưng dáng vẻ lại vô cùng bình tĩnh.
Trái
tim bỗng thấy đau đớn, tôi không nói gì, hạ mí mắt xuống, cầm chặt lấy
tay con bé. Qua Nhan nói đúng, Giang Minh vĩnh viễn sẽ không yêu con bé,
trước kia tôi đều lừa mình dối người, tràn đầy lòng tin nghĩ rằng có lẽ hắn sẽ
từ từ cảm nhận được, nhưng không, không có khả năng!
“Nhưng
vị trí của em ở trong lòng Giang Minh là hết sức quan trọng!” Hắn vẫn
luôn tỉ mỉ che chở cô em gái nhỏ, đối chọi với cuộc sống khó khăn.
“Nếu
vậy, em nên buồn bã hay là cảm thấy may mắn với kết cục đó? May mắn là em vĩnh
viễn chiếm một vị trí trong lòng anh Minh? May mắn là em yêu một người con trai
vĩnh viễn chỉ coi em như em gái, giữa chúng em không thể có tình yêu?” Qua Nhan
chua xót lắc đầu, nhìn tôi, trong mắt là sự thâm trầm tôi chưa từng thấy bao
giờ. Từ khi nào, tiểu nha đầu trong lòng tôi cũng đã có biểu tình nghiêm trọng
như vậy, giống như toàn bộ sự đau thương trên thế giới này đều bám trên người
con bé, bất lực, bi thương, đau khổ!
“Qua
Nhan, bọn chị cũng không muốn em bị tổn thương, chị Duyệt Duyệt nhất định sẽ
bảo vệ em, cho đến khi em tìm được hạnh phúc của mình!” Qua Nhan, chị vẫn luôn
coi em là em gái, em cũng là công chúa trong lòng chị. Ba năm trước, lần đầu
tiên nhìn thấy cô gái bé nhỏ dùng thân mình gầy yếu quật cường giúp Giang Minh
cầu xin tôi giúp đỡ, thì trong lòng chị, em vĩnh viễn là công chúa. Chị
sẽ dùng sinh mệnh để che chở cô công chúa ấy, cho nên, chị nhất định sẽ
không để em bị tổn thương!
“Chị
Duyệt Duyệt, trong lòng em, chị vĩnh viễn là chị gái của em, chị đau, em cũng
sẽ đau, em không thể không nhận ra sự mệt mỏi của chị, tóm lại, em cũng sẽ ở
bên cạnh chị, bảo vệ chị! Mặc kệ là ai, cũng không được phép thương tổn chị!”
Qua Nhan lau nước mắt, cười khổ, thể hiện sự đau lòng.
Qua
Nhan, tôi cảm động ôm chặt con bé.
Qua
Nhan, em nhất định phải hạnh phúc!
oOo
Từ sau
khi Qua Nhan tới đây sống cùng, tôi cũng vui lên không ít. Tiểu nha đầu này
luôn dùng trăm phương nghìn kế làm tôi vui vẻ, nhìn nụ cười của con bé, tâm
tình dường như cũng không quá nặng nề, may là trên thế giới này còn
có chuyện có thể an ủi tôi. Từ ngày đó, Giang Minh không thấy xuất hiện nữa, Lí
Hồng cũng không thấy bóng dáng đâu. Vậy cũng tốt, giữa chúng tôi đột ngột
xảy ra mâu thuẫn, mỗi lần gặp nhau đều như giương cung bạt kiếm, khi nào thì đã
biến thành kẻ thù rồi? Khi nào thì trở nên xa cách như thế? Tóm lại, hắn không
xuất hiện, tôi ngược lại càng vui vẻ!
“Chị
Duyệt Duyệt, hôm nay chúng ta làm vằn thắn ăn đi?” Qua Nhan tràn đầy hứng khởi,
mặc tạp dề vào, đặt thịt lên bàn, tôi buông điều khiển từ xa trong tay, đi tới
bàn ăn.
Đến
gần, mùi thịt gay mũi cùng với trứng đột nhiên chui vào mũi, dạ dày tôi gần như
ngay lập tức nôn nao. Tôi vội che miệng lại, nhanh chóng chạy về phía toilet,
cố gắng nôn ra, cho đến khi nôn hết dịc vị trong dạ dày mới ngừng lại.
Tôi từ
từ nâng cơ thể vừa đổ sụp của mình dậy, dựa vào tường thở dốc, trong lòng vẫn
thấy khó chịu, cảm giác này quá quen thuộc...
Tôi
nhíu mi, nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, bỗng nhiên nghĩ đến... Giật mình!
Chẳng
lẽ...
Cảm
giác này, chẳng lẽ tôi...
“Chị
Duyệt Duyệt, chị không sao chứ?” Qua Nhan cũng chạy lại đây, lo lắng nhìn
tôi.
Tôi
kích động lắc đầu, đảo mắt nhìn ra ngoài cửa, cố bình tĩnh lại. “Không việc gì,
có thể là tối hôm qua cảm lạnh, uống thuốc vào là khỏi ngay ấy mà!”
Không
thể để những người đó nghi ngờ, bọn họ mà biết chẳng khác nào Giang Minh cũng
biết, không thể, tuyệt đối không thể!
“Chị
Duyệt Duyệt...” Qua Nhan nghi hoặc nhìn tôi, hoang mang với hành động kỳ quái
của tôi, tôi để ngón tay lên môi, ý bảo chớ có lên tiếng, con bé lập tức hiểu
được, gật đầu.
“Đi
thôi, chúng ta ra ngoài nào!” Tôi hướng nháy mắt, Qua Nhan theo tôi đi ra
ngoài.
Tôi
bình tĩnh trở lại bàn ăn. “Qua Nhan, em muốn ăn vằn thắn thì bảo cô Lí làm
giúp em là được rồi, gần đây thành tích học tập của em sút đi không ít rồi đấy,
đến thư phòng đọc sách đi!”
“Dạ!”
Qua Nhan nghe lời gật đầu, kéo tay tôi lên lầu.
“Cô Lí,
phiền cô rồi, nha đầu này toàn như vậy, rất rắc rối, cháu đi thư phòng với con
bé đã!”
“Vâng,
tiểu thư!” Cô Lí lặng lẽ gật đầu. Tiểu Linh cũng nhìn tôi từ phía xa, bắt gặp
ánh mắt của tôi, cô bé đó vội vàng quay đầu qua một bên.
Tôi mím
môi, kéo Qua Nhan lên lầu!
Tôi nhẹ
nhàng mở cửa thư phòng, thở dài, nhìn khuôn mặt hoang mang của Qua Nhan, đành
mở miệng: “Qua Nhan, ngày mai, lúc em đến trường, giúp chị một việc nhé! Nhớ là
không được để bị người ở Giang gia nhìn thấy!” Người tôi có thể tín nhiệm lúc
này cũng chỉ có Qua Nhan.
“Xảy ra
chuyện gì sao chị?” Qua Nhan cẩn thận hỏi, mày nhăn lại, chần chờ nhìn tôi.
Tôi gật
đầu. “Ngày mai, em đến hiệu thuốc, giúp chị mua que thử thai!”
oOo
Tôi lo
lắng đi đi lại lại trong phòng, gắt gao cầm que thử thai. Mang thai rồi, tôi
thật sự đã mang thai, tôi nhẹ nhàng xoa bụng, nơi này đã có một sinh mệnh nhỏ,
của tôi và Diệc Diễm!
Hạnh
phúc, nhưng tình hình bây giờ, tôi đang ở chỗ này, không thể che giấu với Giang
Minh được bao lâu, một khi hắn biết... Không được, tôi nhất định phải bảo vệ
đứa nhỏ, không thể để nỗi đau của ba năm trước tiếp diễn, tôi không thể lại mất
một đi lần nữa. Nhưng tôi nên làm cái gì bây giờ? Trở lại bên người Đường Diệc
Diễm, để đứa nhỏ thành con ngoài giá thú ư? Tình trạng của anh hiện nay có thể
bảo vệ mẹ con tôi sao? Không lẽ để đứa nhỏ phải lớn lên trong hoàn cảnh tranh
đấu kia, giống như ba của nó?
Tại
sao, sao con lại đến trong hoàn cảnh không thích hợp này?
Tôi
ngồi ở mép giường, nhíu mi.
Bây
giờ... phải làm thế nào đây?
Mặc kệ
ra sao, lần này mẹ nhất định phải bảo vệ con, bất chấp tất cả để bảo vệ con!
“Chị
Duyệt Duyệt! ” Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Tôi
bước tới, mở cửa ra. Qua Nhan nhìn tôi với vẻ mặt ngượng nghịu. “Anh Minh...
anh Minh đã đến, bảo em gọi chị xuống dùng cơm!”
Tôi
ngẩn ra, sao Giang Minh lại đến đây, mà còn đột ngột như vậy, chẳng lẽ? Không
đâu, chỉ là trùng hợp mà thôi, hắn đến nhất định là có mục đích, Diệp Sương
Phi, mày nhất định phải vững vàng bình tĩnh, trước hết cứ suy nghĩ đối sách đã,
tuyệt đối không được để Giang Minh nghi ngờ.
Tôi tự
nhủ trong lòng, ổn định tinh thần đang bối rối. “Được rồi, Qua Nhan, em xuống
trước đi, chị sẽ xuống ngay đây!”
Qua
Nhan khẽ gật đầu, lo lắng nhìn tôi, tôi động viên con bé. “Không sao đâu, em cứ
xuống trước đi!”
Qua Nhan
đi rồi, tôi lập tức đến bàn trang điểm, cầm lấy đồ trang điểm trên bàn, hồi hộp
lấy một tờ giấy ướt lau mặt, sau đó đánh má hồng, tô son, sau khi nhìn thấy sắc
mặt của mình trong gương không còn tái nhợt nữa, mới cảm thấy an toàn mà đứng
lên, chú ý đến quần áo. Không sao, Diệp Sương Phi, mày sẽ làm được!