Thời
gian gần đây, Giang Minh rất bận rộn, bởi vì lão gia đem dự án công viên
giao cho hắn toàn quyền quản lý, người ngoài còn nghi ngờ đồn đại thanh danh
mấy năm nay của hắn chẳng ra làm sao, một con người sống phóng túng!
“Hôm đó
chị cả đêm không về là vì hắn sao?” Đứng ở chỗ cao nhất của công viên ven biển,
Giang Minh chỉ ngón tay về phía đám người đang đi từ đằng xa về hướng này.
Trong đó, Đường Diệc Diễm một thân âu phục sang quý chỉn chu đi ở chính giữa.
Tôi
quay đầu nhìn phía hắn, nhíu mi.
“Người
đàn ông mà Qua Nhan nói, chắc là hắn ta rồi!” Giọng điệu của Giang Minh bình
thản làm tôi đoán không ra nội tâm của hắn thế nào, khuôn mặt không chút biểu
tình, ánh mắt bắn một đường thẳng tắp về phía trước, hai tay đút vào trong túi
quần.
Dáng vẻ
của hắn khiến tôi không khỏi kinh ngạc. Biểu tình như vậy...
“Chuyện
này không liên quan đến cậu!” Tôi lạnh lùng quay đầu đi, ngăn nỗi bất an trong
lòng lại.
“Tôi
chỉ là nhắc nhở chị, chớ quên mục đích trở về của chị!” Giọng điệu của Giang
Minh đã nặng thêm vài phần, thân mình không hề động đậy, vẫn duy trì bộ dáng
như cũ.
“Không
cần cậu nhắc nhở, tôi nhớ rõ hơn bất cứ ai!”
“Vậy
sao?” Giang Minh hừ hừ, rốt cuộc thì thân mình cũng giật giật, hắn nhìn tôi,
khóe miệng cong lên.
“Nếu đã
như vậy, chúng ta bắt đầu đi, Duyệt Duyệt!”
“Chủ đề
công viên lần này lấy phiêu lưu kì diệu làm chủ đề. Trước hết, công viên vốn
được xây dựng ở ven biển, chúng tôi quyết định bắt đầu thiết kế từ khu vực dưới
cùng...” Kiến trúc sư thong dong dùng máy chiếu giảng giải ý tưởng của mình, bên
dưới là những người phụ trách chủ yếu của tập đoàn Đường thị và tập đoàn Giang
Nguyên, được chia làm hai bên, ngồi đối diện trên bàn hội nghị dài.
Giang
Minh bắt đầu xoay bút. Tôi ngồi cạnh hắn, gõ lại nội dung của cuộc họp trên máy
tính một cách thành thạo. Giang Minh chống cằm nhìn tôi, không chút để ý tới
những ánh mắt khác thường này, bao gồm cả Đường Diệc Diễm đang ngồi ở phía đối
diện chúng tôi.
Trương
Tuyết Ngưng hình như vẫn là thư kí của anh. Khi làm việc thì giỏi giang, lúc
bình thường lại quyến rũ, người con gái như vậy quả là hiếm có, hai người đó
kết hợp lại nhất định sẽ tạo nên nghiệp lớn.
“Ấy
kìa! Chị sai rồi!” Một giọng nói làm như không chút để ý vang lên ngay bên tai
tôi. Giang Minh nghiêng người, đầu kê tới gần tôi, môi dừng bên tai tôi,
hắn dùng chiếc bút trong tay chỉ vào màn hình máy tính, ngay phía trên biểu
tượng thùng rác!
Mặt tôi
bỗng chốc đỏ bừng, hoảng loạn nhấn backspace, đưa vào một lần nữa, tay tiếp tục
gõ bàn phím nhưng lại run nhè nhẹ, tôi cảm giác được cái nhìn chăm chú của
Đường Diệc Diễm từ phía đối diện.
Mặt anh
không chút thay đổi, nhưng lại không chút kiêng kị mà nhìn tôi chằm chằm.
Giang
Minh lạnh lùng nhìn bàn tay run run đang nhanh chóng sửa các lỗi sai của tôi.
Tình
trạng như vậy gần như khiến tôi nghẹt thở. Một lần nữa phải đối mặt với Đường
Diệc Diễm đã làm tôi đủ bối rối rồi, tên tiểu tử này lại còn cố ý gây thêm
phiền phức, trái tim tôi thật sự không chịu nổi .
Tôi cố
gắng tập trung tinh thần, tự nói với mình phải tập trung toàn bộ vào máy tính, nhưng
mắt lại không khống chế được mà liếc về phía Đường Diệc Diễm.
Trái
tim tôi nhảy múa điên cuồng, nhìn bộ âu phục bao lấy thân hình mình, đầu tôi
lại hiện lên hình ảnh hôm đó trong khách sạn, tôi đã giúp anh chà lau cơ thể.
Tôi khẽ
nuốt nước miếng, tay đặt trên bàn phím đã thất bại mà ngừng lại.
Diệp
Sương Phi, trận chiến còn chưa bắt đầu mà mày đã rối loạn rồi sao?
Không
thể bỏ cuộc được, mày quên ư? Quên mối thù của Việt Phong rồi sao?
Tôi nắm
chặt chiếc dây chuyền, sắc mặt trầm xuống.
Việt
Phong!
Hít sâu
một hơi, tôi mở bàn tay đang nắm chặt ra, trái tim bối rối cố sức bình tĩnh
buông lỏng, lại bắt đầu thong dong gõ bàn phím.
Giang
Minh ngồi bên cạnh cũng đã nhích người ra một chút, tiếp tục quay bút, chiếc
bút nhỏ dài đang không ngừng chuyển động trên tay hắn.
Hai giờ
sau, hội nghị chấm dứt. Đường Diệc Diễm lễ phép bắt tay với Giang Minh: “Hợp
tác vui vẻ!”
“Sau
này mong được chỉ giáo nhiều hơn!” Giang Minh cười. “Đêm nay chúng tôi có bữa
tiệc, Đường tiên sinh có hứng thú tham gia không?”
Thân
thể tôi chấn động, hoang mang nhìn về phía Giang Minh, bữa tiệc nào cơ chứ?
“Được!”
Tôi nghe thấy câu trả lời nặng nề phát ra trên đỉnh đầu, tôi vội ngẩng lên,
Đường Diệc Diễm không nhìn tôi, chỉ có khóe miệng là nhẹ nhàng nhếch lên.
Quả nhiên,
tôi biết ngay là Giang Minh sẽ không lựa chọn nơi tốt đẹp gì.Tiếng nhạc
trong đinh tai nhức óc, tất cả mọi người ở đây, ban ngày đều
mang dáng vẻ nghiêm túc, còn đêm xuống lại điên cuồng mà vặn vẹo thân mình, tìm
kiếm sự an ủi trong chốc lát.
Tôi
thấy Giang Minh mời Đường Diệc Diễm uống một ly, hai người đàn ông chênh
nhau sáu tuổi, nhưng thoạt nhìn đều mạnh mẽ ngang nhau. Giống nhau ở chỗ tuổi
còn trẻ đã đứng trên đỉnh, và khác biệt là, Đường Diệc Diễm còn có thân phận
chống đỡ, Giang Minh lại phải dựa vào chính mình, cả hai đều dốc sức phấn đấu
để đổi lấy tất cả mọi thứ của ngày hôm nay, hy sinh qúa nhiều.
“Tôi ra
ngoài một lát!” Tôi không thích không khí ngột ngạt trong căn phòng này.
“Duyệt
Duyệt, tôi đi cùng chị!” Giang Minh buông chén rượu, đứng lên. Tôi thấy thân
mình Đường Diệc Diễm chợt cứng đờ, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt.
Tôi
nhìn Giang Minh, hắn cố ý sao? Cố ý gọi tôi là Duyệt Duyệt ở trước mặt anh?
Trước
đây, ngoài người nhà của tôi thì chỉ có hắn mới được gọi như vậy!
Tôi thở
dài, không từ chối, nhìn Giang Minh theo tôi đi ra khỏi phòng, tôi cũng
muốn nói chuyện với hắn một chút!
“Giang
Minh, cậu rốt cuộc muốn làm gì?” Vừa ra khỏi phòng, tôi nhìn hắn đầy phẫn nộ.
“Cậu
không nhầm đối tượng đấy chứ?” Đường Tỉ Lễ mới là mục tiêu của chúng tôi, hắn
rõ ràng biết tôi và Đường Diệc Diễm đã quen nhau từ trước, vậy mà còn liên tục
làm anh khó xử.
“Tôi
không nhầm, mà là chị đã nhầm!” Giọng nói của Giang Minh nặng nề vang
lên bên tai tôi. “Chị dám nói chị không hề dao động không?”
Tôi
phức tạp liếc hắn một cái rồi cúi đầu.
“Tôi
chỉ muốn chị xác định lại quyết tâm của chị, nếu sau này vì hắn mà chị
tình nguyện từ bỏ tất cả kế hoạch, vậy thì chúng ta còn bắt đầu làm gì?”
Giang Minh không còn giữ nét cười nữa, trên mặt hắn là thái độ nghiêm
túc đến khác thường.
“Anh ấy
là anh ấy, Đường Tỉ Lễ là Đường Tỉ Lễ!” Người Đường gia căn bản là không
đoàn kết .
“Nhưng
họ đều là người Đường thị ,đối phó với Đường Tỉ Lễ, tất nhiên phải đánh vào chỗ
xung yếu của tập đoàn Đường thị, chị dám nói, đến lúc đó còn không liên quan
đến chuyện của Đường Diệc Diễm sao?”
Tôi
không nói gì, yên lặng nhìn về phía hắn, Giang Minh nói đúng. Đến cuối
cùng, tôi không thể không trở thành kẻ địch của Đường thị, nếu vậy, Đường Diệc
Diễm phải làm sao đây!
“Duyệt
Duyệt, chị mở to mắt được không?” Giang Minh bỗng nhiên nắm chặt bả vai
của tôi, tôi ngẩng đầu, thấy được sự chua xót trong mắt hắn “Mở to mắt, trên
đời này không phải chỉ có một mình Đường Diệc Diễm là đàn ông!”
Ánh mắt
của hắn làm tôi bối rối, vọi đẩy hắn ra. “Giang Minh, đừng đùa nữa, bao
nhiêu lần rồi, cậu không thấy mệt sao? Nhàm chán quá đấy!”
Tôi
thật sự chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, sự nhiệt tình trong mắt hắn
làm cho lòng tôi lo sợ. Không, không phải như tôi nghĩ đâu, hắn chính là kẻ bất
cần đời, chỉ là thằng nhóc táo bạo như ba năm trước, ánh mắt thâm tình như
vậy không nên xuất hiện trong đôi mắt hắn, lại càng không phải là lúc nên đối
với tôi như vậy!
Giang
Minh buông tay ra, trong đáy mắt hiện lên một tia đau xót.
“Cứ suy
nghĩ lại đi, nếu chị thật sự không thể đối diện với trái tim của chị, làm sao
chúng ta có thể tiếp tục được. Vừa mới bắt đầu đã yếu như vậy, nhất định
sẽ thất bại. Có lẽ, Trần Việt Phong cũng không muốn chị thay anh ta báo thù,
không muốn chị biến thành như bây giờ?”
Lời nói
của Giang Minh giống một chậu nước lạnh, hắt thẳng lên người tôi, khiến
thân thể tôi đau đớn. Tôi gắt gao cắn môi: “Không, ngày nào kẻ hại anh ấy còn
chưa bị trừng phạt, anh ấy một ngày cũng sẽ không ngủ yên!”