Cấm Tình

Chương 6: Q.2 - Chương 6




Từ hôm đó, Giang Minh không còn cố ý sắp xếp chuyện gì nữa, hắn cũng không tiếp tục làm khó tôi, ngoài công việc, tôi và Đường Diệc Diễm không tiếp xúc riêng lần nào.

Cuối cùng, kế hoạch nhiều năm qua cũng bắt đầu tiến hành. Đường Tỉ Lễ, tôi muốn ông nếm thử cảm giác đau đớn!

“Đây là thông tin tôi đã điều tra riêng về hắn, là công ty kinh doanh của hắn !” Giang Minh đưa cho tôi một tập tư liệu, quay chiếc bút sáng choang.

Tôi nhíu mi, nhận lấy tư liệu. “Đại diện pháp lý của Ánh Sáng là ai?” Tên của cô giáo!

“Không sai, đó là một người phụ nữ xinh đẹp ” Hắn khẽ gật đầu. Nhìn một loạt những tấm ảnh của cô giáo, khuôn mặt tôi trở nên xanh mét. Đường Tỉ Lễ, ông ta rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?

“Sao thế?”

“Đây là dì của Việt Phong.”

“Chậc chậc...” Giang Minh hơi ngẩn ra, sau đó cảm thán lắc đầu, chiếc bút trên ngón tay xoay tròn nhanh hơn. “Đường Tỉ Lễ quả nhiên là lão hồ ly, không biết định giở trò gì đây?” Giang Minh nhếch môi, không thể tưởng tượng.

“Có lẽ hắn thực sự tín nhiệm cô giáo!” Tôi bâng quơ, trong đầu nhớ tới ngày ấy ở trước mộ, tôi đã thấy ánh mắt của hai người đó giằng co khi nhìn nhau.

“Tín nhiệm? Tín nhiệm dì của kẻ mà mình hại chết?” Giang Minh khinh thường hừ hừ.

“Cô giáo không biết!” Đường Tỉ Lễ có thể hành động trái với lương tâm, nhưng cô giáo tuyệt đối sẽ không.

“Nếu vậy, chúng ta trực tiếp nói cho người phụ nữ kia là được rồi, người phụ nữ mình thích lại hận mình, như vậy...“

“Không được…” Tôi cắt ngang đề nghị của Giang Minh, nếu vậy cô giáo sẽ chịu không nổi, tôi hiểu rõ nỗi đau này, hiểu rõ sự đau khổ khi bị lừa gạt!

“Tôi nói rồi, Đường Tỉ Lễ là Đường Tỉ Lễ, tôi không muốn liên lụy đến những người khác!”

Đôi ngươi Giang Minh khẽ trầm xuống, hắn ngừng quay bút, hai tay đặt trước bàn. “Nhưng Duyệt Duyệt, ngày chị quyết định trả thù, tất cả những người có liên quan sẽ không thể tránh khỏi, đặc biệt là người phụ nữ này!”

Cơ thể của tôi chợt cứng đờ. Giang Minh nói đúng, cô giáo nhất định sẽ bị liên lụy, nhưng nếu để cô biết người đàn ông mà cô yêu thương chính là thủ phạm đã gây ra cái chết của đứa cháu yêu quý, cô...

Đúng lúc này, di động lại vang lên, tôi lấy ra, kinh ngạc liếc Giang Minh một cái. Thật đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã tới. Trên màn hình hiển thị tên của cô giáo.

oOo

Trong quán cà phê ấm áp, cô giáo ăn mặc trang nhã, trên mặt vẫn là nét dịu dàng đáng yêu, ngay cả đôi mắt cũng tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Hạnh phúc? Hạnh phúc là nỗi đau cuối cùng!

Tôi ngồi đối diện với cô, bắt đầu khuấy cà phê trong cốc, nhìn cô.

“Tiểu Phi, cô gọi em ra như vậy không quấy rầy em đấy chứ!” Cô giáo khẩn trương nắm tay lại. “Có người nói cho cô biết, bây giờ em đang làm việc cho tập đoàn Giang Nguyên, một tập đoàn lớn, cô chúc mừng em!”

Có người?

Tôi thản nhiên cười: “Người cô nói là Đường Tỉ Lễ tiên sinh sao?”

“Là… anh ấy!” Vừa nhắc tới ông ta, mặt cô giáo bỗng hiện lên một chút ngượng ngùng, đỏ ửng cả lên. Cô khẽ gật đầu.

Cô giáo, nếu cô biết sự thật rồi, cô còn có thể cười đến thoải mái như bây giờ sao?

Tôi chua xót nhếch miệng, buông cốc cà phê trong tay xuống. “Cô giáo, cô có biết ông ta là người Đường gia không, hơn nữa...”

“Cô biết anh ấy đã có vợ.” Cô giáo nhanh chóng ngắt lời tôi, cúi đầu. “Trước đây cô cũng từng nói với mình rằng, trăm ngàn lần không thể giống như chị gái, yêu thương một người đã có vợ. Cô không muốn con của mình lớn lên trong hoàn cảnh giống như Việt Phong…” Mặt cô giáo bỗng đỏ bừng, cô cầm lấy cốc cà phê uống một ngụm lớn, cười khổ. “Nhưng đến khi thực sự yêu một người rồi, sẽ không còn tính toán nhiều như vậy được nữa, rõ ràng biết tất cả, nhưng vẫn giống thiêu thân lao đầu vào lửa!”

Yêu? Cô giáo yêu Đường Tỉ Lễ? Yêu người đàn ông độc ác đó sao?

“Trong thời gian Việt Phong mất, cô đành để chị cô qua Canada, nhờ người thân chăm sóc. Còn cô một mình cô độc, thực sự rất khó chịu. Nhờ có anh ấy luôn quan tâm chăm sóc cô... Cô chỉ muốn được cùng anh ấy ở chung một chỗ, tuyệt đối sẽ không phá hủy gia đình của anh ấy, cũng sẽ không có con!”

Cô giáo, cô thật sự quá ngốc nghếch! Đã như vậy rồi, làm sao tôi còn có can đảm nói cho cô biết đây? Đây đều là cam chịu, cam chịu một tình cảm không có kết quả. Cô đã chìm đắm quá sâu, để cô biết tất cả sẽ chỉ khiến cô phát điên, không thu hoạch được gì. Có lẽ, đôi khi không biết cũng là một loại hạnh phúc, nếu tôi cũng không biết nguyên nhân cái chết của Việt Phong, có phải bây giờ vẫn đang an tâm sống với Đường Diệc Diễm không?

“Tiểu Phi, thật ra lần này cô hẹn em, ngoài ôn lại chuyện cũ, còn muốn giao vật này cho em!” Nói xong, cô giáo lấy từ trong túi xách ra một một quyển sổ màu lam đậm. “Ba năm trước, lúc sắp xếp lại những di vật của Việt Phong, cô đã muốn đưa nó cho em, nhưng sau đó bị mất liên lạc với em, cô nghĩ rằng em cần nó, đây là nhật ký của Việt Phong!”

Tôi ngẩn người, trái tim co rút đau đớn, vội đón lấy.

“Cám ơn em, Tiểu Phi, cảm ơn em vẫn còn nhớ Việt Phong, vẫn hoài niệm nó... Nhưng người đã không còn nữa, em hãy sống một cuộc sống tốt đẹp, tìm người con trai đáng để em quý trọng!”

Người đã không còn? Tôi siết chặt quyển nhật ký, không, Việt Phong còn chưa được ngủ yên, tôi cả đời cũng không thể an tâm. Chỉ cần một ngày chưa trả thù được Đường Tỉ Lễ, cảm giác tội lỗi vẫn tiếp tục đeo bám cuộc sống của tôi!

Tôi ngẩng đầu, cười với cô giáo.

Cô ơi, đến lúc đó, hy vọng cô có thể kiên cường!

Tôi mệt mỏi trở lại Giang trạch, thực ra, có những lúc sự mệt mỏi của thân thể đâu bằng sự mỏi mệt của con tim. Cảm giác đó như trống rỗng, không có sự nuôi dưỡng của cuộc sống, mờ mịt, chết lặng!

Trở về phòng, tôi lặng lẽ ngồi xuống, vuốt ve bìa cuốn sổ đã cũ, cảm giác được cả vết rạn của da.

Tôi mở ra, những nét chữ mạnh mẽ nhưng lại tiết lộ nội tâm cô đơn... Tôi không nhớ ai đã từng nói rằng, khi một người buồn hay cô đơn, tất cả sẽ được thể hiện trên những con số, điện thoại, quần áo, giày dép... và cả chữ.

Việt Phong, hẳn là rất cô đơn! Tuy bề ngoài nhìn anh rạng rỡ, hoạt bát là thế, nhưng anh có một trái tim quá cô đơn, dường như anh không muốn mọi người biết thân phận con riêng của anh, biết về mảng tối của cuộc đời anh!

Ngày 18 tháng 2 năm XX

Hôm nay, tôi rốt cuộc đã nhìn thấy hắn, “anh trai” của tôi! Tôi nên xưng hô với hắn như vậy sao? Chúng tôi cùng chung một nửa dòng máu, nhưng lại cách biệt một trời một vực. Hắn có thể quang minh chính đại cùng ba đứng chung một chỗ, còn cả người phụ nữ kia nữa, họ mới thực sự là một gia đình. Còn tôi, chỉ có thể cùng mẹ tránh trong góc tối, không thể bước ra ngoài ánh sáng. Chỉ một cái liếc mắt thôi, nhưng tôi biết, tôi đố kị với hắn, đố kị hắn đã đoạt lấy hạnh phúc của tôi, tôi hận hắn!

Ngày 23 tháng 8 năm XX

Tại sao, tại sao mẹ vẫn còn muốn tin tưởng người đàn ông kia, ông ta đã khiến mẹ phải đau khổ như vậy, khiến mẹ phải rơi nước mắt hơn nửa đời người, ông ta còn có thể luôn miệng nói yêu mẹ sao? Thực sự yêu một người, sẽ không bao giờ để người đó rơi một giọt nước mắt. Ông ta hết lần này đến lần khác nói phải rời khỏi gia tộc vô tình kia, nhưng lại chẳng bao giờ thực hiện được lời hứa của mình, ông ta chỉ nói cho có lệ, chỉ là lừa gạt. Nhưng tại sao, mẹ rõ ràng đã biết mà vẫn còn muốn tin tưởng!

Ngày 23 tháng 6 năm XX

Gã hỏi tôi, muốn trả thù không? Tôi không rõ tại sao gã lại tới tìm tôi, lúc gã nhìn tôi, tôi đã nghĩ, một người đàn ông ôn hòa như vậy, sao lại có một trái tim độc ác đến thế vậy, luôn bày mưu hãm hại người khác. Lúc gã nhìn tôi cười, da đầu tôi bỗng run lên. Nhìn gã, và nghĩ tới việc tối qua mẹ lại vụng trộm khóc ở trong phòng, mẹ vẫn không chịu cho tôi biết, nhưng sao tôi có thể không nhìn ra, mẹ đang cố gắng che giấu nỗi đau. Tất cả đều là vì người đàn ông kia, còn cả con của ông ta nữa, vì thế tôi đã nhận lời. Tôi muốn trả thù!

Ngày 23 tháng 11 năm XX

Hôm nay, tôi nhìn thấy một cô gái. Gã nói cho tôi biết, cô ấy là bạn gái của Đường Diệc Diễm. Tôi nghi ngờ, nếu một người thật lòng muốn ở bên cạnh người con trai mình thích, sẽ có biểu tình như vậy sao?

Đau khổ, tôi thấy được sự đau khổ trong đôi mắt cô gái đó. Tôi đứng trong góc tường, lúc không có hắn, cô ấy cô đơn đứng đó một mình, bụm mặt khóc rống, thân mình run rẩy, giây phút ấy, tôi thật sự muốn chạy lại ôm cô ấy, an ủi cô ấy.

Cô ấy khiến tôi có cảm giác đau lòng.

Ngày 11 tháng 1 năm XX

Tôi gặp lại cô ấy. Cô ấy không còn giống như hai năm trước, và trong lòng tôi vẫn tồn tại một bóng dáng mơ hồ. Gã nói với tôi, thời cơ đã đến, không lâu nữa, Đường Diệc Diễm sẽ từ Anh quốc trở về, và kế hoạch của chúng tôi có thể bắt đầu. Đầu tiên là xuống tay với cô gái này. Cô ấy thật sự là nhược điểm duy nhất của hắn sao?

...

Ngày 11 tháng 2 năm XX

Mỗi lần cùng Tiểu Diệp ở một chỗ đều có cảm giác ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc này thật mãn nguyện quá. Tôi thật sự muốn gắt gao ôm cô ấy, cả đời không buông ra. Tôi thậm chí đã bắt đầu hối hận, tạị sao lại kéo cô ấy vào. Tôi càng thêm sợ hãi, sợ cô ấy biết sự thật rồi sẽ rời xa tôi. Gần đây, sự mâu thuẫn này khiến tôi muốn ngộp thở, tôi thật sự muốn nói với gã đó rằng, tôi không muốn tiếp tục, tôi chỉ muốn cùng Tiểu Diệp ở chung một chỗ, thù hận gì gì đó, tôi không quan tâm nữa.

Ngày 20 tháng 2 năm XX

Ngày mai chính là sinh nhật của Tiểu Diệp, tôi biết cô ấy thích hoa oải hương, nên đã đi đến tiệm kim hoàn làm một cái vòng cổ thật đẹp. Tôi rất muốn nhanh chóng được nhìn thấy cô ấy đeo nó. Tiểu Diệp, anh yêu em, em biết không? Anh thật sự đã yêu em đến nỗi không thể tự thoát ra được. Sau khi tất cả chấm dứt, chúng ta sẽ rời đi, rời xa mọi sự hỗn loạn!

Ngày 26 tháng 3 năm XX

Nhìn bộ dáng thống khổ của Tiểu Diệp, trái tim tôi đau nhói. Tôi sai rồi, tôi không nên lợi dụng cô ấy, không nên thương tổn cô ấy, để rồi cũng làm đau chính mình. Tôi muốn lật đổ Đường Diệc Diễm, tôi muốn đoạt lại Tiểu Diệp từ trong tay hắn, cô ấy là của tôi!

...

Trang sau, chữ của Việt Phong trở nên ngày càng ngoáy, đến cả ngày tháng cũng không ghi lại, tôi cỉ hiểu được một ít.

“Cô ấy nói là tôi tự tay đẩy cô ấy xuống địa ngục. Trái tim của tôi co rút đau đớn, tưởng như nghẹt thở, Tiểu Diệp, anh xin lỗi! Anh đã sớm hối hận rồi, rất nhiều lần anh đã muốn nói sự thật cho em biết, nhưng anh lại sợ em sẽ rời xa anh. Vì thế anh cứ do dự hết lần này đến lần khác, còn ông trời lại tàn nhẫn phán án tử hình cho anh ngay lúc anh quyết định nói tất cả. Em hận tôi, ánh mắt của em giống như một đao cắt nát trái tim tôi. Xin lỗi, Tiểu Diệp, đây là sụ trừng phạt của ông trời đối với anh sao? Anh đã lợi dụng em, nhưng anh lại yêu em! Khiến mỗi giây mỗi phút anh đều đau khổ. Tiểu Diệp, anh phải làm sao thì em mới chịu tha thứ cho anh?

...

Việt Phong… Tôi đau đớn gấp cuốn nhật kí lại, cắn chặt môi, nước mắt theo khe hở giữa các ngón tay rơi xuống. Việt Phong!Việt Phong! Đau quá, bị áy náy và thù hận chèn ép đau tới cỡ nào! Nếu lúc đó tôi chịu nghe anh giải thích, nếu ngày đó anh không tới tìm tôi… Đều là tôi... đều do tôi, tôi cũng là hung thủ hại chết anh! Tôi phải đối mặt như thế nào đây? Việt phong, anh yêu tôi như vậy, yêu đến mức trả giá bằng cả tính mạng, còn tôi lại ích kỷ đẩy anh xuống địa ngục, đều do tôi mà ra!

Việt Phong… xin lỗi, em xin lỗi, chỉ vì yêu em…

Tôi ôm lấy khuôn mặt của mình, cơ thể run rẩy dữ dội, ngực như bị bóp nghẹt, khiến tôi không ngừng thổn thức. “Việt Phong... Tại sao...”

Một đôi tay từ phía sau mềm nhẹ ôm lấy tôi, ôm lấy thân mình đang run run của tôi. Tôi đau đớn khóc to, ngón tay gắt gao bám vào cổ áo của Giang Minh. “Tại sao, tại sao lại tra tấn tôi như vậy, tôi không thở nổi! Đau quá!”

“Duyệt Duyệt… Đó không phải là lỗi của chị, anh ấy chết không phải do lỗi của chị!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.