Đã một
tuần trôi qua, mọi chuyện vẫn không phát triển theo hướng mà tôi và Đồng Hân dự
đoán, càng ngày tôi càng cảm thấy ý tưởng này của mình hết sức ngốc nghếch và
ngây thơ.
Sự
thuận theo của tôi, “tình yêu” của tôi chẳng những không làm cho Đường Diệc
Diễm nhanh chóng chán ghét, ngược lại, thời gian hắn dây dưa với tôi càng ngày
càng dài. Thậm chí hắn còn thường xuyên tặng cho tôi những món quà đắt tiền,
khi tâm trạng vui vẻ sẽ dẫn tôi đi chơi khắp nơi, lại càng mong ngóng chuyến đi
Canada sắp tới mà tận tâm chuẩn bị. Cho nên, kết quả là ngoài sự chật vật ra,
tôi cái gì cũng không đạt được chứ chưa nói gì đến sự tự do mà mình khao khát!
Nhưng
rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Sai ở chỗ nào rồi? Hay là hắn đã biết rõ trò lừa bịp
này của tôi? Nhưng nói cho cùng, tôi vẫn cố gắng ép buộc bản thân mình phải
thích ứng, chỉ là thường hay lộ ra vẻ cứng ngắc.
Có một
số việc cho dù ngụy trang thế nào cũng vẫn để lộ ra sơ hở, ví dụ như giả vờ yêu
một người!
“Sao
thế?” Có lẽ thấy tôi ngẩn người, Đường Diệc Diễm đang ngồi bên cạnh bỗng quay
đầu qua, nắm lấy tay tôi như một thói quen, ngón tay nhẹ nhàng vẽ loạn trong
lòng bàn tay. Tôi nghĩ, trong khoảng thời gian này, điều thay đổi duy nhất giữa
hai chúng tôi chính là Đường Diệc Diễm bắt đầu đối xử dịu dàng với tôi, thậm
chí có đôi khi, hắn còn cố ý làm một vài chuyện để lấy lòng tôi. Nhưng kết quả
như vậy không hề khiến tôi cảm thấy tự hào, ngược lại rất châm chọc. Đúng vậy,
sự việc đã phát triển hoàn toàn trái với tưởng tượng của tôi, còn có cái gì để
mà vui vẻ nữa đây!
Tôi yên
lặng lắc đầu, ngay cả tâm trạng nói chuyện cũng không có, để mặc Đường Diệc
Diễm nắm lấy tay mình, tầm mắt từ từ nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tiết trời xanh
thẳm, bầu trời rộng lớn, nhưng nó đang ở rất xa tầm với của tôi.
Diệp
Sương Phi, từ bao giờ mày lại trở nên thương tâm như thế, không còn là mình. Từ
bao giờ mày đã trở nên chết lặng, không còn hi vọng. Được rồi, hãy chấm dứt màn
“biểu diễn” nực cười này đi!
“Đi ăn
cơm thôi, buổi tối anh sẽ đưa em đến một nơi rất thú vị!” Đường Diệc Diễm dường
như không nhận thấy sự bất thường của tôi, vui vẻ khởi động xe. Từ trước đến
nay, hắn đã quen với việc tự ý định đoạt, nào có để ý đến quyết định của người
khác? Còn về sự thú vị mà hắn nói, tôi nghĩ đó là thiên đường của hắn, còn với
tôi mà nói, đó là địa ngục, tôi có thể mong chờ cái gì kia chứ?
Sau bữa
tối thịnh soạn, không ngoài dự đoán, Đường Diệc Diễm đưa tôi đến một quán bar.
Hắn vẫn luôn thích đến những nơi ồn ào huyên náo, còn tôi hoàn toàn ngược lại,
tôi không thể hiểu nổi, chúng tôi khác nhau như vậy, tôi cũng chẳng thú vị, tại
sao lại có mị lực lớn đến thế? Tôi nghĩ mình vĩnh viễn sẽ không tìm được câu
trả lời, giống như việc tôi vĩnh viễn không thể thoát ra khỏi nhà giam của
Đường Diệc Diễm.
Bị mắc
kẹt trong đó, tôi dần trở nên nực cười, trở nên buồn rầu, trở nên tê liệt, trên
người không thể tìm thấy bất cứ dấu vết nào của ánh sáng.
“Thích
nơi này không?” Trong tiếng nhạc ồn ào, Đường Diệc Diễm ôm tôi, đứng ở trung
tâm của quán bar, tôi đưa mắt nhìn quanh, trang hoàng sa hoa, mọi thứ đều đẹp,
thực sự rất hoa lệ, rất hợp với hắn.
“Tuyệt
lắm!” Tôi đờ đẫn gật đầu, bất giác lui người về phía sau, tôi không thích nơi
này, cũng như không thích thứ mùi khiến cho người ta ngộp thở trong đó. Tôi vẫn
luôn ghét nó!
“Tặng
cho em đấy!” Đường Diệc Diễm quay đầu nhìn tôi, mỉm cười, không phải kiểu ngoài
cười nhưng trong không cười như trước kia, mà là ý cười tràn ngập trong đôi
mắt, nụ cười thực sự?
Tôi
giật mình, đầu óc nhất thời vẫn chưa thể tiêu hóa được lời nói của Đường Diệc
Diễm, tặng… tặng cho tôi? Tặng cái gì? Quán bar ư?
“Đây là
quán bar anh mua, đứng tên em!” Đường Diệc Diễm dường như nhận thấy sự ngỡ ngàng
trong mắt tôi, bèn ôm lấy vai tôi, đôi môi nhẹ nhàng hôn lên trán của tôi. “Vui
không?”
Quán
bar, đứng tên tôi? Thật đúng là hào phóng, một quán bar cao cấp như vậy, chắc
chắn phải bỏ ra rất nhiều tiền, tôi không phải nên mừng rỡ như điên sao? Nói
cho cùng, nếu dựa theo việc sau này tôi sẽ làm công bình thường mà tính, chỉ sợ
cả đời cũng chẳng thể mua nổi một quán bar như vậy. Nhưng bây giờ, tôi không
cần phải cố gắng gì hết, chỉ cần mỉm cười với người con trai này, ngoan ngoãn
nghe theo hắn, tôi đã nhận được một quán bar mà biết bao người ao ước?
Là mị
lực của tôi quá lớn, hay do tôi quá may mắn? Hoặc là, nó được dùng như một phần
thưởng để biểu thị sự hài lòng của hắn đối với những biểu hiện của tôi trong
khoảng thời gian gần đây?
Buồn
cười, thật đúng là rất buồn cười! Bỗng nhiên tôi muốn cười thật to, ngay cả
nước mắt cũng sắp sửa rơi xuống.
Nhìn đi
Diệp Sương Phi, mày nhìn xem bản thân mình lợi hại tới cỡ nào, dùng thân
thể, dùng linh hồn, dùng u sầu để đổi lấy vật chất. Không cần phấn đấu cũng dễ
dàng có được những thứ này .
Không
phải tôi nên vui vẻ sao? Tôi siết chặt tay lại, hô hấp ngày càng nặng nề, nhìn
những thân thể điên cuồng xung quanh, những ánh mắt thiện chí có, ghen tị có,
mà bất bình cũng có… Âm nhạc dường như cũng bị khoá ở nơi nào đó bên tai, linh
hồn dường như đã muốn thoát ly thể xác, chậm rãi tan đi, chậm rãi cuộn mình ở
trong góc, đóng lại tất cả, không muốn nghe, không muốn hoạt động.
“Tại
sao, tại sao?” Tôi dán chặt vào tường, lưng dọc theo đó mà từ từ trượt xuống,
cuối cùng, tôi vùi đầu lên đầu gối, toàn thân không khống chế được sự run rẩy
vì khóc nấc lên.
Tại sao
lại khóc, tại sao lại là tôi, tại sao hắn lại chọn tôi? Tôi không vui, một chút
cũng không vui, bị một kẻ cường thế như vậy chiếm giữ, tôi không thể nào chấp
nhận nổi! Cho dù hắn cho tôi tất cả mọi thứ quý giá, tôi cũng sẽ không cảm thấy
vui vẻ, tôi không cần, không cần tiền bạc đó, quần áo đó, không cần trang sức
đó, tôi chỉ muốn tự do, chỉ cần sự ấm áp.
Đúng
vậy, ở nơi này chỉ có rét lạnh và trống rỗng đến vô tận!
“Hu…”
Tôi xiết chặt ống quần, liều mạng co chặt người lại, cứ như vậy đi, ở nơi không
có ai, ở nơi hẻo lánh này, hãy để cho bản thân mình được bộc phát tất cả. Chịu
đựng, tôi cũng đã sắp không chịu đựng thêm được nữa, sắp thở không nổi.
“Linh linh…”
Không biết qua bao lâu, chỉ biết là nước mắt đã dần khô cạn, rồi lại tiếp tục
ướt đẫm, di động bỗng vang lên.
Tôi lấy
di động ra, vừa rồi tìm cớ chạy ra khỏi nơi hít thở không thông kia, trốn trong
một góc nhỏ sau quán bar, rốt cuộc cũng không nén nổi nỗi bi thương trong lòng,
mà lúc này, có lẽ đại thiếu gia lại nhớ đến tôi, nhớ đến món đồ chơi của hắn.
“A lô!”
Tôi nghe điện thoại, áp chế thanh âm run rẩy xuống.
“Sao
lâu vậy!”
“Ừm, em
quay lại ngay đây!”Tôi khẽ nói, đầu dây bên kia đã cúp máy, tôi đứng thẳng
người dậy, lau sạch nước mắt, thở đều, nhưng không sao làm cho nỗi buồn bực
trong lòng tan đi được.
Tôi cúi
đầu, chật vật đi về phía quán bar, thật sự muốn thời gian trôi đi chậm một
chút, nếu có thể dừng lại có phải tốt hơn không?
Ở khúc
rẽ, bỗng có một bóng người đột ngột xuất hiện, tôi ngẩng đầu, bất ngờ va vào
người đó.
“Thật
không phải!” Người đó xin lỗi tôi. Một đôi mắt vô cùng quen thuộc xuất hiện khi
cái nhìn đầu tiên va chạm lẫn nhau.
Trước
mặt tôi là một người con trai cao lớn, ngoại hình đẹp đẽ, có thể nói là không
tầm thường. Khi vừa va vào tôi, cánh tay của anh ta nhanh chóng đỡ lấy thân
mình đang bị ngả ra sau của tôi, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ xin lỗi. Tôi lập
tức ngửi được một mùi hương thanh mát, rất tự nhiên.
Tôi căn
bản không nên nảy sinh tâm ý với bất cứ người con trai nào, đúng vậy, chỉ một
lần bất cẩn đã khiến tôi phải gánh chịu hậu quả, hơn nữa còn khiến những người
khác bị liên lụy. Nhưng tại sao anh ta lại có đôi mắt như vậy, một đôi mắt
giống như của ác ma.
Đôi mắt
kia chỉ lơ đãng nhìn tôi, nhưng thực sự làm cho người ta cảm thấy vô cùng quen
thuộc. Đường Diệc Diễm.
Đúng
vậy, chính là Đường Diệc Diễm, cũng là đôi mắt ấy.
“Không
sao!”Tôi khẽ nói, nhẹ nhàng tách khỏi anh ta, lui người về sau, lắc đầu rồi đi
thẳng về phía trước. Tôi cảm giác được dường như anh ta còn muốn nói điều gì
nữa, nhưng tôi không dừng lại mà vẫn bước tiếp. Đây chẳng qua chỉ là một lần
chạm mặt tình cờ.
Trên
thế giới này có rất nhiều người, cho dù là người không có duyên phận, cũng sẽ
bởi vì ngẫu nhiên mà gặp gỡ nhau, giống như nơi bạn sống mỗi ngày luôn xuất
hiện những người cùng phối hợp diễn một vai với bạn trong cuộc đời mình. Rõ
ràng gặp gỡ thường xuyên, nhưng có thể vĩnh viễn sẽ không hiểu nhau, thậm
chí chỉ là nói một câu.
Lí do
tôi không để ý, cũng không suy nghĩ tại sao trong con hẻm sâu này lại gặp gỡ
người con trai ấy, là vì thế giới của tôi đã bị xé nát, tôi đã không còn tâm tư
để ý đến những việc ngoài ý muốn kia biểu trưng cho điều gì. Dây dưa với một ác
ma đã đủ rồi!
Mà vận
mệnh thường là vậy, lúc bước vào cửa quán bar, trong lòng tôi đang nghĩ xem nên
ứng phó với Đường Diệc Diễm như thế nào, sao có thể nghĩ đến chuyện người con
trai tôi vô tình đụng phải kia trong tương lai sẽ làm cho tôi vui cười, mà cũng
khiến tôi đau đớn.
Cuộc
sống thú vị ở chỗ, bạn sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, những
bất ngờ gì sẽ đến với bạn, còn cả đau khổ cũng là bởi vì bạn vĩnh viễn không
thể đoán trước được vận mệnh của chính mình.
=======Hoàn=======