An Yến hít hít mũi của mình. Mặc dù nàng đã mười bốn tuổi tuổi, hình dáng không khác biệt lắm với Thất muội muội An Hỉ của nàng. Khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng vì lạnh, cuối cùng vẫn lui về phía sau một bước.
“Nhị di nương đối xử với Yến nhi thật tốt. Nếu vậy Phương ma ma hãy đưa hai hộp gỗ do Yến Nhi tự mình làm ra, giao cho các tỷ tỷ. Hãy nói là Yến Nhi tặng quà sinh thần cho các nàng.”
An Yến tiếp nhận cái giỏ, đồng thời đưa hai hộp gỗ giống nhau như đúc trong tay cho Phương ma ma, hai mắt thiết tha chân thành nhìn Phương ma ma, chờ đợi bà ta đáp lại.
“Được được được, ma ma chắc chắn sẽ đưa đồ tới cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư!”
Sau khi An Yến nhận được sự đảm bảo này, nàng không nói thêm gì nữa, ôm giỏ thức ăn Nhị di nương đã nấu, xoay người rời đi.
Trước đó vài ngày, tuyết đã rơi thành một tầng dày ở trên mặt đất, vẫn chưa tan chảy. An Yến bước đi, từng bước một đạp trên mặt tuyết, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tuyết đọng vào trong đôi giày mới của nàng, khiến chúng trở nên ẩm ướt. Thân ảnh cô đơn gầy yếu của nàng, dần dần biến mất ở trong tuyết.
Phương ma ma vẫn đứng tại chỗ, nhìn thấy An Yến đã đi xa, lúc này bà ta mới nhẹ nhàng thở ra, đưa mắt nhìn hộp gỗ đơn giản trong tay, ánh mắt mang theo chút khác thường, thầm thì vài câu.
“Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thân phận cao quý như vậy, thứ này, sao có thể đập vào mắt bọn họ?!”
Nhưng bà ta cũng không vứt bỏ chúng, vòng qua đường chính và đi tới tiền viện, báo cho hầu gái Tướng phủ bên người Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư. Đại tiểu thư An Cẩn là người hoạt bát náo nhiệt, làm người cũng rất thân thiện, nhưng vừa nghe nói là do An Yến đưa tới, lập tức hoảng sợ phái người ném đi.
Nhị tiểu thư An Thanh thừa hưởng dung nhan của mẫu thân Dung Nguyệt, phu nhân trước của tướng phủ. Nhị tiểu thư cũng được kế thừa sự thông minh mưu trí của phu nhân tướng phủ. Nhưng vừa nghe nói là đồ của An Yến đưa tới, chỉ mỉm cười nhận lấy, sau đó đảo mắt, sai nha đầu tâm phúc ném đi.
Đồ của Độc Nữ tướng phủ, sao có thể nhận lấy?
Phương ma ma dù sao cũng đã đưa đồ tới theo như lời đã hứa, đã nhắn lời lại cho Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư thông qua nha đầu của bọn họ. Đối với chuyện Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư sẽ đối đãi như thế nào với quà tặng mà Tam tiểu thư đã cẩn thận chuẩn bị, không phải là việc lão nô như bà có thể quản được.
Hôm nay ở tiền viện, thật sự là náo nhiệt xưa nay chưa từng có. Đại tiểu thư An Cẩn và Nhị tiểu thư An Thanh là tỷ muội song sinh của tướng phủ. Sinh thần bọn họ, các tiểu thư công tử quyền quý kinh đô đều tới rất đông. Điều này giống như một hồi thịnh hội thuộc về những nhân vật nổi tiếng.
Hiện tại, tướng phủ vẫn không có chủ mẫu, Nhị phu nhân Dung Tú chính là đại chưởng quản hậu viện tướng phủ. Dung Tú năm đó chính là đích muội của chủ mẫu tướng phủ đời trước Dung Nguyệt.
Nhị phu nhân vẫn luôn âm thầm yêu thương An Yến giống như nữ nhi thân sinh của mình.
Tuy nhiên, với An Yến, Nhị di nương bất quá chỉ là di nương, không phải là chủ nhân chân chính. Vì thế, nàng vẫn ở trong tiểu viện nhỏ thanh tĩnh, sống qua ngày.
An Yến trở lại sân của mình, nhìn sân mình có hơi nhỏ, nhưng rất sạch sẽ, nàng đã cần mẫn quét sạch tuyết trong sân, hiện tại là mười hai tháng.
Tháng 12 năm 30 lịch Nguyên Thịnh, sắp bước sang năm thứ 31. Năm mới sắp tới, mùa xuân cũng tới, nàng lại có thể trồng các loại rau dưa củ quả trong viện.
Ài ~ mùa đông hãy nhanh chóng qua đi.
“Tam tỷ tỷ! Tam tỷ tỷ! Mau mở cửa! Ta là Hỉ nhi! Tam tỷ tỷ! Mau mở cửa!”
Nàng vừa mới ngồi xuống, còn chưa ấm người, bên ngoài đã truyền đến một loạt tiếng đập cửa rất mạnh. An Yến vừa nghe thấy giọng nói dễ thương đáng yêu này, lập tức không nhịn được nhăn mày lại.
Nếu nói ở tướng phủ, nàng thân cận nhất và thích nhất chính là Nhị di nương. Vậy người nàng chán ghét nhất nhất, không thích nhất chính là Tam di nương Lâm thị. Những sự châm chọc mỉa mai và những trò chơi xấu của bà ta, nàng đều sẽ không quên.
Di nương nàng chán ghét nhất, nữ nhi thân sinh của bà ta, Thất muội muội của nàng, vì sao lại thích quấn lấy nàng như vậy?!