An Yến chà xát đôi tay lạnh cóng của mình, khom lưng múc nước, nhưng bỗng nhiên nghe thấy tiếng có người trở về.
An Yến nhướng mày, theo bản năng nhanh chóng lắc mình tránh qua một góc.
Cho dù nàng nghèo túng, nàng cũng là đích tiểu thư, cho dù nàng tự mình làm mọi việc, cũng không muốn bị người chế nhạo.
Tính tình An Yến vừa mạnh mẽ vừa quật cường như thế, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay, đều sẽ khiến nàng cảnh giác.
“Trong tay ngươi là cái gì vậy, thật sự rất tinh xảo, tiểu ca nào đã tặng nó cho ngươi?” Cách đó không xa, truyền đến tiếng trêu đùa của hai nha đầu, An Yến hạ thấp mi mắt, chỉ hy vọng các nàng nhanh chóng rời đi, nàng cần phải múc nước quay về.
“Hả? Ngươi nói cái này sao? Ta đã nhặt được bên ngoài sân của Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, nhìn thấy nó cũng rất tinh xảo, giống như là hai hộp trang sức, trên đó điêu khắc hoa chim cũng rất sinh động.”
Một giọng nói của nha đầu khác nghe có chút vui vẻ, giống như đã nhặt được bảo vật nào đó.
An Yến nghe thấy, lập tức có chút tò mò. Ngày thường nàng cũng yêu thích điêu khắc một số thứ, nghe có đồ tốt như vậy, nàng nhịn không được cũng nghiêng đầu qua, nhìn ra về phía bên ngoài.
Khi ánh mắt tò mò của nàng quét về phía hai chiếc hộp gỗ nhỏ tinh xảo trong tay hai nha đầu kia, đặc biệt là chiếc hộp gỗ cực kỳ quen thuộc, biểu tình của nàng thoáng chốc biến đổi, trên mặt hiện đầy mây đen, trong ánh mắt giống như đang có cuồng phong gào thét.
Toàn bộ vui thích của ngày hôm nay, hoàn toàn bị tiêu tan hết, không lưu lại chút nào.
“Tam... Tam... Tam tiểu thư.”
Một nha đầu trong đó có cảm giác phía sau lưng lạnh lẽo, vì thế nàng ta quay đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy thì lập tức sợ hãi tới mức hộp gỗ trong tay rơi xuống mặt đất.
An Yến lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hộp gỗ nhỏ lăn xuống trên mặt đất vài vòng trước khi dừng lại.
“Đúng thật là rất đẹp.”
Nàng thẳng sống lưng, trên khuôn mặt nhỏ lạnh lùng không hề tươi cười chút nào. Thân mình nho nhỏ chỉ đứng ở nơi đó, lại khiến hai nha đầu muốn dẫm đạp lên lòng bàn chân.
Trong lòng hai nha đầu hoảng sợ, cúi đầu, có chút run rẩy, không biết nên làm gì tiếp theo.
An Yến cũng không nói gì nhiều. Nàng tiến lên vài bước, liếc mắt vài lần nhìn hai hầu gái một cái, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng cầm hai hộp gỗ nhỏ lên và ôm chúng vào trong lòng ngực.
Nàng cười nói, “Đồ đẹp như vậy, cho hai người các ngươi, thật là lãng phí!”
Nàng nói xong, xoay người rời đi.
Sau lưng bất luận là ánh mắt gì, nàng đều không thèm nhìn, cũng không muốn xem.
Giữ chặt đồ ở trong lòng ngực, nàng bước từng bước một đi về sân của mình, hướng về phía cửa chính mà đi.
An Hỉ đang ngồi xổm ở cửa nhìn thấy Yến tỷ tỷ mà mình luôn tâm tâm niệm niệm quay về từ phía bên ngoài, lập tức có chút kinh ngạc, vội vàng chạy tới.
“Yến tỷ tỷ! Hỉ nhi.....”
An Hỉ còn chưa nói xong, ngoài cửa viện đã có hai ma ma thân thể khoẻ mạnh vọt vào, một người một bên bảo vệ hai bên người Thất tiểu thư giống như bảo bối, ánh mắt cảnh gác nhìn An Yến.
“Hỉ nhi, không phải đã nói với con rồi sao, đừng rảnh rỗi không có việc gì liền chạy tới nơi đen đủi này!”
An Yến quay đầu nhìn lại, quả nhiên là một người đàn bà mặc quần áo màu xanh, vội vội vàng vàng chạy tới từ bên ngoài. Thần sắc bà ta có chút lo lắng, trên mặt khá diễm lệ, đặc biệt là một đôi mắt to mày rậm, giống như sao trời làm say lòng người. Bà ta có dáng người giảo hảo, được bao bọc ở trong áo khoác dài rất đẹp.
Bà ta tới gần, lập tức nhíu mày lại, ánh mắt lướt qua An Yến, sau đó đi về phía An Hỉ, vỗ vỗ bụi trên người nàng trong tưởng tượng của bà ta, nói.
“Hỉ nhi, di nương đã nói với con bao nhiêu lần rồi, viện này không thể tới, rất đen đủi, đừng nhiễm phải đồ vật dơ bẩn mà khiến cha con tức giận.”
An Hỉ có chút mê mang, nàng ta cầm những thứ trong tay, che che dấu dấu, muốn tránh khỏi tầm mắt của Lâm thị, trong miệng lẩm bẩm, kín đáo nhìn thoáng qua An Yến với sắc mặt không tốt lắm.