“Cha, sao ngài bây giờ mới đến, Cẩn Nhi rất nhớ cha, ngày hôm nay quan trọng như vậy, nếu như cha không tới, Cẩn Nhi nhất định sẽ gây ầm ĩ một trận!”
An Cẩn tính tình hoạt bát không quan tâm tới bất kỳ điều gì, mặc kệ bầu không khí ngưng trọng lúc này. Nàng ta vừa nhìn thấy An tướng, lập tức nhấc tà váy lên, sau đó chạy nhanh tới trước mặt An tướng, thân mật bíu vào cánh tay An tướng, ngẩng đầu, nũng nịu giống như một con mèo vẫy đuôi.
An tướng vốn mang vẻ mặt nghiêm nghị nhưng thời điểm nhìn thấy An Cẩn, lập tức nới lỏng một chút. Trên mặt ông ta hiện lên tươi cười, bầu không khí ngưng trọng quanh người lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Nha đầu này, cha đã nói bao nhiêu lần, con đã là cô nương lớn tướng rồi, đừng vừa tới đã kéo cha như vậy, mọi người nhìn thấy đều không hay!”
Mặc dù An tướng nói như vậy, nhưng không có ý tránh ra chút nào. An Cẩn càng không thèm nghe lời An tướng nói, nàng chỉ thè lưỡi mình ra.
“Ai dám nói Cẩn Nhi, Cẩn Nhi sẽ cho người lấp kín miệng người đó lại!”
An tướng cười ha ha, tiếng cười sang sảng vang vọng trong toàn bộ viện, có vẻ rõ ràng vô cùng.
Hai cha con hoà thuận vui vẻ đi tới vị trí chủ vị trong viện, An Thanh thông thạo lễ nghi lập tức hành lễ với An tướng, “Nữ nhi gặp qua cha.”
An tướng vẫy vẫy tay, kéo An Thanh lên.
“Thanh Nhi vẫn biết lễ nghi như vậy, không bù cho nha đầu Cẩn Nhi này, đã sắp xuất giá rồi nhưng suốt ngày vẫn dính lấy cha, hấp tấp bộp chộp.”
An Cẩn nghe xong, thè lưỡi.
Những người sáng suốt ở đây đều có thể nhìn ra được, An tướng cực kỳ sủng hai nữ nhi này, đặc biệt là An Cẩn có tính tình hoạt bát. An tướng ở trên triều có thể thiết diện vô tư, nhưng người có thể khiến ông ta mở miệng cười tươi như thế, chỉ sợ cũng chỉ có hai vị tiểu thư tướng phủ này.
“Tức phụ gặp qua công công, công công luôn mạnh khỏe.” (“媳妇见过公公,公公一切安好”: tức phụ là con dâu; công công ý nói bố chồng)
Phong Duyệt Vy đứng một bên cùng với An Sóc, vừa thấy An tướng đi tới, lập tức nhấc chân bước về phía trước một bước, hành lễ đối với An tướng, cực kỳ theo đúng quy củ. Nàng không bởi vì bản thân mình xuất thân là công chúa mà cố ý nâng cao địa vị của mình.
An tướng cũng rất vừa lòng đối với đứa con dâu này, nàng vốn là công chúa hoàng thất, cho rằng nàng sẽ có chút vênh váo tự đắc, không ngờ sau khi trở thành con dâu nhà mình, nàng lại hiền thục và có khả năng như vậy. Nàng vừa gả vào phủ mấy tháng, nhưng đã có thể trợ giúp Dung Tú xử lý mọi việc nơi hậu viện, làm người cũng khiêm tốn ngoan ngoãn. Ông ta rất thích đứa con dâu này.
“Đều là người trong nhà, hành lễ làm gì. Tới, tất cả đều ngồi xuống đi. Hôm nay sinh thần mười sáu tuổi của Cẩn Nhi và Thanh Nhi chúng ta, mọi người không cần đa lễ!”
Tâm tình An tướng hôm nay quả thực rất tốt, nâng chén đứng lên, tươi cười đối với mọi người phía dưới. Khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã, thật sự là rất hiếm thấy.
Dung thị ngồi ở phía dưới vị trí chủ vị, hôm nay nhìn thấy nụ cười hiếm có trên mặt An tướng, ánh mắt bà khẽ nhúc nhích, dường như sáng hơn, vì sợ bị An tướng nhìn thấy nên Dung thị lại vội vàng cúi đầu hạ mắt, bưng chén trà lên nhấp nhấp.
Ngoại trừ bà ra, sẽ không ai chú ý tới những cảm xúc hiện lên trên mặt bà.
Phía dưới, mọi người vừa nghe xong những lời này của thừa tướng, tất cả đều lần lượt đứng lên, giơ chén rượu trong tay, hướng về phía An tướng kính rượu.
An Yến thấy vậy, cũng bất chấp sự khẩn trương trong lòng. Nàng cũng vội vàng đứng dậy theo mọi người, nâng chén kính rượu về phía An tướng. An Hỉ ở bên người nàng kín đáo cười cười.
“Đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy cha vui như vậy, cha thật sự yêu Cẩn tỷ tỷ và Thanh tỷ tỷ, Hỉ nhi cũng cảm thấy ghen tỵ. Yến tỷ tỷ có ghen tỵ không?”
Trên mặt An Hỉ vốn rất vui mừng, nhưng khi nói, biểu hiện của nàng được thay thế bằng sự ghen tỵ và ngưỡng mộ. Nàng cúi thấp người ở bên cạnh An Yến, thấp giọng hỏi An Yến.
An Yến nhìn cảnh tượng phía trước, nhấp nhấp miệng, ghen tỵ, sao nàng có thể không ghen tỵ?
“Không ghen tỵ.” Nhưng cho dù ghen tỵ thì như thế nào, đó cũng không phải là bản thân nàng. Một ngày nào đó, cũng sẽ có người sủng nàng nhiều hơn như vậy.
An Hỉ thè lưỡi, có chút hậm hực, nghĩ: Yến tỷ tỷ quả thực không hổ là Yến tỷ tỷ mà nàng thích.
“A, không ghen tỵ bên ngoài, nhưng trong lòng vẫn ghen tỵ đúng không? Hỉ nhi, tới gần nương một chút, đừng tới gần nàng.” Lâm thị một bên mở miệng, châm chọc mỉa mai, giọng nói sắc nhọn chói tai bỗng nhiệt lọt vào tai An Yến, nhiễu loạn tâm tình có chút thương cảm lúc này của An Yến.