“Yến Nhi tỷ nói cũng có lý.”
Người miệng nói chuyện chính là Nhị công chúa Đại Kỳ Quốc, hiện tại là con dâu trưởng của Tướng phủ - Phong Duyệt Vy. Nàng ta vốn rất quyến rũ, thời điểm bước đi đều toát lên sự duyên dáng đáng yêu. An Yến thầm nghĩ trong lòng, đại tẩu này càng ngày càng xảo quyệt hơn cả Lâm di nương, chỉ vừa mới gả tới Tướng phủ mấy tháng mà thôi, nhưng thật sự đã rất lợi hại.
An Yến suy nghĩ về điều đó, trên mặt tất nhiên không biểu lộ ra ngoài, nàng vẫn mang bộ dáng khuê tú tự nhiên hào phóng, những tâm tư nho nhỏ đó dấu sâu trong lòng đó, không ai có thể nhìn ra.
Phong Duyệt Vy quét mắt nhìn từ trên xuống dưới, những thiên kim tiểu thư vốn đang thầm thì khe khẽ lập tức yên lặng. Đại thiếu gia Tướng phủ An Sóc - đích đại ca của An Yến, cũng lập tức đi theo phía sau Phong Duyệt Vy đi tới, rất cẩn thận ôm lấy nàng ta và che chở nàng ta. Hắn mang bộ dáng thương tiếc, khi nhìn thấy An Yến đứng ở phía dưới, lập tức nhíu mày, càng giữ chặt Phong Duyệt Vy.
Khi An Yến nhìn thấy đại ca dịu dàng thương tiếc đại tẩu, trong lòng có chút hâm mộ. Lúc trước khi đại ca chưa cưới vợ, mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ nở nụ cười nhẹ nhàng, mặc dù không nói nhiều lắm, nhưng chắc chắn không phải là bộ dáng giống như hiện tại, khi nhìn thấy nàng thì nhíu mày ghét bỏ, giống như nàng là thứ cực độc, giống như một con quái vật lớn.
“Nếu đã tới, vậy hãy tìm một chỗ ngồi xuống đi, cùng ăn mừng sinh thần Cẩn nhi tỷ, Thanh nhi tỷ.”
Phong Duyệt Vy tự nhiên dựa vào bên người An Sóc, tùy ý nhìn nhìn về bốn phía, những tiểu thư công tử bị nàng ta quét tới, trong lòng đều rùng mình một cái, lần lượt cúi đầu.
Bầu không khí trong phủ Thừa tướng hiện giờ như vậy, bọn họ sao dám khuấy động thêm rắc rối.
Những người tới nơi này đa số là hoàng thân quý tộc, bọn họ vốn không muốn đại danh Độc Nữ Tướng phủ tới gần mình. Tất cả bọn họ tới nơi này là muốn cùng nhau ăn mừng, tạo nên một bầu không khí vui vẻ, không muốn dính phải một thân đen đủi.
Tuy nhiên, có một số tiểu thư công tử ẩn trong đó, lại đang rất có hứng thú nhìn một màn trước mắt.
An Yến hít sâu một hơi, nàng không thích nghe những lời này, thực sự không thích nghe, chúng giống như sự bố thí. Trong lòng nàng đang có một ngọn lửa phun trào, nhưng tình cảnh này, nàng không thể dựa vào bản thân mình là Độc Nữ mà giãy giụa phản kháng. Nếu thật sự như vậy, chính bản thân nàng sẽ hủy hoại danh tiếng của nàng.
Nàng cần phải chịu đựng, có thể nàng không đành lòng chịu đựng, muốn la hét kêu gào điên cuồng. Nhưng nàng cần phải nhẫn nhịn, nàng không thể không nhẫn nhịn.
Đây cũng là Dạ cô đã chỉ giáo cho nàng, từ nhỏ cô cô vẫn luôn dạy nàng như vậy.
An Yến rất thông minh, không nói lời nào, chỉ gật gật đầu cười, không hề mất vẻ tự nhiên. Nếu như nàng nói bất cứ câu nào, đó mới gọi là sai.
Phía sau, nha đầu Tử Y cúi đầu đi theo An Yến, trong lòng cũng có chút hoảng sợ. Trong Tướng phủ, Tử Y sợ nhất chính là đại thiếu phu nhân, quý khí đến từ hoàng gia thật sự rất đáng sợ, không phải người bình thường có thể chịu đựng.
An Yến nhìn thoáng qua bốn phía, giống như một cơn gió thoảng qua, nàng muốn tìm một chỗ ngồi yên tĩnh. Sinh thần hôm nay nàng vốn rất chờ mong, hiện giờ lại trở thành một hồi khó chịu.
Nhưng nàng không hối hận, chính bản thân nàng muốn đến, vì thế không có chỗ để hối hận. Dung di nương đã đồng ý với ý nguyện của nàng, hiện giờ cảnh tượng đã thành như vậy, không biết có thể khiến Dung di nương có gì bất tiện hay không.
An Yến hờ hững quét qua một vòng, ý trên đáy mắt của mỗi người đều được viết rất rõ ràng, nơi này không có chỗ trống, nơi này đã đầy người.
An Hỉ phía sau An Yến thấy vậy, khoé miệng lẩm bẩm, kín đáo trừng mắt oán hận liếc nhìn Phong Duyệt Vy một cái. An Hỉ nhẹ nhàng kéo tay áo An Yến, mở miệng nhỏ đang muốn nói gì đó.
Không ngờ, An Hỉ bắt gặp Phong Duyệt Vy dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn mình một cái, vì thế An Hỉ đang trừng mắt ngay lập tức sửng sốt một chút, ngây người không lên tiếng.