Chẳng qua, ngay cả bản thân mình, Phong Duyệt Vy cũng đắn đo không biết tâm tư của đại ca này, hắn có thể tới sinh thần đã là sự tình nàng hoàn toàn không hề nghĩ tới. Chẳng qua, hắn đã ẩn dấu thân phận, không gây kinh động, chỉ lặng lẽ đến, hiện giờ lại lặng lẽ rời đi, cũng không biết đã đi nơi nào.
“Đại tẩu, tẩu đừng giễu cợt Thanh Nhi,“ An Thanh nói tới đây, thở dài một tiếng, tuyệt mỹ trên mặt hiện lên một chút phức tạp, “Đại tẩu cũng biết, Cẩn nhi qua một vài tháng nữa sẽ phải xuất giá, là thiếu gia nhà Vệ thái phó, Vệ Chi Lan. Hôm nay Thanh nhi cảm thấy Cẩn nhi thật là may mắn, hắn quả thực rất tuấn tú lịch sự, nàng ấy đã chọn được một người hôn phu tốt.”
Phong Duyệt Vy nghe thấy cô em chồng này nói, trong lòng lại có suy nghĩ: đứa nhóc này, ngày ngày ra vẻ thanh cao, nhìn thấy tỷ muội nhà mình có chỗ tốt, lập tức sinh ra đua đòi, muốn tìm được nhà chồng càng tốt hơn. Nhưng nàng lại không biết rằng, ăn cơm hoàng gia không hề dễ nuốt.
“Vệ công tử kia, thật sự có dáng vẻ đường hoàng.” Phong Duyệt Vy ngoài miệng cũng phụ họa An Thanh, nhưng vẫn không mở miệng nói thêm điều gì.
An Thanh không thể không có chút sốt ruột. Nàng ta biết, không dễ gì có thể nhìn thấy mặt người đó. Hơn nữa, thân phận của hắn không chỉ là hoàng tử, mà còn là Thái Tử điện hạ, cho dù bản thân mình là thiên kim Tướng phủ, cũng không thể nhìn thấy hắn bất cứ lúc nào mình muốn. Vì vậy, nàng ta mới muốn nhân dịp sinh thần lần này, nhờ đại tẩu mời Thái Tử điện hạ tới đây.
Ăn mặc xuất chúng hơn nữa thì như thế nào, không có ai nhìn xem, vẫn giống như vô dụng.
“Đại tẩu, tẩu đừng trêu chọc Thanh nhi. Nhanh nói cho Thanh nhi biết, Mộc ca ca rốt cuộc có tới hay không, vì sao Thanh nhi không nhìn thấy Mộc ca ca?”
An Thanh rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa, cuối cùng cũng hỏi Phong Duyệt Vy. Hoặc là nói, khi nữ nhi gặp phải chuyện tình yêu, cho dù nữ tử đó thông minh thế nào, lập tức cũng là trở nên ngốc nghếch.
“Hoàng huynh có tới, nhưng lúc này không biết đã đi đâu.”
Khuôn mặt Phong Duyệt Vy có chút khó xử, nàng thật sự không biết, hoàng huynh xuất quỷ nhập thần của mình đã đi nơi nào.
Nếu như An Thanh này có thể trở thành Thái Tử Phi, điều này tất nhiên rất tốt, đối với bản thân nàng cũng tốt. Nhưng chỉ sợ hoàng huynh không theo lẽ thường này, sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng.
Vừa nghe lời này, An Thanh trở nên nóng nảy. Nàng ta nhớ lại trò hề vừa rồi xảy ra trong viện, lập tức rải hết tức giận trên người An Yến.
“Chẳng lẽ người đen đủi vừa rồi, đã lọt vào trong mắt Mộc ca ca, khiến Mộc ca ca cảm thấy phiền lòng, vì vậy nên đã rời đi?” Nếu đúng như vậy, An Thanh thật sự hận không thể xé nát An Yến, khiến cho khuôn mặt như hồ mị tử kia thảm đến nỗi không ai nhận ra.
Phong Duyệt Vy nhíu mày không nói, giống như lâm vào mặc định. Lần này, An Thanh cực kỳ tức giận, trong lòng vẫn luôn nghĩ: Được lắm, mười mấy năm qua, mỗi khi mình ra khỏi cửa, bị các thiên kim tiểu thư hỏi về tiểu độc vật trong phủ, mình đã hận không thể đào lỗ chui xuống không nói, lúc này, nàng ấy còn quấy nhiễu chuyện tốt của mình!
“Đại tẩu xin hãy tiếp tục giúp đỡ Thanh nhi, kể từ khi Thanh nhi nhìn thấy Mộc ca ca, nếu không phải Mộc ca ca thì Thanh nhi sẽ không gả.” An Thanh lôi lôi kéo kéo cánh tay Phong Duyệt Vy, luôn miệng lên tiếng gọi đại tẩu cực kỳ thân thiết.
“Được được được, sự tình Thanh nhi đã giao phó cho đại tẩu, đại tẩu sao có thể không giúp. Nhưng, quan trọng vẫn là bản thân Thanh nhi.” Phong Duyệt Vy cười đồng ý, vừa trấn an An Thanh có chút nóng nảy, vừa giống như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên ghé vào bên tai An Thanh thì thầm.
“Đúng rồi, đại tẩu còn phải nói cho Thành nhi biết, hoàng huynh.......”
Trong khi một đôi chị dâu em chồng đang bí mật mưu đồ chuyện gì đó bên trong, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng, An Cẩn đang đứng bên ngoài.