An Yến cúi đầu, trong miệng lẩm bẩm gì đó, hoàn toàn là một bộ dáng thiếu nữ động tâm, trên mặt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng không thôi, tất nhiên nàng cũng không để ý tới bất cứ điều gì.
“Ha ha, di nương sao lại giễu cợt Yến nhi, Yến nhi thật sự là một đại cô nương. Hơn nữa, đại tỷ của con cũng đã đính hôn, chờ xuân tới, sẽ phải gả chồng. Đợi sau khi Nhị tỷ tỷ cũng có một công tử tới cửa đón dâu, còn không phải sẽ đến lượt Yến nhi hay sao?”
Dung thị vuốt đầu An Yến, giọng nói nhẹ nhàng, khiến An Yến nghe thấy thì có cảm giác giống như đang tắm mình trong gió xuân. Nàng thích nhất là lắng nghe Nhị di nương nói chuyện, giọng nói dễ nghe, rung động lòng người giống như nàng tiên từ trên trời, có lẽ ngay cả những lời mà nàng tiên nói, chỉ sợ cũng không dễ nghe như vậy!
An Yến nghe những lời Dung thị nói, nàng lại thật sự bắt đầu mơ mộng về những sự tình mà trước đây mình chưa từng nghĩ tới. Nàng rất chờ mong ai sẽ cưới nàng trong tương lai. Nàng không trông mong nhiều lắm, chỉ mong rằng vị hôn phu kia sẽ không ghét bỏ nàng vì ác danh từ nhỏ đến lớn của nàng, sẽ yêu thương nàng giống như Nhị di nương. Nàng không cầu hắn anh tuấn đa tài phú quý đầy người, chỉ cầu hắn yêu nàng, xem nàng giống như bảo bối.
Dung thị bật cười khi nhìn thấy biểu tình của An Yến, chính mình cũng là người từng trải, tâm tư thiếu nữ tất nhiên đều hiểu được, chưa kể Yến nhi còn là một thiếu nữ độc đáo như vậy.
“Đúng rồi, khi nào Mạch Viễn ca ca cưới Trinh tỷ tỷ của đại tướng quân Trấn Viễn, Yến nhi cũng nên tới uống một chén rượu mừng Mạch Viễn ca ca.”
Người mà An Yến nghĩ tới chính là An Mạch Viễn, là Nhị ca ca nàng và là nhi tử của Nhị di nương. Bình thường không gặp nhau thường xuyên, nhưng lại đối xử với nàng rất tốt, không bao giờ khinh thường nàng. Mạch Viễn ca ca sinh ra ở phủ Thừa tướng, lại là người thích học võ, từ nhỏ đã luyện tập võ nghệ, 13 tuổi thì gia nhập quân binh. Mười năm trôi qua, hiện giờ đã là phó tướng của Kỳ Quốc và là môn hạ của Trấn Viễn đại tướng quân.
Nàng biết, Mạch Viễn ca ca và Âu Dương Trinh tỷ tỷ đã có một đoạn giai thoại. Trước đây, mỗi lần Mạch Viễn ca ca hồi phủ, nàng đều nghe được bọn nha đầu trong phủ nói chuyện. Đáng tiếc, nàng chưa từng gặp qua Trinh tỷ tỷ, không biết tỷ ấy có xứng đôi với Mạch Viễn ca ca anh tuấn uy vũ của nàng hay không.
Nàng lớn như vậy nhưng chưa bao giờ tham dự náo nhiệt, uống qua rượu mừng, lúc đại ca An Sóc thành thân, nàng bất quá chỉ tránh ở trong phòng, được nhận một món quà mừng cưới, nhưng không ai tới mời nàng.
An Yến nghĩ, Nhị di nương đối xử với nàng tốt như vậy, Mạch Viễn ca ca cũng đối xử tốt với nàng như thế, lúc Mạch Viễn ca ca thành thân, nàng cuối cùng có thể tới uống một chén rượu mừng.
“Điều này còn phải hỏi Mạch Viễn ca ca.”
Dung thị cười cười, vuốt vuốt chóp mũi An Yến, sau đó lập tức chuyển chuyện.
“Hôm nay là sinh thần của Đại tỷ và Nhị tỷ, trong đại viện có rất nhiều hoàng thân quốc thích, trong đó cũng không thiếu quý công tử, Phương ma ma nói với di nương, Yến nhi rất muốn tới đó?”
Dung thị liếc mắt đảo qua quần áo cũ nát nhưng sạch sẽ trên người An Yến, nhìn qua trâm ngọc ở trên đầu nàng, híp mắt lại.
“Quần áo mới di nương đưa tới cho Yến nhi đâu rồi?”
An Yến vừa nghe thấy giọng điệu của Dung thị có chút nén giận, nàng liền cho rằng mình mặc như vậy khiến di nương không vui, lập tức có chút chột dạ, ấp úng, trước sau đều không nói câu nào.
Nếu như di nương biết được, đồ mới mà di nương đưa tới, mỗi lần nàng cùng bọn nha đầu chuồn ra khỏi phủ đều tuồn ra ngoài và đổi chút bạc, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Tuy nhiên, những quần áo đẹp đó đối với nàng mà nói, nàng thật sự không dùng nhiều lắm, không bằng đổi chút tiền bạc và tích cóp lại, có lẽ có một ngày, nàng sẽ phải dùng tới tiền bạc.