An Thanh nhíu nhíu mày, muốn nàng ta cũng giống như An Cẩn, nàng ta làm thế nào cũng không làm ra được. Thay vào đó, nàng ta chỉ giống như tiểu thư khuê các, ủng hộ lời An Cẩn nói.
Dung thị vừa rồi bị An tướng tát ngã một cái, được An Liên Nhi đỡ dậy và đưa tới buồng trong nghỉ ngơi, chờ cho vết sưng biến mất.
An Liên Nhi nhìn dấu tay của phụ thân trên mặt nương nhà mình, cau mày cau mặt, cực kỳ bất mãn. Khuôn mặt dịu dàng của nàng, tràn ngập sự phiền chán.
“Nương cũng thật là, thân phận An Yến như thế, lại là người phụ thân chán ghét như vậy, vì sao nương còn muốn đưa nàng tới buổi sinh thần này. Bây giờ thì tốt rồi, khiến cho tất cả mọi người đều không vui.”
Giọng điệu của An Liên Nhi không hề nhu nhược như vẻ bề ngoài của nàng, ngược lại có chút độc đoán.
Dung thị vừa cầm lấy khối băng được bọc trong chiếc khăn lông, vừa đắp lên nửa bên gò má, thần sắc trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ.
“Yến tỷ đã quá khổ sở, hôm nay là ngày sinh thần một đôi đích tỷ của nàng, ta là đại chủ mẫu hậu viện, sao có thể không để ý tới?”
An Liên Nhi bĩu môi, không nói gì nữa.
Dung thị ngồi ở trước gương, nhìn nửa bên khuôn mặt sưng lên của mình ở trong gương đồng, không nói gì nữa. Bà vẫn yên lặng đắp mặt, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Phong Duyệt Vy là dâu trưởng Tướng phủ, người đã bày ra yến hội ở trong viện đang cùng các công tử tiểu thư trò chuyện vui cười. Mới vừa rồi An Yến đã khiến cho bầu không khí trở nên cứng nhắc, bất luận như thế nào, nàng cũng phải kích hoạt lại một lần nữa. Hơn nữa, hôm nay, nàng đã tỉ mỉ chuẩn bị tất cả, những người được mời đến cũng có một chút dụng tâm kín đáo của nàng.
“Viên nhi, hoàng huynh vẫn còn ở đây sao?”
Khi nhìn thấy các thiên kim tiểu thư cười nói sôi nổi, Phong Duyệt Vy cũng có một chút an ủi. Nàng mỉm cười và lui ra phía sau vài bước, đôi mắt sáng rực quyến rũ, hơi nhíu mày lại, hỏi nha đầu đang canh giữ một bên.
“Hồi bẩm công chúa, mới vừa rồi vẫn nhìn thấy Thái Tử điện hạ ở đằng kia, nhưng lúc này, lại không nhìn thấy đâu nữa.”
Phong Duyệt Vy nghe xong thì nhíu mày lại, sau đó không thể không phái người đi tìm hoàng huynh, trong lúc nhất thời có chút sốt ruột.
Người phía dưới cũng không dám nhiều lời, sự tình hôm nay, xem như nhìn xem một hồi tuồng kịch ở trong quý phủ mà thôi, nhưng không thể nói ra bên ngoài được.
Không lâu sau, An Thanh và An Cẩn đi ra khỏi buồng trong. An tướng và Dung thị, không ai ra ngoài. Trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, nhưng không ai dám nhiều lời.
An Cẩn vừa ra ngoài, lập tức vui cười chạy về phía mấy tỷ muội tốt của mình. An Thanh lại khác, nàng ta vừa ra ngoài, chính là đi về phía đại tẩu Phong Duyệt Vy.
An Thanh vẫy lui hai nha đầu bên người mình, bước qua vài bước để tới bên cạnh đại tẩu Phong Duyệt Vy.
Lúc đó, Phong Duyệt Vy vừa trở về từ bên ngoài, đang phân phó cho nha đầu bên người một ít việc vặt. Khi nhìn thấy cô em chồng của mình đi tới, vội vẫy lui mấy nha đầu và gã sai vặt, chỉ còn lại hai người là nàng với An Thanh.
“Thanh nhi, vào trong phòng ngồi đi. Lúc này tất cả mọi người lại bắt đầu hứng thú trở lại. Mặc dù công công đang ở bên trong, nhưng đã có Dung di nương chăm sóc, không cần phải lo lắng nữa.”
Phong Duyệt Vy giống như một dâu trưởng rất có năng lực, xử lý thoả đáng tất cả mọi chuyện, khiến người trong phủ đều có thể có cuộc sống đầy đủ an nhàn. Nàng nắm tay An Thanh, lôi kéo An Thanh đi vào một gian phòng khác trong viện.
Trong lòng An Thanh biết đại tẩu đang muốn nói gì. Nàng ta cúi đầu, trên mặt vẫn luôn thanh lãnh cao quý, hiếm khi hiện lên sự thẹn thùng. Hai má của nàng ta đỏ ửng, đi theo Phong Duyệt Vy vào trong căn phòng kia.