Cảnh Hữu Thần không phải người tốt.
Nàng đương nhiên biết chứ.
Cả đời hạnh phúc kiếp trước của nàng, si ngốc mà yêu say đắm cùng trải qua máu và nước mắt của cả nhà, lúc trước bị loạn côn đánh chết, cuối cùng đã biết Cảnh Hữu Thần không phải người tốt.
Nhưng vì cái gì, vì cái gì kiếp trước không ai nói với nàng những lời này?
Nếu kiếp trước có một người có thể ở bên cạnh nàng nói câu, “Cảnh Hữu Thần không phải người tốt, nàng chớ lại gần hắn”, có lẽ đời nàng sẽ có bộ dáng khác rồi, sẽ không trải qua loại phản bội khắc cốt ghi tâm này, trơ mắt đau lòng nhìn người thân chết dần mà không thể cứu được.
Nhưng là không có...
Tay nàng bắt đầu nắm chặt, gắt gao nắm lấy chăn tơ tằm mỏng mềm mại, lại vo tròn chúng trong tay, lông mi dài đen che khuất tầm mắt phía trước, vẻ mặt như vậy trong đáy mắt Ngự Phượng Đàn, trong mắt hẹp hiện lên tia kinh ngạc.
Nàng lúc này cùng với khi nàng ngã vào trong lòng hắn, ánh mắt có vài phần giống nhau, âm thầm cùng lộ ra lạnh rùng, hắn nhịn không được đứng lên, muốn đi đến ôm nàng một cái, vì hắn đã từng ôm, lúc này toàn thân nàng nhất định lạnh cứng như băng.
“Ta đã biết.” Vân Khanh đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, một đời này của nàng cái gì cũng biết rồi, lại cố tình có người nhắc nhở nàng, nhắc nhở, lời nhắc nhở này còn có ý nghĩa gì.
“Nàng làm sao vậy?” Ngự Phượng Đàn phát hiện vẻ mặt nàng có chút kì quái, từng bước một bước tới nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp.
“Không sao cả, ngươi đi đi, nếu muốn tìm Vi Ngưng Tử liền đi về phía đông, nếu không phải ngươi liền trực tiếp đi ra phía cửa lớn đi.” Tay Vân Khanh mở ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chăn, muốn vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó.
“Nàng vì cái gì cứ kéo ta với nàng ta lại với nhau chứ!” Trong mắt hẹp Ngự Phượng Đàn hiện lên tia tức giận, hắn vốn không hề nghĩ tới nữ nhân Vi Ngưng Tử kia, vì cái gì Vân Khanh cứ kéo hắn cùng cái nữ nhân kia đến với nhau.
“Ha ha...” Mày Vân Khanh hơi nhăn lại, khóe môi cong lên cười, nhìn thấy sắc mặt nam nhân trước mặt u ám, Cảnh Hữu Thần cũng vậy, Ngự Phượng Đàn cũng vậy, chỉ cần thấy nữ nhân bổ nhào đến, giả bộ bông hoa trắng yếu đuối trong gió, liền nhịn không được muốn che chở, trong lòng liền có mơ hồ tức giận ấm ức, buột miệng nói: “Ngươi không cần giả bộ, ban ngày ngươi ở trước mặt bao nhiêu người đỡ biểu tỷ ta dậy, hiện tại cả Dương Châu phủ đều biết hết, ban đêm lại tới nơi của ta, chẳng lẽ là muốn thu tỷ muội ta cùng vào trong phủ, cho ngươi hưởng phúc tề nhân sao?!”
Môi mỏng của Ngự Phượng Đàn gắt gao mím chặt, trong mắt hẹp bỗng bốc lên lửa giận: “Con mắt nào của nàng nhìn ta đối với nàng ta có ý tứ, lúc ấy ta nói bên tai nàng ta: ta vốn dĩ không thích loại nữ nhân như nàng ta! Cố ý làm bộ như đỡ nàng ta cũng là vì không muốn nàng ở thư viện bị các nàng đó biến thành mục tiêu gây khó dễ!”
Hắn tức giận nói xong, bỗng nhiên trong mắt đen lại sáng ngời, môi mỏng khẽ nhếch, mang tia trêu tức nói: “Khanh Khanh, nàng đang ghen sao?”
Nghe hắn nói lúc đó là vì để mình không trở thành mục tiêu của đám người Chương Huỳnh, suy nghĩ Vân Khanh đã bắt đầu thay đổi, lúc đó nếu Ngự Phượng Đàn không đỡ Vi Ngưng Tử, thế thì tất cả mọi người ở thư viện sẽ tập trung vào nàng, bởi vì nàng là người lại gần Ngự Phượng Đàn nhất, lúc sau có Vi Ngưng Tử thế vào, nàng mới có thể thoải mái thoát khỏi ánh mắt ghen tị của các nữ nhân đó, trong lòng liền nảy sinh chút áy náy, vừa rồi cảm xúc nàng có hơi không khống chế được, nhìn thấy hắn lại nghĩ đến hành động lúc trước của Cảnh Hữu Thần, đem căm hận chuyển sang cho hắn. Nhưng cảm giác áy náy còn chưa kịp tới trước ngực, trong nháy mắt, câu nói sau khiến nàng trợn mắt há mồm. (oAo)
Nhìn thấy ánh mắt tuấn mỹ đến mức kẻ khác phải nín thở, trong mắt nam tử đang tức giận lại toát ra chờ mong, hắn hy vọng mình nói mình ghen sao? Lòng nàng nổi lên ý muốn đùa chút, trong mắt phượng mang nồng đậm ý cười, hơi hơi chuyển, liền xuất hiện ba phần ý quyến rũ, chầm chậm nói: “Ghen... Đương nhiên... Là không thể rồi.”
Giọng nói của nàng vốn cực kỳ dễ nghe, giọng nói còn cố ý pha trộn chút giọng mềm mại đặc biệt của các nữ tử Giang Nam, đặc biệt dịu dàng mềm mại, giống như âm thanh tự nhiên dễ nghe theo ánh trăng chiếu xuống.
Tâm trạng Ngự Phượng Đàn theo đôi mắt chuyển động của nàng mà đập lên, máu theo giọng nói của nàng mà đổ về mạch máu, hắn cảm thấy mình trong nháy mắt bị cô gái đó hấp dẫn mất rồi. (~^^~)
Nếu nói trước kia có chút thiện cảm thêm chút yêu mến, đêm nay như thế này, hắn đúng là đã động tâm rồi, trái tim hắn đã đập loạn nhịp rồi.
Nhưng nghe nàng nói câu sau, hắn lại hơi thất vọng, lại có chút không vui, hừ một tiếng.
Vừa rồi hắn nhìn trộm Vân Khanh, hoàn toàn không giống, bình thường nàng luôn cảnh giác lại luôn cẩn thận phản kích, thậm chí trong mắt phượng đó còn phủ lớp sương mù, còn có ưu thương sâu sắc không thể nhận ra, giống như có chuyện gì đó không thể quên được đã từng xảy đến với nàng.
Không ngờ vừa rồi nàng lại làm ra hành động nghịch ngợm như vậy, hắn nhìn tâm lại bị mất vô ích, trái tim bây giờ còn đập loạn hơn.
Nhưng nàng nói nàng không ghen, thì là nhận định hắn cùng Vi Ngưng Tử có cái gì rồi, điều này khiến hắn rất buồn bực, liền hừ một tiếng: “Ta không thích cái loại người như Vi Ngưng Tử, về sau không cần nhắc đến nàng ta nữa.”
Cảm nhận được hắn đang không vui, Vân Khanh đầu tiên là ngẩn ngơ, nhưng lại mình thấy hai má tuyệt sắc nam tử có hơi hơi đỏ, cười nói: “Mặt ngươi đỏ...”
“Không, không có...” Ngự Phượng Đàn thế mà lại trở nên hơi nói lắp, hắn đỏ mặt sao, liền lui về sau hai bước, khuôn mặt sáng đẹp thế lại ngượng ngùng, mặt quay qua nói: “Ánh mắt nàng không tốt, đừng nói lung tung.”
Vân Khanh chớp chớp mắt nhìn nhìn, có lẽ mình nhìn lầm rồi, liền nói: “Đêm nay ngươi đến đây là để nói cho ta biết Cảnh Hữu Thần không phải người tốt đúng không?”
“Ừ, nàng đừng bị bề ngoài của hắn lừa.” Nói đến đây, tiếng nói Ngự Phượng Đàn có chút lạnh.
“Còn có chuyện khác sao?” Vân Khanh thản nhiên gật đầu, trên mặt lộ ra tia mệt mỏi.
Ngự Phượng Đàn nhớ vừa rồi hắn ở nóc nhà nhìn thấy nàng yên lặng ngồi chỗ đó đọc sách, vẻ mặt chuyên chú còn nghiêm túc nữa, đọc hai canh giờ, e rằng cũng thật sự mệt mỏi rồi, liền mở miệng nói: “Nàng ngủ đi.”
Nói xong, lại như ánh trăng trong phòng biến mất, Vân Khanh giữ nguyên tư thế ngồi đó một lúc, đứng dậy, đi đến cửa sổ, ánh trăng trong suốt hiện ra, gió nhẹ thổi đến, lá cây ngoài cửa trong gió rung động qua lại.
Nàng lắc đầu, đóng chặt cửa sổ lại.
Vừa rồi quên nói, chỉ mong thế tử yêu nghiệt này đừng đến nữa.
Hôm sau.
Trong Cúc Khách viện, hai mẹ con Tạ dì cũng Vi Ngưng Tử nhìn mấy thứ đồ Liễu lão phu nhân cho, đang ngồi ở đó tức giận khó chịu.
“Ngươi xem xem tặng cái gì thế này, lúc ấy ở đó ta không tiện mở miệng, cái lão thái bà Liễu gia đó đưa cho ngươi không bằng cho nha hoàn bên cạnh bà ta nữa, ngươi thấy cây trâm phỉ thúy trên đầu đại nha hoàn đó không? Phỉ thúy lại cho người ngoài, cho ngươi lại là mấy thứ này, xua đuổi ăn mày đó a!”
Tạ dì càng nói giọng càng lớn, càng nói càng khó nghe, Vi Ngưng Tử thấy mình bị mẹ ruột nói thành ăn mày, cũng nhịn không được mở miệng nói: “Nương, thôi mà, Liễu gia cũng không đáng tin cậy, các bà ấy vốn dĩ không thèm quan tâm đến mẹ con chúng ta mà.”
Nàng cũng không phải người mù, nhìn ánh mắt của mấy vị biểu mợ có bao nhiêu khó chịu khi cho mình cái gì đó, sau đó nói tiếp: “Hiện giờ Thẩm phủ cũng ở không được nữa rồi, Liễu gia cũng không dựa vào được, hai mẹ con chúng ta cũng chỉ có thể đi ra ngoài thôi.”
Tạ dì trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, cầm khăn tay xoa xoa mặt: “Nghĩ dễ quá nhỉ, liền cứ như vậy mà đuổi chúng ta đi sao, cho rằng chúng ta dễ ức hiếp lắm ấy.”
Nha hoàn Hồng Tụ đứng sau Tạ dì, nàng đi theo bên cạnh Tạ dì hai ngày rồi, vẫn là có chút không quen lắm, theo lời nha hoàn trong phủ nói, Tạ dì là ăn nhờ ở đậu, nhưng nhìn khí thế này, nàng thật không nhìn ra nha, còn tưởng là tiểu thiếp muốn đoạt vị trí chính thất ấy chứ.
“Nương, nương có chủ ý hay nào sao?” Vi Ngưng Tử lại gần hỏi.
Tạ dì hé mắt nhìn nha hoàn đứng phía sau: “Các ngươi còn ở đây làm gì, đi bưng chén trà đến. Thật là, cũng không biết bà mối huấn luyện người như thế nào nữa, tưởng Tạ thị có lòng tốt để ta chọn nha hoàn, đều là chọn trúng hàng thấp kém thôi.”
(Chu: Bả gọi nha hoàn là “hàng hóa” thật đó nha, TT^TT, tội các chị ấy)
Hồng Tụ, Hồng Lộ còn có Tử Tô cùng Tử Diệp đứng phía sau Vi Ngưng Tử, vẻ mặt bốn người đều thay đổi, các nàng đều do Ngũ bà mối đưa tới làm đại nha hoàn, lúc ở với bà mối cũng xuất sắc, lúc trước nghe nói sẽ đến Thẩm phủ còn mang vài phần vui mừng, nghe nói Thẩm phủ đối xử hạ nhân cũng không tệ lắm, ai biết phân công làm sao lại gặp phải chủ tử như vậy.
Hai ngày qua, đánh chửi các nàng như chuyện thường ngày, châm chọc khiêu khích, tuy nói khế ước bán thân của mình còn ở trên tay Tạ dì, bị chèn ép, vo tròn gì cũng gọi một câu chủ tử, nhưng các nàng cũng là người a, đáy lòng mang bất đắc dĩ cùng không cam lòng lui xuống.
Vi Ngưng Tử liếc nhìn các nàng một cái, mày nhăn nhẹ lại, quay đầu nói: “Nương, nương nói đi, cuối cùng là có cách nào?”