Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 48: Chương 48: Bắt Gà Không Thành Còn Mất Nắm Gạo (4)




Nào ngờ lão phu nhânlại không giúp đỡ bà như bà mong muốn, mà lại chậm chạp nói: “Mặc dù hai người các ngươi ở tại Cúc khách viện là hơi rộng, nhưng con dâu đã sắp xếp như vậy, rộng rãi một chút cũng tốt, như thế mới yên tĩnh.”

Trong lòng Vân Khanh không nhịn được mà tán thưởng, câu đầu tiên của tổ mẫu đã bóp méo lời nói của Tạ di. Lúc này, cách nói cay nghiệt của tổ mẫu không nhằm vào mẫu thân mà là nói với Tạ di, hình tượng nhất thời trở nên dễ gần hơn trước. Tạ di sẽ không được, đối với người coi trọng mặt mũi, lại hay mang thù, còn là lão nhân hay mê tín, việc chim khách chết vừa rồi cũng đủ để lão phu nhân đem những câu từng nói quăng lên chin tầng mây, chỉ sợ đồ tang trên người hai người sẽ xung khắc với mình, sắp xếp ở cách càng xa càng tốt.

Bỗng nhiên, lão phu nhân suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu nói tiếp: “Bên cạnh hai người đúng là không có lấy một người để hầu hạ, cũng thật bất tiện.”

Lúc Tạ di đến Dương Châu liền đem tất cả những thứ ở kinh thành có thể bán đều bán hết, kể cả nha hoàn, bà tử, sai vặt đều đem phát mại đổi thành ngân phiếu, chỉ để lại một ít cửa hàng ở Dương Châu vốn là của hồi môn. Hai người họ đã quyết tâm sau này đến Dương châu ăn của Tạ thị, mặc của Tạ thị, dùng của Tạ thị, tóm lại tất cả đều do Tạ thị chịu trách nhiệm.

Editor có lời muốn nói: Té ghế với độ vô sỉ và mặt dày của mẹ con nhà này.

Tạ thị nghe vậy, biết trong lòng lão phu nhân còn nhớ ơn cứu mạng của Tạ di, tuy bà không vui với những việc lúc vừa vào cửa mà muội muội làm, nhưng cũng không nhẫn tâm để bên người bà ta không có lấy một người hầu hạ, lập tức cười nói: “Mẫu thân yên tâm, sáng mai con dâu sẽ sai người thông báo cho Nha bà, bảo bà ta mang một đám nha hoàn nhanh nhẹn lại đây để muội muội chọn.”

Nghe thấy Thẩm phủ chuản bị mua nha hoàn cho mình, Tạ di nghĩ không có nha hoàn bên cạnh cũng thật không tiện, hơn nữa còn không cần phải bỏ tiền của mình ra, cũng không nghĩ thêm gì, thừa dịp nói: “Chẳng qua chỉ là quấy rầy vài ngày mà thôi, cảm ơn lão phu nhân và tỷ tỷ quan tâm.”

Tạ thị sao có thể không nhận ra trong giọng bà ta có bất mãn, nhưng muội muội vừa vào cửa đã muốn gạt chân bà cũng làm bà mềm lòng, con ngươi chợt lóe sáng, trên mặt thân thiết tươi cười: “Muội muội cũng không nên vội vã chuyển đi, tỷ phu của muội thường xuyên ra ngoài, đến lúc ấy để người tìm xem có viện nào thích hợp thì mua cũng chưa muộn.”

Mà Thẩm Mậu lúc này đang thưởng trà, nghe thấy tên mình, nâng mí mắt lên liếc nhìn Tạ thị, khóe miệng cười nhẹ nhàng có chút sâu xa, quay đầu nhìn Tạ di: “Di muội muốn mua nhà, ta đương nhiên sẽ cẩn thận đi tìm.”

Tạ di thấy ông lễ nghĩa nhã nhặn, cử chị nhẹ nhàng, trái tim nảy lên một cái, ánh mắt không tự chủ được mà toát ra vẻ quyến rũ lẳng lơ nhìn Thẩm Mậu, giọng nói cũng mềm mại dịu dàng ba phần, “Vậy làm phiền tỷ phu để tâm.”

Sắc mặt Thẩm Mậu không thay đổi, gật gật đầu, “Không cần khách khí.” Rồi lại uống thêm một ngụm trà.

Không nghĩ đến Thẩm Mậu không có phản ứng gì với mị nhãn của mình, Tạ di âm thầm cắn chặt răng, ánh mắt nhìn sang Tạ thị đứng một bên, lập tức hiểu được, nhất định là so Tạ thị ở đây nên mới không thể hiện, bà không cần nóng vội như vậy, chỉ cần còn ở lại Thẩm phủ thì bà vẫn còn cơ hội, ý nghĩ vừa chuyển, bà ta hơi cúi thân mình: “Vậy muội về khách viện nghỉ ngơi trước.” Dứt lời liền xoay người bước thẳng ra ngoài.

Vi Ngưng Tử cũng không đi theo bà ta ngay, qua quan sát của mình, cô ta phát hiện lúc Tạ thị ở trước cửa lớn đón nương, đôi mắt đầy vẻ thật tình thương tiếc, nhưng bây giờ lại mang theo lạnh lùng xa cách, xem ra việc nương vừa làm ở Vinh Tùng viện đã bị phát hiện nên mới có thay đổi như lúc này. Mẹ con hai người đã cùng Vi gia trở mặt, chỉ còn chỗ dựa duy nhất là Thẩm phủ, bây giờ không thể đắc tội với Thẩm phủ được.

Suy nghĩ kỹ, Vi Ngưng Tử cúi đầu hành lễ với lão phu nhân, Thẩm Mậu và Tạ thị: “Tổ mẫu, dượng, dì, mẫu thân đau buồn mất đi phụ thân, mấy ngày nay lại vất vả mệt nhọc, tính nết có vài phần nóng nảy, Ngưng Tử thay mẫu thân bồi tội với mọi người.”

Lão phu nhân vốn không vui với hành động vừa rồi của Tạ di, bây giờ xem bộ dáng hiểu biết của Vi Ngưng Tử, sắc mặt cũng không thay đổi, gật đầu nói: “Con cũng là đứa nhỏ đáng thương, đi về với nương của con đi.”

Vi Ngưng Tử mang theo vẻ lo lắng thỏa đáng, làm cho người ta cảm thấy cô ta đang đau buồn vì cái chết của phụ thân, lại vì tính mẫu thân thay đổi tính cách mà lo lắng, ngay sau đó nói với Vân Khanh: “Biểu muội, tỷ về Cúc khách viện trước, ngày mai có thể đi tìm muội không?”

Giọng nói cô ta mang theo sợ hãi, giống như e ngại Vân Khanh sẽ mở miệng từ chối, mặt hơi cúi xuống, lộ ra vẻ khiêm tốn và lo sợ, nhìn thấy cô ta như thế, Vân Khanh mỉm cười, gật đầu nói: “Biểu tỷ nếu đang ở tạm trong phủ, bất kỳ lúc nào cũng có thể đến Quy Nhạn các tìm muội.” Những lời này cực khách sáo, chỉ là một câu trả lời bình thường.

Nếu như là kiếp trước, nàng chắc chắn sẽ nhiệt tình lôi kéo Vi Ngưng Tử đến Quy Nhạn các ngay lập tức, nhưng bây giờ nàng biết, Vi Ngưng Tử vừa rồi trước mặt trưởng bối tạo ra dáng vẻ nhu thuận, nhân dịp trưởng bối còn ở đây thân cận với mình, để cho nàng không tiện từ chối, trong chốc lát, tâm tư vội vàng xoay chuyển.

Khóe miệng Vân Khanh mỉm cười nhìn Vi Ngưng Tử tuổi tác không chênh lệch nhiều so với mình đang đứng trước mặt, cô ta mày nguyệt tinh tế như liễu, mắt hạnh mang theo mấy phần nhu nhược lại không thể che dấu được âm thầm toan tính bên trong.

Từ lúc gặp khó khăn, Vi Ngưng Tử cũng không nói thêm một câu vô nghĩa, lạnh lùng quan sát tất cả ở Thẩm phủ, tâm tư tinh tế thâm trầm, so với Tạ di chỉ có hơn chứ không có kém, nàng sẽ phải cẩn thận từng bước một.

“Như vậy thật tốt.” Vi Ngưng Tử đối diện với Vân Khanh, nhưng cảm thấy đôi mắt quý khí của biểu muội tỏa ra khí tức âm u lạnh lẽo, lập tức tránh đi. Một lúc sau cúi người hành lễ rồi theo tiểu nha hoàn bên ngoài đi Cúc khách viện.

Vào Cúc khách viện, thấy trong sân là có năm rương gỗ, là vật tùy thân của Tạ di và Vi Ngưng Tử, Tạ thị đã sớm sai người chuyển đến.

Tiểu nha hoàn dẫn cô ta đến nơi, sau đó lui xuống, trong khách viện to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con bọn họ, Vi Ngưng Tử nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm rơi vỡ, toàn thân cảm thấy bất an, bước chân vội vàng đi vào bên trong.

Tạ di đang đứng trong phòng, tay phải bị quấn một vòng băng vải trắng, tay trái cầm chổi lông gà ra sức quật xuống, tức giận mắng: “Tạ Văn Uyên, ngươi đúng là tiện nhân, lòng dạ keo kiệt hẹp hòi, trong phủ lớn như vậy mà sắp xếp ta ở chỗ này, muốn đuổi ta đi đúng không, ngươi nghĩ ngươi có tiền là giỏi, cũng chỉ là thương phụ…”

Vi Ngưng Tử nhìn hai tròng mắt bà ta đều là lửa giận, cánh tay không ngừng vung lên quật xuống ghế dài, vội dừng bước, đứng một bên chờ bà ta phát tiết xong rồi mới nói, tránh cho chổi lông gà lại chuyển đến người mình.

Qua thời gian hai chén trà, Tạ di mới mệt mỏi đem chổi lông gà để sang một bên, ngồi trên ghế dựa thở dài, ánh mắt nhìn thấy Vi Ngưng Tử đúng ở cửa, nhíu mày cao giọng hỏi: “Ngươi đến lúc nào, vào cửa không biết lên tiếng, câm điếc hay sao?”

Vi Ngưng Tử nhìn thấy chổi lông gà để sang một bên, mới đến phía sau Tạ di, thay bà ta bóp vái, nhỏ giọng: “Nương, người đừng tức giận, không đáng tổn hại thân thể.”

Tạ di liếc mắt nhìn cô ta một cái rồi nói: “Lúc nãy thấy rồi chứ, dì ngươi khẩu phật tâm xà, giỏi nhất là bản lĩnh ngoài mặt, nói gì mà Cúc khách viện là khách viện tốt nhất, dù cho tốt thế nào thì cũng là ở tạm. Mọi người đều nói thương nhân coi trọng tiền tài quả thật không sai, bà ta thấy chúng ta không có chỗ dựa, liền ghét bỏ thân muội muội như ta.”

Vi Ngưng Tử cũng gật đầu, yếu ớt thở dài: “Bây giờ chúng ta không còn cách nào khác, nương cũng chỉ còn dì là người thân duy nhất, tuy nói Thẩm gia là thương nhân, nhưng người cũng thấy đấy, đây sao có thể là nhà thương nhân bình thường, dù là nhà của quan viên cũng không thể xa hoa như vậy.”

Lời này nghe vào lòng Tạ di, bà ta đã sớm nhìn thấy Tạ thị trang phục đẹp đẽ, quý khí bức người, phía sau là nha hoàn bà tử xếp hàng đi theo, mỗi người đều cung kính chờ sai bảo, đấy là tư thế của đương gia chủ mẫu. Nghĩ lại mình gả đến Vi gia nhiều năm như vậy, nha hoàn bà tử trong viện cũng chỉ có sáu người, lúc trước nếu biết Vi gia chỉ có như thế, bà đã…

Tạ di lạnh lùng hừ một tiếng, đôi mắt chất chứa ánh sáng ghen ghét, nặng nề mở miệng: “Tử nhi, con biết không, đáng lẽ Thẩm phủ trước đây phải thuộc về mẹ con ta…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.