Vân Khanh ánh mắt nhìn đám thanh niên có phẩm hạnh cao cấp và chưa kết hôn kia, thản nhiên cười, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, chỉ vào một gã nam tử thoạt nhìn lịch sự đoan trang nói: “Vị này......”
“Vị này sao? Được được......” Tộc trưởng không nghĩ tới Vân Khanh nhanh như vậy liền quyết định, mừng đến muốn nhảy lên.
Không ngờ, Vân Khanh lại không để ý tới hắn, tự nhiên nói tiếp: “Vị này, Thẩm Nhân, từ nhỏ bị bệnh bại liệt, chân trái bị què......”
“Vị này...... Thiên tính ham bài bạc, sau khi đem tiền tài trong nhà toàn bộ thua sạch, nay mỗi ngày đều ở nhờ trong miếu thành hoàng, trộm cắp lừa gạt, không có việc xấu nào không làm......”
Nàng nói xong, ngón tay lại chỉ hướng một gã nam tử buồn bã: “Thẩm Lại Cát, yêu thích uống rượu, sau khi say rượu thích nhất đánh vợ, người vợ trước là do bị hắn trong lúc say rượu đánh chết tươi......”
Nàng một câu tiếp một câu, đem chi tiết cuộc đời của mỗi người đều nói rõ ràng, rành mạch, cuối cùng chỉ đến một nam tử đứng ở bên cạnh Mạc Thị: “Tộc trưởng ấu Tôn (cháu nhỏ), từ lúc mười hai tuổi thì đã làm nhục tất cả nha hoàn trong phòng hầu hạ mình, tất cả nha hoàn trong viện, chỉ cần có thể chạm vào toàn bộ đều chạm qua, phàm là hắn coi trọng, một khi không phục tùng, liền đem người cưỡng bức sau đó bán vào nhà chứa.....”
Tộc trưởng không ngờ nàng thế nhưng lại nhớ rõ chi tiết của mỗi người, đặc biệt là người cuối cùng, lại là cháu của mình, lập tức hét lớn: “Đủ, cho ngươi chiêu tế ở rể, không phải cho ngươi tại đây bới móc!”
Vân Khanh nhìn tộc trưởng vài lần, lắc lắc đầu, chỉ vào mấy vị nam tử bên cạnh nói: “Ta không phải muốn bới móc, ta là đang nhìn, người mà tộc trưởng kéo đến Thẩm gia, rốt cuộc có ‘phẩm hạnh cao cấp’ cỡ nào, lại làm sao có thể tận tâm tận lực giúp Thẩm gia, giúp ta quản lý chuyện buôn bán!”
Tộc trưởng thật sự là bị tức chết, một đôi mắt già gắt gao trừng Vân Khanh, nữ nhi này của Thẩm Mậu, rốt cuộc là người hay là yêu tinh, làm sao có thể biết rõ những người này như vậy, vậy kế hoạch gài người vào Thẩm gia của hắn hôm nay sẽ lại thất bại rồi sao!
Thẩm Bình nhìn mọi chuyện tước mắt, đáy mắt cũng xẹt qua một đạo tinh quang, mang theo vài phần mờ mịt âm u, tiến lên trước hai bước nói: “Giỏi cho nữ tử ngươi, ngươi thế nhưng trước mặt mọi người, làm tổn hại thanh danh của nam tử trong tộc, người trên đời ai mà không có khuyết điểm, nếu theo yêu cầu của ngươi, vậy ngươi chẳng phải là cả đời đều tìm không được người để gả rồi!”
Vân Khanh lạnh lùng cười: “Vậy ý của ngươi là, muốn buộc ta trong hôm nay phải chiêu tế ở rể sao?”
“Ngươi nếu như không chọn, vậy là có ý đồ mưu đoạt tài sản của Thẩm gia, hôm nay cho dù ngươi rút kiếm, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy! Thẩm gia gia nghiệp như thế nào cũng không thể để ngươi mang ra cho người ngoài!” Thẩm Bình nói như đang làm việc nghĩa liền vỗ cái bàn, lớn tiếng mở miệng.
Những nam tử vây xung quanh cũng nhất thời mở miệng ngươi một lời, ta một câu chửi bới Vân Khanh.
“Ngươi một nữ tử cả ngày ở chỗ đầy nam nhân mà bôn ba, còn muốn như thế nào, người như ta, ngươi về sau muốn tìm cũng tìm không thấy đâu!”
“Ta khinh, không biết là đã sớm lên giường với ai chưa mà lại ở đây giả dạng làm hoàng hoa khuê nữ, bày ra dáng vẻ đó cho ai xem!”
“......”
Một câu so với một câu càng hạ lưu, một câu so với một câu càng khó nghe, Lưu Thúy ở một bên nghe, đứng ra cùng các nha hoàn khác mắng lại, mắng mắng không biết như thế nào, trong đám người mà bắt đầu xô đẩy nhau, vài tộc nhân nam tử cùng đám nha hoàn phía sau Vân Khanh náo loạn thành một đoàn, Vân Khanh bị bọn họ che chở ở phía sau, trong lúc xô xát đã đem ấm trà chén trà trên bàn, còn có những thứ bày biện ở chung quanh đều đánh nát cả rồi!
Tựa hồ cảm thấy náo loạn đã quá mức rồi, Thẩm Bình đột nhiên mở miệng hét lớn: “Dừng tay!”
Những thanh niên đang xô xát bị hắn rống lên một câu, rốt cục cũng ngừng tay, không cam nguyện đứng trở về chỗ cũ, mà Vân Khanh lúc này sắc mặt đã lạnh như băng đến dọa người, nhìn tình huống hỗn độn trước mắt, nàng chăm chú nhìn những người này thật lâu, lành lạnh mở miệng nói: “Chư vị hôm nay đến Thẩm phủ, đều là những người có vấn đề với vợ: bỏ vợ ôm gia nhân, buộc ta ở trong đám bọn họ tuyển tế sao? Nếu là như thế, hôm nay Vân Khanh đem chuyện nói lúc trước, các ngươi có thể nói ta xuất đầu lộ diện, có thể nói ta không để ý thể diện, cũng có thể ở sau lưng mơ ước sản nghiệp Thẩm gia, khích người đến Thẩm gia gây rối làm ra những việc tương tự, các ngươi chớ cho rằng ta không biết, ta chính là nể mặt mũi của tộc nhân Thẩm gia, nên cũng không có nói ra! Nhưng là có câu nói rất đúng, chó bị ép cũng sẽ nhảy tường, con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, các ngươi nếu nhất định muốn gây chuyện hết đòi một đến đòi ba như thế, Thẩm Vân Khanh ta cũng không phải là người để người khác tùy tiện ức hiếp, các ngươi đã cảm thấy thanh danh không quan trọng, phải làm đến chuyện bức bách nữ tử, như vậy ta cũng sẽ không khách khí, cùng lắm thì cá chết lưới rách, chúng ta ai cũng đừng mong được tốt!”
Những người khác thật không ngờ Vân Khanh thế nhưng sẽ nói ra loại lời này, nếu như nói nàng lần trước rút kiếm, rốt cuộc vẫn là bởi vì bị người bức đến nóng nảy, muốn bảo vệ tài sản Thẩm gia, nhưng lần này, trong lời nói của nàng rõ ràng chỉ có một ý nghĩa, như vậy chính là, nếu bọn họ còn muốn bức bách, nàng liền mặc kệ hết thảy cùng với Thẩm thị thoát ly quan hệ, cắt đứt sợi dây ràng sợi giữa Thẩm gia cùng Thẩm thị!
Nhiều năm như vậy, Thẩm thị mặc dù ở Dương Châu được coi như là một đại tộc, nhưng nhân tài trong tộc không nhiều lắm, đã muốn dần dần xuống dốc, người có tiền đồ tốt nhất trong tộc là Thẩm Mậu, cũng nhờ dựa vào Thẩm gia, Thẩm thị ở Dương Châu mới tính là có chút địa vị, dù sao Thẩm gia mặc dù là thương nhân, nhưng ở Dương Châu trăm năm, cũng coi như là thâm căn cố đế(nền móng vững chắc), nếu Thẩm gia cùng Thẩm thị phân rõ quan hệ, trong đó có rất nhiều phiền toái sẽ xảy ra, tương đương với việc dỡ xuống trụ cột duy nhất của Thẩm thị!