Beta: Ishtar
Vừa nói như thế, Vi Trầm Uyên liền thoải mái hơn nhiều, hắn không thích nhận không viện trợ của người ta, liền thật lòng đối với Vân Khanh thở dài nói: “Nếu tiểu thư có thể cho ta mượn bạc để chữa bệnh cho nương, có yêu cầu gì ngươi cứ việc nói, dù liều cái mạng này, ta đều có thể làm, xin tiểu thư trước đem khoản nợ ghi lại trên sổ, ta hiện tại có lẽ vẫn chưa thể trả, về sau nếu có cơ hội, cam đoan tuyệt không thiếu một phần bạc.”
Lời này nói ra thật đúng với tác phong của Vi Trầm Uyên, kiếp trước hắn cũng dốc hết sức giúp hai mẹ con Vi Ngưng Tử và Tạ di, chỉ cần các nàng mở miệng, hắn có thể làm được nhất định sẽ làm, chính là cuối cùng Vân Khanh nhờ Vi Ngưng Tử đi cầu xin hắn, Vi Ngưng Tử không có đi cầu, nàng ta ước gì Thẩm Mậu và Tạ thị chết sớm một chút, làm sao chịu đi cầu xin, đáng tiếc nàng ngu ngốc không tự biết, còn tưởng rằng biểu tỷ rắn rết là người tốt.
Vân Khanh thản nhiên nói: “Bạc đối với Thẩm gia mà nói không tính là cái gì, đợi khi ngươi được dư dả, trả lại cũng không muộn, ta trước mắt tạm thời còn không cần ngươi hỗ trợ, đến lúc nào đó nếu có việc, ta sẽ tìm ngươi, còn nữa, năm nay ngươi 14, có thể tham gia thi Hương, ngươi tuy rằng thành tích không tệ, nhưng phu tử ở nông thôn trình độ có hạn, ta sau khi trở về ở Bạch Lộc thư viện sẽ giúp ngươi báo danh, ngươi nhất định phải đến.”
So với lời nói vừa rồi, câu này mới là kinh hãi nhất, Bạch Lộc thư viện là thư viện tốt nhất Dương Châu, bên trong các phu tử đều là lão sư giỏi nhất Dương Châu, nếu có thể đi vào đó, đối với các phương diện cá nhân về văn tự thi ca đều có thể tiến bộ vượt bậc, nhưng ngược lại, Bạch Lộc thư viện học phí cũng thập phần sang quý, một năm cần 50 lượng bạc, đối với người bình thường mà nói, thật sự là quá mắc.
“Nhưng mẹ ta còn ở nông thôn, chỉ sợ là không đi được.” Vi Trầm Uyên nội tâm đã sớm muốn đi, bất đắc dĩ không có khả năng thực hiện, chỉ có thể không ngừng tiếc nuối, hắn không thể vứt bỏ mẫu thân mà đi vào thành học, mỗi ngày muốn quay lại cần 12 tiếng, nương nằm ở trên giường, có ai có thể chiếu cố đâu, mặc dù có người có thể chiếu cố, hắn cũng không yên lòng.
Điểm ấy Vân Khanh đương nhiên cũng đã nghĩ đến, Vi Trầm Uyên là người rất có hiếu, nếu không thể giúp Tần thị an bài tốt, hắn tất nhiên không thể an tâm đọc sách, liền từ trong túi lấy ra 12 lượng bạc vụn cho hắn trước, nói: “Chuyện dừng chân này, ta không thể làm chủ, nhưng mẹ ta có thể, ngươi đi về trước cho đại phu kê thuốc, buổi chiều ta cùng nương ta đến nhà ngươi nhìn xem.”
Vi Trầm Uyên nghe nàng tựa hồ sớm có tính toán, lại đang lo lắng sức khỏe của Tần Thị, cũng không nhiều lời, tiếp nhận bạc xong, cúi chào thật sâu, vội vàng hướng về thôn xóm chạy đi, gió vườn thổi bay áo dài bạc màu của hắn, so với vừa rồi đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất ở trong tầm mắt, Vân Khanh mới chậm rãi xoay người, Vi Ngưng Tử, Vi Trầm Uyên cánh tay phải này ta nhất định sẽ chém rớt của ngươi, đời này, xem ngươi dùng cái gì cùng ta tranh!
Đợi nàng đi ra, liền gọi Nã Thanh, Thanh Liên trở về sơn trang, Vân Khanh liền đem việc hôm nay nói cho Tạ thị nghe: “Nghe nữ nhi của Hoàng trang chủ nói, hắn tuy rằng nhà nghèo, chí cũng không nghèo, mỗi ngày dậy sớm đốn củi nấu cơm, sau đó đọc sách, lại đi học đường nghe giảng, buổi chiều trở về thức đêm canh thuốc nấu cho mẫu thân, là người cực kỳ hiếu thuận.”
Tạ thị nghe xong tuy rằng trong lòng rung động, nhưng nếu làm viện thiện này, cũng không biết tương lai có thể hay không rước lấy phiền toái gì, dù sao Tần thị cũng bị bệnh nặng......
Vân Khanh nhìn ra nghi ngờ của bà, nhíu mi nói: “Nương, phụ thân không phải nói muốn mở Như Thiện đường, không phải muốn tích thiện sao, vốn việc thiện sẽ không dễ làm như vậy, nếu không nữ nhi cũng sẽ không muốn mời người về đi học, ngày hôm nay chuyện tình của Vi gia nữ nhi không phát hiện cũng thôi, nay đều đã biết đến, nếu làm như không thấy, vậy còn nói cái gì là làm việc thiện, người ta còn không nói chúng ta là giả nhân giả nghĩa, hơn nữa, nhà chúng ta cái khác không nói, bạc luôn không thiếu, mẫu thân hắn mặc dù là nuôi bệnh, nhưng hắn cũng nói, đại phu nói nếu vẫn uống thuốc, cũng sẽ tốt hơn, nói đến cùng còn không phải vì quá nghèo, chút ngân lượng này, chúng ta tùy tiện tiết kiệm một chút cũng có được, vì sao không làm chứ?”
Nghe nữ nhi nói, Tạ thị cũng hiểu được có chút đạo lý, nếu phải làm việc thiện, vậy không thể thấy rồi làm như không thấy, chỉ là chuyện nữ nhi nói việc đi học đường: “Chúng ta có phải hay không quản quá nhiều rồi, còn lo chuyện đi học của hắn?”
“Nương, người đều đã ra tay cứu người ta, sao không giúp người giúp cho đến cùng, phu tử đều nói hắn rất thông minh, nếu để lãng phí như vậy, chẳng phải là phụ lòng ông trời cho hắn sự thông minh, chúng ta nếu đã cứu người, vậy thì giúp hắn thêm một chút, nếu hắn có thể thi đậu, về sau không chừng làm quan, sao còn cần nhà chúng ta giúp đỡ hắn nữa chứ?” Vân Khanh túm cánh tay Tạ thị, khổ tâm nói: “Hơn nữa xem tình huống này, nếu không có người ra tay giúp đõ, mẹ hắn không chừng ngày nào đó chống cự không nổi nữa, đến lúc đó hắn liền biến thành không cha lại không nương, tình huống kia không phải càng khổ sao.”
Đại khái là Vân Khanh nói ‘đứa nhỏ đáng thương không cha không nương’ những lời này, khiến Tạ thị do dự một hồi, rốt cục cũng đáp ứng: “Được rồi, ta buổi chiều liền cùng con đi đến nhà hắn nhìn xem, nếu không có chuyện gì, chúng ta ở Dương Châu còn có một tiểu viện trống, cho bọn họ chuyển vào ở.”
Kỳ thật trừ việc này ra, còn có một việc Tạ thị không có nói, vài lần quay về Liễu gia, bà cảm giác, Liễu gia đều có chút thay đổi, cũng không biết là do chuyện của Lễu Dịch Thanh làm cho bà cảm thấy trong đó có cổ quái, còn có lần trước ở trong rừng nghe được Liễu Dịch Thanh buông lời nhục mạ, bà đối với một nhà đại biểu tẩu trong lòng tồn tại khúc mắc, hơn nữa lần này nhìn đến thái độ của Liễu lão phu nhân đối với Tạ di và Vi Ngưng Tử, trong lòng bà đã không còn hoàn toàn tin tưởng vào tình thân này nữa rồi. Thẩm Mậu vẫn cấp bạc trải đường cho Đại Biểu Ca Liễu gia, chính là muốn nhờ hắn ở trên quan trường có chuyện gì trợ giúp một chút, nhưng nếu Liễu gia chẳng phải đáng để dựa vào, bọn họ chẳng khác nào quăng tiền qua cửa sổ.
Nay nghe Vân Khanh nói Vi Trầm Uyên đọc sách rất khá, nếu trợ giúp chút bạc, hắn có thể làm ra chút thành tích, có tiền đồ, lại lợi nhiều mặt khác, một suy tính lâu dài tuy có hơi dư thừa, nhưng so với đầu tư chết ở một đường thì tương đối tốt hơn.
Vì thế dùng qua bữa trưa xong, Vân Khanh cùng Tạ thị thay đổi một bộ xiêm y thích hợp, liền gọi Hoàng Đại, phái hai cỗ kiệu, cho Hoàng Tiểu Hoa dẫn đường đi vào trong thôn.
Đợi khi kiệu dừng ở một gian nhà tranh lợp bằng cỏ trong thôn thì Vân Khanh cùng Tạ thị hai người đều chợt ngẩn ra, các nàng biết Vi Trầm Uyên nhà nghèo, nhưng không ngờ tới lại nghèo như vậy, bùn đất cùng cây cỏ khô trộn lại làm vách tường, những bó rơm khô vàng trải ra thành nóc nhà, toàn bộ phòng ở lớn nhỏ liếc mắt một cái liền có thể nhìn được hết, còn không bằng một nửa Nhạn Các của Vân Khanh.
Sau khi hai người bọn họ vào cửa thôn, liền có người thông tri Vi Trầm Uyên, kiệu đi được một chút, liền nhìn thấy hắn đứng ở trước cửa gỗ, thay một trường bào màu xanh như học sinh, tuy là nửa mới nửa cũ, nhưng đây là cái tốt nhất hắn có, nhìn thấy hai người liền thở dài nói: “Thẩm phu nhân, Thẩm đại tiểu thư.” Sau khi từ trong núi trở về, hắn mới biết được, thì ra là có phu nhân cùng tiểu thư của ông chủ đến thôn này hái vải, mà người hôm nay hắn gặp, đúng là tiểu thư của ông chủ sau khi hái vải đang nghỉ chân.
Tạ thị tất nhiên là đối hắn một phen đánh giá, thấy hắn người mặc dù gầy, lại cốt cách kiên cường, cử chỉ hữu lễ, sắc mặt thản nhiên, trong lòng liền có hảo cảm, một người có phong độ có thể theo khí chất mà nhìn ra, bà gật đầu nói: “Lệnh đường sức khỏe đỡ nhiều rồi chứ?”
“Đại phu đang ở bên trong bắt mạch, Thẩm phu nhân xin mời vào trong ngồi.” Vi Trầm Uyên hữu lễ trả lời, sắc mặt mang theo khiêm cung vừa phải, lại không lộ vẻ ti tiện, Vân Khanh một bên xem âm thầm mỉm cười, quả nhiên là người hai mươi tuổi ngồi lên chức Thượng Thư, nay dù chưa thành thục, đã có thể nhìn ra được phong phạm sau này trong cử chỉ rồi.
Vào trong phòng, đầu tiên là một cái phòng nhỏ, dưới khăn trải bàn là cái bàn thô cùng bốn chiếc ghế nhỏ, thấy rõ những vật dụng bày biện trên bàn vuông sát tường, phía trên có bộ ấm trà cùng bốn cái cốc nhỏ, hiển nhiên là phòng khách, mà bên trái nhà, chính là phòng Tần thị đang ở, cách một tấm mành vải bông cũ, nghe được tiếng phụ nhân đang ho khan ở bên trong.
Vân Khanh đi vào liền nhìn đến nữ tử bệnh tật sau này có thể khiến cuộc đời Cảnh Hựu Thần thay đổi rất lớn đang dựa vào gối đầu đỏ thẫm, một lão đại phu đang ngồi ở đầu giường giúp bà bắt mạch.