Vào Quy Nhạn Các, Lưu Thúy dặn dò tiểu nha đầu múc nước đến, để Vân Khanh rửa mặt rửa tay, vẻ mặt Vân Khanh đã có chút nghiêm trang.
Hôm nay ba vị di nương đến chỗ tổ mẫu nói gì, nàng không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì chuyện hai tháng nay phụ thân không đến chỗ di nương, người tuổi càng lớn lại càng ngóng trông con cháu đầy cả sảnh đường, lão phu nhân một lòng muốn con nối dòng, quan trọng nhất là muốn một đứa cháu trai, kỳ thật nàng có thể hiểu được cách nghĩ của tổ mẫu, chỉ là nàng không thể nhìn mẫu thân vì nguyên nhân đó mà bị phạt. Dù sao trong chuyện này, sai lầm cũng không phải do mẫu thân.
Vào đời trước, Vân Khanh vẫn cho rằng trong nhà thật yên ả, tuy nói phụ thân có tiểu thiếp thông phòng, nhưng cũng không lạnh nhạt như băng với mẫu thân, nhưng sau khi trọng sinh nàng mới phát hiện, hết thảy mọi việc trong Thẩm phủ so với trong ấn tượng của nàng đều khác nhau rất lớn, thậm chí có thể nói là khác nhau long trời lở đất, cho tới nay việc tổ mẫu làm khó dễ, tiểu thiếp kiện cáo, hết thảy đều do một mình Tạ thị chống đỡ, lại xét việc bị bỏ thuốc kia, kẻ ra tay độc ác sau màn vẫn chưa bị lôi ra, kỳ thật vẫn luôn che giấu thân phận đi lại trong Thẩm phủ.
Lưu Thúy thấy vẻ mặt tiểu thư như có điều suy nghĩ, tốc độ vắt khăn cũng chậm, vừa rồi ở trước cửa nàng nghe được phu nhân đã bị lão phu nhân gọi vào trong viện suốt hai canh giờ còn chưa trở lại, trong lòng thật loạn, muốn vội vàng đến Vinh Tùng đường xem, ai ngờ tiểu thư lại không chút hoang mang về thay quần áo trước, nếu nói là không thèm để ý đến phu nhân, hẳn là không thể nào, tiểu thư và phu nhân là mẹ con ruột thịt, quan hệ rất thân mật, xem ra nhất định là tiểu thư đang suy nghĩ cách đối phó.
Một lát sau, Vân Khanh thay đổi một bộ y phục hàng ngày nhẹ nhàng lại không thất lễ, đột nhiên mở miệng hỏi Thanh Liên: “Thanh Liên, vết thương của Phi Đan sao rồi?”
Thanh Liên nghe vậy nói: “Hai ngày nay vết thương cũng không tệ lắm, đã có thể đứng lên đi một chút rồi.” Cha mẹ Phi Đan đều là quản sự có thể diện trong phủ, lúc ma ma phạt roi đương nhiên cũng nhẹ tay một chút, hơn nữa Vân Khanh đã dặn dò phải nấu thuốc tốt, tuy rằng còn đau, nhưng cũng không còn đáng ngại, chỉ là vẫn chưa làm việc được mà thôi.
“Em bảo nàng ấy thay đổi xiêm y, lập tức đến phòng của ta.” Vân Khanh dặn dò xong, Thanh Liên vội vàng nhận lệnh, nhanh chóng chạy ra cửa nói với Phi Đan.
Tiếp theo Vân Khanh nói với Lưu Thúy: “Ta nhớ lúc trở về, Tri Phủ phu nhân có cho hai hộp điểm tâm của Nghiễm Thành trai ở kinh thành phải không?”
“Đúng vậy, nói là lão thái quân mang đến, kinh thành có điểm tâm mới đặc sắc, những nơi khác không có được.” Lưu Thúy không biết tại sao tiểu thư lại hỏi việc này, chạy nhanh vào mang hai cái hộp màu vàng có khắc hoa lan hơi đỏ được để trong phòng ra, đặt trước mặt Vân Khanh.
Bên kia Phi Đan nghe thấy Vân Khanh dặn dò, đã thay đổi quần áo, vào phòng, quỳ xuống hành lễ với Vân Khanh, nói: “Nô tỳ bái kiến tiểu thư.”
Vân Khanh đảo ánh mắt, Thanh Liên vội vàng lôi kéo nàng ta: “Không cần, bây giờ ngươi đã có thể đi lại được chưa?”
Trong lòng Phi Đan vẫn còn biết ơn việc lần trước Vân Khanh mở miệng cầu xin giúp mình, lúc này thấy Vân Khanh gọi nàng đến, nhanh miệng đáp: “Đã không còn đáng ngại.”
“Ừ” Vân Khanh thấy rõ kỳ thật nàng ta vẫn còn chưa tốt hẳn, bất quá cũng không sao cả, nàng cũng không cần Phi Đan đi làm việc nặng nhọc gì, quay đầu gọi: “Phi Đan, cầm hai hộp điểm tâm này, chúng ta đến Vinh Tùng đường.”
Trong Vinh Tùng đường.
Lão phu nhân đang nằm trên giường La Hán, trên đầu quấn một mảnh lụa vàng, một tay chống đầu, cơ bắp trên mặt kéo căng, mà Tạ thị thì đang quỳ gối bên phải, cúi nửa người suy nghĩ, sắc mặt trắng bệch nhìn nền nhà lót gạch xanh.
Bích Bình nhìn Tạ thị đã quỳ suốt hai canh giờ mà lão phu nhân còn chưa có dấu hiệu bảo bà đứng dậy, trong lòng không khỏi sốt ruột, tuy nói phu nhân quỳ gối trên đệm, nhưng cứ quỳ như thế, đầu gối hẳn là quỳ sắp hỏng rồi, nàng ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài vài lần, nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói: “Lão phu nhân, hẳn là đầu ngài vẫn còn đau, lâu thế mà vẫn còn đau, nô tỳ sẽ đi lấy một viên thuốc cho người.”
Lão phu nhân nghe xong, mí mắt nhấc lên nhìn nàng ta một cái, trong con ngươi đều là ánh sáng sắc bén, Bích Bình là đang nhắc nhở bà rằng Tạ thị đã quỳ rất lâu, hai canh giờ, dài lắm sao? Liền khẽ hừ một tiếng: “Thuốc gì chứ, chỉ cần thứ tiểu nhân kia không tác oai tác quái, đầu của ta, liền sẽ không đau.”
Dứt lời, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Tạ thị, giống như mang theo dao găm, phải xé toạt bà mới cam lòng.
Bích Bình bất đắc dĩ thở dài, biết lão phu nhân quyết tâm muốn trừng trị phu nhân, trong mắt ẩn chứa vẻ xót thương, nhớ tới buổi sáng ngày hôm nay, cũng không biết là chuyện gì, ba người Bạch di nương, Thu di nương, Thủy di nương vội tới thỉnh an lão phu nhân, lão phu nhân nhìn thấy tâm tình bọn họ cũng không vui gì, liền mở miệng dạy dỗ một chút, bảo ba người bọn họ đã trang điểm xinh đẹp, bộ dạng ai ai cũng không tệ, sao chẳng ai sinh được một một đứa bé nào, vân vân.
Kết quả bị mắng một chút, Thủy di nương liền cướp lời cáo trạng trước, sinh đứa bé, ai mà không muốn, nhưng lão gia cũng phải đến phòng bọn họ mới được.
Này vừa nói, lão phu nhân liền cứng họng, kỳ quái hỏi, chẳng lẽ lão gia không đến phòng các di nương sao? Bạch di nương và Thu di nương đều gật gật đầu, nói lần này sau khi lão gia trở về, liền chưa hề bước vào phòng bọn họ, căn bản đều nghỉ lại trong phòng Tạ thị.
Việc này liền chọc giận lão phu nhân, sau khi mắng ba vị di nương thêm một chút, liền bảo người gọi phu nhân tới, không nói hai lời bắt bà quỳ gối trong phòng, muốn phu nhân suy nghĩ cẩn thận, xem rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Trước mắt đã quỳ lâu như vậy, tức giận của lão phu nhân còn chưa tan, cũng không biết phải chờ tới giờ nào mới có thể nguôi giận, nàng lại nhìn vài lần ra bên ngoài, qua chuyện tử tước cùng biểu tiểu thư lần trước, nàng nhận thấy tiểu thư là người thông minh lanh lợi, nếu nàng ấy đến hẳn sẽ có vài phần hi vọng.
Đúng lúc này, tiểu nha hoàn bên ngoài thông báo: “Lão phu nhân, đại tiểu thư đến.”
Lần này lão phu nhân liền hừ một tiếng thật mạnh, liếc mắt dò xét Tạ thị, cười lạnh nói: “Ngươi quỳ gối không lên tiếng, nhất định không chịu thừa nhận mình đã làm sai, thì ra là muốn chờ nữ nhi đến nói chuyện thay ngươi?”
Đầu gối Tạ thị quỳ đã run lên, đau đớn từng đợt, chân cũng hơi phát run, bà biết trong lòng Dư thị (lão phu nhân) không thích bà, chủ yếu là trách bà gả vào nhà nhiều năm mà vẫn không sinh được con trai.
Trước kia bà cũng hiểu đó là cái sai của mình, từ sau khi sinh Vân Khanh bụng cũng không thấy tin tức, đại phu lớn nhỏ đều đã tìm khám không ít, chỉ nói lúc bà sinh đứa nhỏ đã tổn hại thân mình, cũng vì nghĩ đến như thế, liền áy náy mà nạp nha hoàn tùy thân mang theo trước kia làm thông phòng, cũng chính là Bạch di nương bây giờ.
Sau đó lão phu nhân lại mượn cơ hội đưa Thủy di nương vào, bà cũng không nói gì, cuối cùng Thẩm Mậu ở bên ngoài lấy Thu di nương về, trong lòng bà không thoải mái, nhưng vẫn làm chủ đón về, chủ yếu là muốn để bọn họ sinh con trai cho Thẩm gia.
Nhưng hai tháng trước sau khi biết Thẩm Mậu bị bỏ thuốc tuyệt tự, tự tin trong lòng bà lại khôi phục, lão gia lại vì Vân Khanh càng ngày càng thông minh mà coi trọng bà thêm vài phần, bà liền ngóng trông hai tháng uống thuốc liên tục, có thể bụng sẽ không chịu thua kém. Nhưng nguyên nhân này bà biết, lão gia biết, lão phu nhân không biết, bà cũng không thể nói cho lão phu nhân biết, người đã lớn tuổi như thế, nếu nghe tin tức đó, không biết sẽ nóng giận đến mức nào, đến lúc đó lỗi của bà càng lớn.
Trước mắt chỉ có thể chịu khổ, chờ mang bầu được thì tốt, Tạ thị ngầm thả lỏng đầu gối, cúi đầu nói: “Con dâu cũng không nghĩ thế.”
“Có nghĩ hay không chỉ mình ngươi biết!” Mặt lão phu nhân xanh mét, quay đầu, nói ra bên ngoài: “Cho con bé vào.” Thật ra bà muốn xem thử Vân Khanh có thể nói được gì, nàng là một khuê nữ chưa gả sao có thể nhúng tay vào chuyện riêng của cha mẹ, huống chi mẹ chồng răn dạy con dâu, đó là chuyện hợp đạo lý, nếu Vân Khanh dám mở miệng, thì chính là bất hiếu.